Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt của Mộng Hoàn vô cùng kém, môi tái nhợt, nhìn khuôn mặt cũng không còn tí sức sống nào.

Hơn nữa cơn say rượu càng khiến cô nhìn trông vô cùng vật vả.
Khi cơn đau đầu kéo đến, Mộng Hoàn loạng choạng, không đứng vững thì đột nhiên lại có một người đàn ông xuất hiện trước mặt, hình như là đứng chờ cô từ nãy giờ.

Ngẩng đầu lên nhìn nhưng Mộng Hoàn lại không nhìn rõ đó là ai vì cơn men rượu trong người cô đã phát huy tác dụng.
Đến khi giọng nói lạnh nhạt quen thuộc được cất lên thì cô mới nhận ra người đàn ông này.
- Đây là hậu quả của việc cố tình tiếp cận tôi đấy!! Thế nào!! Cảm giác tuyệt vời lắm đúng không?? Nhưng có có định quay lại lấy năm chục triệu không vậy?
Là Lâm Đình, cô đã nhìn rõ rồi, chính là gương mặt xinh đẹp như điêu khắc đây mà.

Anh ta vẫn khó chịu nhìn cô, ánh vẫn vẫn hiện rõ lên sự ghét bỏ lẫn chế giễu.
- Tôi...!tôi không cố tình tiếp cận anh nên xin anh đừng hành hạ và sỉ nhục tôi nữa.

Tiếp cận anh thì tôi được gì? Nếu để lãnh nhận hậu quả tàn khốc thế này thì tôi cần gì tốn công phí sức, không phải chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa là tôi đã có thể đường đường chính chính bước vào nhà họ Lâm rồi sao??
Lâm Đình lại cất giọng trầm ổn nhưng lại lạnh đến thấu xương.
- Không lẽ tất cả chỉ là trùng hợp?? Cô giải thích làm sao cho tôi tin đi!!

Lúc này thì Mộng Hoàn chỉ biết im lặng bởi ngay cả bản thân cô cũng không thể nào tin được đây là sự trùng hợp.

Nó đúng là quá thật trân rồi.
- Tôi...!không giải thích được.

Mà cũng thôi, cứ xem như tôi là kẻ bám đuôi đi, cũng đâu có gì to tát!
"Anh hiểu lầm tôi còn ít sao? Cho dù có giải thích đến mức nào thì cuối cùng tôi cũng chỉ nhận lại được ánh mắt nghi ngờ mà thôi.

Thế thì giải thích làm gì cho phí sức."
Lâm Đình khẽ mỉm cười, một nụ cười có cũng như không.
- Cô nói nghe nhẹ nhàng thật đấy nhỉ? Khôn hồn thì sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không...!tôi sẽ không để yên cho cô đâu.

Công việc lao công gì đó...!cô cũng mau nghỉ việc cho tôi đi! Trước khi tôi...!hành hạ cô cho đến chết!!
Nghỉ việc?? Tiền bồi thường gấp năm lần, cô đâu có tiền để bồi thường, anh kêu cô nghỉ việc là nghỉ việc như thế nào??
- Tôi không thể nghỉ việc được, nếu anh đuổi tôi...!thì sẽ ổn hơn đấy!!
Lâm Đình cau mày.
- Cô đùa với tôi sao tam tiểu thư?? Cô cũng mặt dày quá rồi đấy!! Không lẽ...!cô muốn lên giường với tôi thêm lần nữa??
Mộng Hoàn mở rộng đồng tử ra nhìn anh rồi khẽ cười một tiếng bất lực, song, cô tiến lại gần Lâm Đình trong cơn say bí tỉ.
- Ha! Muốn lên giường với anh?? Tôi không hề muốn, tại sao tôi phải như vậy?? Tại sao tôi phải bị các người điều khiển trong lòng bàn tay?? Anh nghĩ người phụ nữ nào cũng muốn phục vụ nhu cầu của anh sao? Anh sai rồi, tôi không hề muốn như vậy!!
Đột nhiên, Lâm Đình vươn tay ra bóp lấy cái cổ bé nhỏ của cô, dồn cô vào chân tường một cách mạnh bạo khiến lưng cô đau đớn.
- Á!!
- Tưởng Mộng Hoàn! Bây giờ cô nói những lời này thì có ích gì?? Cô làm như cô oan ức lắm vậy?? Kẻ ti tiện như cô...!cô nghĩ tôi muốn lắm sao? Có gan làm thì cũng có gan mà đi nhận đi!! Đừng tự rêu rao rằng bản thân là một kẻ đáng thương trước mặt tôi, cô khiến tôi càng cảm thấy tởm lợm mà thôi!!
Nói xong, anh bực bội buông tay ra và phủi tay như rằng cô rất dơ bẩn.

- Khụ! Khụ! Khụ!
- Biết điều một chút thì sẽ sống lâu hơn một chút đấy!!
Lúc này, không hiểu tại sao bụng của Mộng Hoàn lại lên cơn đau nhói, đau quằn quại một cách khó diễn tả.
Sắc mặt Mộng Hoàn càng lúc càng tái nhợt khó coi, bờ môi đỏ hồng hôm nào bây giờ cũng trở nên tím ngắt, mồ hôi lạnh trên trán Mộng Hoàn cũng càng lúc càng nhễ nhại, không ngừng tuông ra, cô ôm bụng nghiến chặt răng.

Khi Lâm Đình chán ghét quay bước bỏ đi thì đột nhiên sau lưng lại phát ra một tiếng "bịch".

Anh quay người lại thì đã thấy Tịch Nghi ôm bụng nằm co ro dưới sàn.

Anh khẽ cau mày.
- Cô làm gì vậy?? Đừng giả vờ nữa! Giả vờ đáng thương sao!? Tôi không mềm lòng với bất kì ai đâu, dù cô có là phụ nữ!!
Cho dù anh có nói gì thì bây giờ cô cũng không để tâm đ ến nữa vì hiện tại bụng cô rất đau, đau vô cùng, cô chỉ có thể nhắm chặt mắt mà ôm bụng, ngoài ra không thể suy nghĩ thêm được gì.
- Này! Đứng dậy đi! Này!!
Lâm Đình mấy kiên nhẫn kêu Mọng Hoàn thêm mấy lần nhưng cô vẫn không để ý, thậm chí còn nằm bất động trên sàn.
- Đứng dậy cho tôi!!
Lần này, Lâm Đình không chịu được nữa mà bước đến gần đá cho cô mấy phát, nhưng...!lúc này anh chỉ thấy cô nhíu chặt mày, ngoài ra không có bất kì động tĩnh gì nữa.

Hình như...!là cô đau đến ngất luôn rồi!!
- Rốt cuộc là cô đang làm trò gì vậy hả? Giả vờ đủ rồi đấy! Định ăn vạ??
Đến lúc này đây, Lâm Đình mới thấy có gì đó không ổn, anh ngồi xuống đưa tay lay người cô nhưng...!cơ thể cô lạnh ngắt không có tí linh khí của người sống, nhìn kĩ thì anh mới thấy....
"Sắc mặt cô ta kém như vậy, không lẽ chỉ vì năm chai rượu mà chết thật sao?? Ha! Nhưng nếu cô chết rồi không phải cũng tốt à!! Tôi không cần phải lấy mọt người gớm ghiếc như cô làm vợ nữa."
Suy nghĩ vậy nên anh đã nhếch mép cười một cái rồi đứng dậy bỏ đi.

Ngưng vừa đi được vài ba bước thì anh lại cau mày tức giận rồi nhanh chóng quay trở lại
- Chậc! Chiết tiệt!! Cái người phụ nữ phiền phức này!!!!

Anh đã quay lại và bế cô lên, đến khi bế cô lên anh mới phát hiện....!cơ thể của Mộng Hoàn đang không ngừng run rẩy, không những vậy mà...
"Cô ta nhẹ tênh luôn, bây giờ nghĩ lại thì mình mới nhớ ra..

hôm đó khi cô ta c ởi sạch lớp áo phùng phình ra thì..

chỉ toàn thấy da bọc xương, vô cùng gầy gò.

Tưởng chừng như chỉ cần dùng sức một chút thì cô ta sẽ bị gãy mấy khúc xương!"
Đột nhiên, Mộng Hoàn lại khẽ rên lên vài tiếng như không còn sức.
- Ư! Đau..

đau quá! Ưm!
- Hừ! Cho cô đau chết luôn cũng được!! Đây là hậu quả cô đáng phải nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện