Đột nhiên người đàn ông say xỉn đó nắm chặt lấy cổ tay của Mộng Hoàn khiến cô giật mình hét toáng lên.
- A!!!
Nhưng phía đằng xa có ánh đèn xe chiếu sáng làm gắn ta chói mắt vội vàng buông tay ra rồi bỏ đi ngay lập tức, có lẽ con đường này cũng khá đông người qua lại nến hắn không dám làm càng.
Còn chiếc xe đó thì dừng lại ngay chỗ của Mộng Hoàn, Mộng Hoàn quay lại nhìn thì nhận ra đây không phải là xe của Lâm Đình.
Người trong xe từ từ hạ cửa kính xuống rồi nhếch miệng cười nhìn cô.
Quan sát sơ qua thì trông người đàn ông này vẫn còn trẻ, cũng chỉ tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi gì đó, ăn mặc cũng rất lịch sự và chững chạc.
Không lẽ lại là một ông chủ trẻ nào đó??
Mộng Hoàn có chút lo lắng, cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi anh ta.
- Tôi có thể giúp gì cho anh không??
Anh ta lại không nói gì mà mỉm cười một lần nữa.
Lúc này Mộng Hoàn lại càng khó hiểu, cô cũng cố cười gượng rồi nói tiếp.
- Vậy...!nếu không có việc gì thì tôi xin..
Nhưng Mộng Hoàn còn chưa nói xong thì anh ta đã ngắt lời cô.
- Giá bao nhiêu??
Giá bao nhiêu?? Mộng Hoàn không hiểu ý nghĩa trong câu này nên cô ngẩn người ra nhìn anh ta một lúc.
- Nói đi, cô muốn giá thế nào cũng được, tôi mặc kệ là cô có còn nguyên nhãn mác hay không, tôi chỉ cần cô phục vụ tôi tốt là được.
Nếu cô làm tôi vui, tôi có thể nghĩ đến việc giữ cô lại bên cạnh vài tuần, cũng có thể vào tháng.
- Anh à, anh có phải...!đã hiểu lầm gì rồi không??
Anh ta lại mỉm cười với giọng điệu pha chút khinh thường lẫn ma mị đó.
- Ha! Hiểu lầm? Một cô gái như cô đêm hôm khuya khoắt ăn mặc phong phanh như vầy ra đường, nếu chẳng phải loại làm gái thì là gì.
Hay cô thích người đàn ông lúc nãy hơn tôi??
Mộng Hoàn cảm thấy khó chịu với lời nói của anh ta, không nói thêm gì Mộng Hoàn cứ vậy bước đi tiếp.
Cơ mà lần này anh ra lại dứt khoát bước xuống xe luôn.
Vội vàng đuổi theo cô rồi cướp lấy nụ hôn của cô.
- Ưmm..
Đến khi Mộng Hoàn kịp phản ứng thì hai người môi đã chạm môi, đầu cô lúc này nhảy số nhanh đẩy anh ta ra xa.
- Anh làm gì vậy??
Anh ta trông rất thích thú, lấy tay lau vết nước bọt trên môi rồi lại nhếch mép cười khoái chí.
- Chà! Cũng ngọt đấy chứ! Nhưng không biết...!có bao nhiêu người đàn ông sở hữu đôi môi này rồi nữa.
- Anh như vầy chính là quấy rối tình d*c, nếu anh còn làm bậy nữa thì đừng trách tôi báo cảnh sát bắt anh, anh có tin không??
- Cũng dữ dội thật ha! Cơ mà nếu tôi không tin thì sao? Hay là cô báo cảnh sát thử đi!
Mộng Hoàn nhìn anh ta trông không giống như đang sợ hãi, hiện tại cô cũng không có mang theo điện thoại nên cũng không muốn gây ra rắc rối, thế là Mộng Hoàn nhanh chóng bỏ chạy.
- Anh đúng là đồ thần kinh!!!
Anh ta cứ vậy nheo mắt nhìn cô bỏ chạy, sau khi thấy cô chạy đi xa rồi anh mới bật cười lớn.
- Ha ha ha!! Thật hài hước!! Chỉ doạ một chút thôi đã sợ té khói.
Có lẽ cô ta phù hợp làm trò tiêu khiển hơn là tình nhân nhỉ.
...----------------...
Sau khi Mộng Hoàn về đến nhà thì Tưởng Y Như đã ở phòng khách như đang ngồi sẵn chờ cô về vậy.
Vừa bước vào cửa đã nghe lời mỉa mai.
- Cha! Về rồi sao?? Nhưng sao lại thành ra bộ dạng thế này rồi? Không phải là bị Lâm Đình bỏ rơi đấy chứ? Ha ha ha!! Nhìn mày đáng thương thật đó nhưng rất đáng đời.
Ngày tháng sau này còn dài lắm, để tao xem mày làm thiếu phu nhân sẽ bị đối xử thê thảm thế nào.
Hừ!!
Rồi cô ta cứ vênh váo như vậy bước lên lầu, không để cho Mộng Hoàn có cơ hội mở miệng nói câu nào.
Nhưng Mộng Hoàn cũng không có ý định nói gì, cô chỉ mệt nhừ thở dài một hơi rồi trở về căn phòng đó.
Căn phòng đó tuy có hơi cũ kĩ, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi nhưng giờ Mộng Hoàn cũng chả thèm để ý vì bây giờ cô thật sự rất mỏi mệt, chỉ muốn có một chỗ để nghỉ ngơi, chợp mắt đến sáng mà thôi.