Vì Lâm Đình không muốn ai biết chuyện Mộng Hoàn bị thương nên anh đã tự mình chăm sóc cho cô.
Cho đến hai người sau Mộng Hoàn mới tỉnh.
Mộng Hoàn đảo mắt nhìn quanh, không biết mình đang ở đâu, là thiên đường hay địa ngục.
- Mình...!chết rồi sao???
Cạch!
- Chết? Cô muốn tôi trở thành một kẻ sát thê sao, vừa lấy vợ mấy ngày đã trở thành một tên goá vợ?
Mộng Hoàn giật mình ngồi dậy thì lại đụng đến vết thương.
- Á!
Lâm Đình nhanh chóng bước đến đỡ cô.
- Ngồi im đấy đi, đừng cử động lung tung.
- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? Còn anh sao anh lại có mặt tại nơi này?
- Không cần hốt hoảng, đây là nhà tôi, chính tôi đã cướp cô về từ tay diêm vương đấy.
Mộng Hoàn vừa tỉnh dậy nên đầu óc vẫn còn choáng váng, cô vẫn chưa hiểu hết những gì mà cô nghe được.
- Anh...!đã cứu tôi hả? Anh...!đã đến Tưởng gia?
- Cô đừng tưởng bở, tôi không có rảnh rỗi như vậy, là vì hôm đó nội muốn tôi đưa cô về ăn cơm nên tôi mới phải sức như vậy thôi.
- Ồ! Tôi biết ngay mà.
Nhưng dù sao...!cũng cảm ơn anh.
Nhờ có anh mà tôi lại được nhìn thấy ánh nắng mặt trời.
Lâm Đình gõ vào trán Mộng Hoàn một cái, nhăn nhó, khó chịu.
- Cô bị ngu à, toàn nói những lời nhảm nhí, cô không biết chống lại bọn họ à, bây giờ cô đã trở thành Lâm thiếu phu nhân mà lại để cho họ ức hiếp, hành hạ cô như vậy sao?
Mộng Hoàn chỉ cúi đầu, im lặng không nói gì.
- Thôi được rồi, cô nghỉ ngơi đi, để tôi đi nấu cháo cho cô.
- Nấu cháo? Không cần phải như vậy đâu, tôi biết anh bận nhiều việc, tôi tự chăm sóc cho mình được mà.
- Im miệng đi! Tôi tự biết mình phải làm gì.
Còn cô, bớt gây phiền phức cho tôi lại.
Cạch!
Mộng Hoàn bắt đầu có chút ngờ vực, cảm giác như là...!Lâm Đình đã biến thành một con người khác, dịu dàng hơn trước rất nhiều.
...----------------...
Trong mười lăm ngày tiếp theo, Lâm Đình vẫn luôn tự mình chăm sóc cho Mộng Hoàn, không để cô phải chịu thêm bất kỳ thương tích gì nữa.
Và Lâm Đình dạo này cũng đã trở nên khác hơn rất nhiều, có vẻ như anh ta đã không còn ghét Mộng Hoàn như trước, đã có thể dễ dàng nói chuyện hơn.
...----------------...
Sau khi Mộng Hoàn đã khoẻ hơn, những vết thương đã dần khỏi hẳn thì đúng lúc Lâm Đình và cô được mời đến một bữa tiệc.
Mộng Hoàn trước giờ không hay đến những bữa tiệc long trọng và nhiều người có quyền lực trong giới kinh doanh đến vậy nên cảm thấy rất áp lực, cô sợ những ánh mắt phán xét của mọi người, càng sợ làm cho Lâm Đình mất mặt.
- Tôi...!có thể không đi không?
- Ý cô là gì?
- Vào bữa tiệc tối nay anh có thể mời một cô gái khác đi cùng mà, dù sao cũng không thiếu người muốn đứng kế bên sự hào nhoáng của Lâm tổng anh.
Lâm Đình cau mày.
- Cô muốn ngày mai báo sẽ đưa tin rằng tôi và cô cạch mặt nhau à? Đừng nói nhiều, tôi đã chuẩn bị cả rồi, cô chỉ cần đi theo sau tôi là được.
- Nhưng tôi...!
- Sợ gì chứ? Có tôi rồi còn gì? Hơn nữa...!không lẽ cô không muốn đứng bên một người đầy quyền lực như tôi?
- Đứng bên cạnh anh cũng là một lí do khiến tôi áp lực.
Lâm Đình nhìn cô bằng ánh mắt dò xét rồi bỗng nhiên lại tiến đến gần, nâng cằm cô lên và nhẹ nhàng hỏi.
- Vậy sao?
- Đ...!đúng!
- Ha! Vậy thì ngay từ đầu cô đừng tiếp cận, cũng đừng lên lên giường của tôi.
Còn bây giờ hối hận đã không còn kịp nữa rồi.
Mộng Hoàn thở dài hất nạnh tay của Lâm Đình ra rồi quay đi không nói gì.
Cô đã rất chán ghét cái chủ đề này rồi và cũng không muốn nhắc đến nó nữa.
Từ giờ cho đến thời hạn kết thúc cô sẽ cố gắng ngoan ngoãn, làm điều mình nên làm, cô sẽ biến mình thành một con rô bốt, chỉ có vô cảm như vậy mới có thể không bị tổn thương, không buồn bã và lo lắng.
- Đúng là một người phụ nữ nhàm chán, luôn tỏ ra đáng thương như vậy để làm gì chứ? Chẳng có ai thương hại cô đâu.