Mộng Hoàn thở dài, định nâng ly rượu trên tay lên uống thì bị ai đó cản lại và cướp mất ly rượu của cô.
Mộng Hoàn định phản kháng thì nhận ra đó là Lâm Đình nên không nói gì chỉ quay mặt đi.
- Tôi đã dặn cô những gì cô quên rồi à? Tuyệt đối không được uống rượu, cô bỏ lời nói của tôi ở ngoài tai sao?
- Tôi chỉ là muốn nếm thử một chút, dù sao ở đây cũng có nhiều rượu ngon như vậy, không uống thử thì thật đáng tiếc, phải không?
Lâm Đình chợt quay mặt len lén cười.
- Cô ghen à???
Mộng Hoàn giật mình, chưa kịp phản ứng thì anh ta đã tiến đến gần cô, cúi người xuống.
- Cái gì mà là vợ, cái gì mà là bước cùng tôi đến cuối đời, tôi nghe hết rồi.
Không ngờ cô cũng gan thật đấy, rất mạnh miệng.
- Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là đang diễn tròn vai của mình thôi.
- Vậy sao?
Lúc này Lâm Đình lại tiến đến gần hơn nữa, ánh mắt như đang thăm dò cô khiến cô có chút sợ hãi lùi về phía sau, nhưng đột nhiên cô lại bị loạng choạng, mất thăng bằng.
- Á.
Lâm Đình đã đỡ lấy cô.
- Được rồi, không trêu cô nữa, chúng ta về thôi.
...----------------...
Ở trên xe.
- Tôi muốn trở về căn biệt thự lúc trước.
- Tại sao?
- Dù sao tôi cũng khoẻ rồi, tôi có thể tự chăm sóc cho mình, không cần anh lo.
Vã lại, vốn dĩ đó mới đúng là nơi tôi nên ở, tôi không muốn làm phiền anh nữa.
Thấy Lâm Đình cau mày, im lặng không nói gì, Mộng khẽ nhếch mép hỏi.
- Không lẽ anh muốn sống chung với tôi sao???
Lâm Đình quay sang nhìn Mộng Hoàn bằng một ánh mắt lạnh lùng rồi gằn giọng.
- Đương nhiên là không.
Mộng Hoàn mỉm cười.
- Tuy chúng ta ai cũng có quyền tự do của mình, cho dù anh làm gì, đi cùng ai hay "ngủ" cùng người phụ nữ nào tôi cũng không có quyền can thiệp.
Nhưng mà anh đừng quên là chúng ta vẫn còn đang diễn kịch, anh đừng để tình nhân của anh đến tìm tôi như lúc nãy, tôi không thể giải quyết được hết, cũng không muốn bị đánh ghen đâu.
- Không giải quyết hết??? Ý cô là gì?
- Thì ý của tôi chỉ nằm trên mặt chữ thôi, bình thường anh qua lại với nhiều cô gái như vậy, có biết bao nhiêu cô tình nhân, nhưng bây giờ đột nhiên lại có vợ, bọn họ không đến tìm tôi thì tìm anh chắc.
Lâm Đình tặc lưỡi vài cái rồi tự nhiên lại dừng xe đột ngột, song anh thoăn thoắt gỡ dây an toàn ra và áp cô vào ghế, ánh mắt đó của anh...!khiến cho cô có chút hoảng sợ.
- Anh muốn làm gì?
- Ai bảo với cô là tôi có nhiều tình nhân?
- Sao? Còn không muốn thừa nhận à? Nhưng anh không thừa nhận thì đã sao, sự thật vẫn là sự thật.
Lâm Đình không nói gì mà chỉ nhìn Mộng Hoàn chằm chằm.
"Người phụ nữ này đúng là đáng ghét! Nhưng mà...!tại sao mình phải tức giận chứ? Chỉ vì cô ta nói không đúng sự thật thôi sao? Cơ mà mình vốn dĩ không hề quan tâ m đến những lời nói như thế này mà."
Lâm Đình trở về chỗ ngồi của mình, rồi đột nhiên Lâm Đình lại quát vào mặt Mộng Hoàn.
Xuống xe!!!
- Anh...
- Cô không hiểu tiếng người à? Tôi bảo cô xuống xe.
Mộng Hoàn không nói gì thêm, cũng không hỏi gì, ngoan ngoãn mở của bước xuống xe, dù sao thì đây cũng là xe của anh ta, anh muốn đưa cô về hay không cô đâu có quyền ý kiến.
Nhưng cô vừa bước xuống còn chưa kịp quay đầu lại thì anh ta đã phóng xe chạy như bay.
- Tức giận sao? Anh ta tức giận gì chứ? Mình nói gì sai à?
Một cô gái xinh đẹp mặc lễ phục sang trọng lại bỏ giữa đường, bị người khác nhìn ngó, đúng là chẳng ra làm sao.
- Mình phải mau chóng bắt taxi về nhà mới được.