Mộng Hoàn đang nằm trên sofa còn Lâm Đình thì đang ngồi trên giường làm việc thì đột nhiên nội lại mở cửa bước vào khiến cả hai giật mình.
Cạch!
Mộng Hoàn thấy nội liền lúng túng ngồi dậy.
- Có chuyện gì sao nội?
- Không có gì, nội chỉ qua đây xem thử hai đứa ngủ chưa, nội có đem qua cho hai đứa nến thơm an thần này.

Nội sợ hai đứa, đặc biệt là Mộng Hoàn, lạ chỗ ngủ không ngon.
- Con cảm ơn nội.
- Vậy nội để lên bàn cho hai đứa nha.
Nội của Lâm Đình đặt nến thơm lên bàn rồi đi ra ngoài, nhưng đi được giữa chừng thì tự dưng nội đứng lại đừng lại.
- Khoan đã, sao trên sofa lại có gối, hai đứa không ngủ cùng nhau à?
Mộng Hoàn đưa mắt nhìn sang Lâm Đình nhưng anh ta giả vờ chăm chú làm việc, không quan tâm, có lẽ là muốn cô tự đối phó.
- Không...!không phải đâu nội.
Trong lúc không biết nên giải thích thế nào Mộng Hoàn đã quơ đại lấy một cuốn sách trên bàn.
- Tụi con sao lại ngủ riêng được.

Chỉ là...!nội cũng thấy đấy, anh ấy vẫn đang con bận làm việc, nên...!nên trong lúc nhàm chán con mới nằm ở sofa đọc sách chờ anh ấy.

Nội vẫn cảm thấy không yên tâm cho lắm.
- Thật sao?
- Chắc chắn ạ.
- Vậy thì tốt.

Thế hai đứa cũng mau nghỉ ngơi đi, công việc cứ để sau, giờ cùng không còn sớm nữa.
Nói xong nội liền đi ra ngoài, nhưng...
Cạch! Cạch!
- Nội...!nội lại khoá cửa rồi!
Lúc này Lâm Đình mới lên tiếng.
- Khoá thì cứ khoá, nội vui là được, dù sao cũng không có tác dụng gì.
...
Một lúc sau, Mộng Hoàn đã ngủ thiếp đi.

Còn Lâm Đình vẫn đang làm việc thì tự nhiên cơ thể lại cảm thấy khó chịu, khắp người nóng ran rất kì lạ.
Anh chợt nhìn sang Mộng Hoàn rồi nuốt nước bọt.
"Không đúng, sao mình lại có những suy nghĩ đó với cô ta?"
Lâm có gắng trấn tĩnh lại rồi tiếp tục làm việc nhưng những suy nghĩ lưu manh cứ không ngừng hiện ra trong đầu.
Sột soạt!
Mộng Hoàn xoay người, cơ thể cô không hiểu sao cũng có cảm giác rất kì lạ.

Cô xoay qua xoay lại một lúc rồi đột nhiên lại ngồi bật dậy đi đến chỗ Lâm Đình.
- Tôi...!hộc...!tôi...!nóng! Tôi cảm thấy rất kì lạ.
Lâm Đình vẫn đang kìm chế bản thân thì Mộng Hoàn lại tiến đến khiến anh không tự chủ được cơ thể của mình nữa, lập tức đè Mộng Hoàn xuống giường.
- Cô đang muốn quyến rũ tôi sao?
Mộng Hoàn sợ hãi, cô cảm giác như mình đang thật sự làm những chuyện không làm, trong cô có gì đó rất tội lỗi.
- Không...!tôi...!không phải có ý đó.

Tôi...!chỉ là...!hộc...!là tôi...!cảm thấy...!tôi.

Tôi xin lỗi.


Tôi vào phòng tắm một lúc.
Mộng Hoàn đẩy Lâm Đình ra, muốn được yên tĩnh một lúc nhưng Lâm Đình lại đẩy cô xuống giường.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt nham hiểm rồi khẽ nhếch mép.
- Cô là người khơi mào mà bây giờ lại muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu.
- Không phải.

Tôi...!ưhm...!ứhm...aa..
Lâm Đình đột ngột cúi đầu chiếm lấy bờ môi nóng bỏng của Mộng Hoàn một cách táo bạo và gấp gáp.
- Ưhm....
Mộng Hoàn cố hết sức đẩy Lâm Đình ra nhưng cơ thể cô không hiểu sao lại không có tí sức lực nào, đầu óc cũng càng lúc càng mộng mị, chìm vào trong kh0ái cảm một cách vô thức.
"Không đúng, tại sao mình lại muốn anh ta chiếm lấy th@n thể của mình? Tại sao trong lúc này mình lại không có cách nào đẩu anh ấy ra? Không lẽ mình thực sự đê tiện như vậy sao? Không được."
Muốn ngăn bản thân tiếp tục bị cám dỗ, đồng thời ngăn cản Lâm Đình, Mộng Hoàn không còn cách nào, chỉ có thể cắn mạnh vào môi Lâm Đình, khiến môi anh chảy máu.
- A! Cô dám cắn tôi?
- Tôi nghĩ...!chúng ta...!nên tỉnh táo lại.
Mộng Hoàn loạng choạng bước xuống giường, định đi vào trong phòng tắm..
- Chậc!!!
"Người phụ nữ này đang muốn lạt mềm buộc chặt sao? Muốn khiêu chiến với sự nhẫn nại của mình? Chết tiệt! Đúng là không thể chịu nổi mà!"
Không chần chừ thêm, Lâm Đình lập tức bước xuống bế Mộng Hoàn lên và quăng xuống giường.
- Áaa!
Mộng Hoàn sợ hãi ngồi dậy, vốn dĩ định nói gì dĩ nhưng lại thấy Lâm Đình đang cởi áo, để lộ thân hình vạm vỡ, đầy cơ bắp trông thật sự...!rất "ngon".
- Anh...!anh đinh làm gì?

Anh tiến tới Mộng Hoàn run rẩy lùi về sau.
- Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?
Lâm Đình vương tay ra nâng cằm Mộng Hoàn lên rồi hôn tới tấp khiến cho cô như muốn ngộp thở.
- Ư...
Tiếp đó, Lâm Đình đè cô xuống giường, tiếp tục gặm nhấm đôi môi mềm mại của cô đồng thời một tay anh nắm chặt hai tay cô đưa lên đỉnh đầu khiến cô không có cách nào kháng cự, một tay luồng vào eo của cô, từ từ, chậm rãi mò lên trên.
- Ư...!kh...ông...!
Chợt, anh lại chuyển xuống li3m láp và hôn vùng cổ của Mộng Hoàn rồi dùng hai tay xé toạc áo của Mộng Hoàn ra.
- Ưm...!ứm...!dừng, dừng lại đi, uhm..
- Suỵt! Cô rên to như vậy mà muốn tôi nhanh lên sao? Có phải cô đang gấp lắm rồi không? Được, tôi hiểu rồi, vậy cô cứ việc nằm im và hưởng thụ đi, tôi sẽ khiến cô sung sướng.
- Ư...!đừng, chỗ đó, không...!làm ơn...!đừng...
Từng lớp, từng lớp áo được c ởi sạch, hai con người ấy đang trần như nhộng...! làm những việc thật ồn ào và mệt mỏi khiến cho mồ hôi không ngừng nhễ nhại.
- Mở rộng ra, tôi cho vào đây, có lẽ sẽ hơi đau.
- Á...!đau...ưhm...!nhẹ..

nhẹ thôi...!đừng, dừng lại, nhanh quá rồi...!tôi...!tôi không chịu nổi...!ư..
Đêm xuân ngàn vàng, phải trân trọng từng giây, có lẽ đêm nay họ sẽ không thể ngủ được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện