Sau khi thuốc trị bỏng được đưa tới, Lâm Đình ngay lập tức kéo cô đến sofa.
- Tôi không sao.

Thật đó.
- Bỏng hết cả tay còn nói không sao, không lẽ không đau à?
Mộng Hoàn cười cười tỏ vẻ không có vấn đề gì.
- Vết thương này vốn dĩ đâu là gì so với những vết thương trước kia, dù sao cũng quen rồi.
Nghe đến đây tim Lâm Đình không hiểu vì điều gì lại có chút nhói lên.

Anh vậy mà thương xót cho người phụ nữ này rồi?
- Im lặng chút đi!
- Nhưng tôi có thể tự làm được.

Lâm Đình không nói gì, vẫn chăm chú thoa thuốc cho cô một cách nhẹ nhàng và ân cần khiến Mộng Hoàn có chút động tâm nhưng đồng thời cô cũng không hiểu, tại sao anh ta lại trở nên như vậy, không lẽ vì lo lắng cho cô? Cơ mà anh ghét cô lắm không phải sao?
Thế nên cô không muốn mình tiếp tục lao vào cái cảm giác kì lạ, không rõ này, cô đã nhìn thẳng vào anh và bạo gan hỏi.
- Anh đang lo lắng cho tôi đúng không?
Đột nhiên Lâm Đình khựng lại, buông tay của Mộng Hoàn ra, gương mặt lại trở nên lạnh lùng và cau có rồi trở về bàn làm việc.
- Cô nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ nhiều? Nhưng rõ ràng...
Mộng Hoàn nghe xong cũng nói gì thêm, liền tin vào nó.

Nhưng đó là lí trí còn trong tim, cô vẫn ngầm hiểu được sự khác lạ của anh.

Tính tình của anh thất thường đến nhường này có lẻ là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này cô sẽ không bao giờ tin, càng không bao giờ có thể chấp nhận được, thế nên...!cứ lơ nó đi vậy.
Mộng Hoàn lén nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Lâm Đình rồi lặng lẽ quay trở về làm việc.
...----------------...
Chiều đến, khi hai người họ vẫn trầm tư với công việc thì Lâm Lâm lại đến phá đám.
- Có chuyện gì?
- Ở đây có vài bản hợp đồng cần anh kí!
Cô ta đương nhiên không đến đây chỉ đơn giản vì chuyện này, nhìn qua phía bên kệ sách, cô ta đã thấy được Mộng Hoàn cũng đang ở đây.
Đột nhiên cô ta vòng qua sau lưng Lâm Đình, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
- Tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm được không? Em mời.
Lâm Đình lén liếc chỗ Mộng Hoàn, thấy cô vẫn không có động tĩnh gì nên anh cũng không lên tiếng.
- Lâm tổng à, người ta cũng chỉ muốn ăn cùng anh một bữa cơm thôi mà, lâu rồi chúng ta không có ăn cơm cùng nhau.


Lâm thiếu phu nhân chắc không có vấn đề gì đâu, đúng không? Đồng nghiệp ăn cơm với nhau, không lẽ Lâm thiếu phu nhân lại ghen?
Cô ta rõ ràng là đang làm trò mèo cho Mộng Hoàn xem, nếu bây giờ cô mà tức giận thì không phải liền đúng ý cô ta sao?
- Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, hai người cứ tự nhiên.

Cho dù không chỉ ăn cơm, tôi cũng không có ý kiến.
Lâm Đình nghe được những lời nói vô tâm của Mộng Hoàn liền cảm thấy tức giận mà đóng mạnh bản hợp đồng lại, miệng cười nhưng trong lòng lại gợn sóng.
"Cứ tự nhiên? Không có ý kiến? Cô ta lại dám làm lơ như vậy? Tôi không tin cô không có chút phẫn nộ nào."
- Được thôi, vậy thì cùng ăn cơm tối đi.
Anh nhẹ nhàng nâng tay của Lâm Lâm lên, ánh mắt cô cùng dịu dàng, cố tình muốn cho Mộng Hoàn ghen.
"Anh ta vậy mà đồng ý thật? Đúng là chẳng ra làm sao, vốn biết cô ta có ý đồ, vậy mà...!Cứ mặc kệ, mình cần gì phải quan tâm."
Anh làm đến mức này nhưng cô vẫn im lặng, thế là anh tìm cách, muốn nhìn thấy cô ghen cho bằng được.

Tuy không biết là tại sao nhưng anh thật sự không thể nào chịu được khi thấy cô thờ ơ trong lúc anh đang quấn quýt với người phụ nữ khác như vậy.
- Thế thì cùng đi ăn đi, vợ!
Tiếng vợ này khiến cho Mộng Hoàn bị rùng mình, nghe ngọt ngào đến giả trân.
Mộng Hoàn còn chưa nói gì thì Lâm Lâm đã vội vàng không đồng ý.

- Không, không phải vậy chứ, chúng ta cùng nhau đi ăn riêng một bữa không được sao? Lúc nảy cô ấy cũng đã nói không có vấn đề..
Lâm Đình không vui đẩy Lâm Lâm ra và nhìn bằng ánh mắt lãnh lẽo đến phát sợ khiến cô ta phải nín họng.
- Thế, thế thì cũng được.

Vậy...!em ra ngoài trước.
Lạch cạch!
Bóp! Bóp! Bóp!
Lâm Lâm vừa ra ngoài, tiếng vỗ tay của Lâm Đình đã vang lên cùng với giọng điệu giễu cợt.
- Diễn giỏi đấy! Đúng là một cô vợ hiền thục.
Mộng Hoàn không nói gì nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai.
"Tôi không phải đang thuận theo ý anh sao? Không vui gì chứ?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện