Khi Công Dã Bạch đến sương phòng, chỉ thấy đầy phòng bừa bãi, cũng không thấy Kim hoạ sĩ. Mà Giải Đông Phong đang ngồi đối diện Phạm Khinh Ba, nghe thấy tiếng liền chống đầu quay ra cửa, hắc hắc cười nói: “Thấy Kim họa sĩ chạy trốn như thấy quỷ là ta liền biết Tiểu Bạch ngươi tới.”

Công Dã Bạch như có chút đăm chiêu, “Ngươi đừng gần gũi với hắn quá.”

Giải Đông Phong phấn chấn hỏi: “Vì sao?”

Công Dã Bạch không trả lời, tự ý bước chân vào phòng. Nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Phạm Khinh Ba nãy giờ vẫn im lặng khác thường. Hắn giơ tay quơ quơ trước mặt nàng, nàng vẫn không hề phản ứng.

“Nàng bị sao vậy?”

“Không biết, từ lúc họp đã đãng trí, có thể là tư xuân.”

Công Dã Bạch gật đầu hiểu ra, ngồi xuống cùng hai người. Giải Đông Phong không kiên nhẫn gõ xuống mặt bàn, ý bảo hắn trả lời vẫn đề ban nãy, hắn mới nghiêm mặt trả lời: “Ngươi cũng biết chính mình học cái xấu nhanh thế nào, năm đó mới thả ngươi đi theo tiên đế không bao lâu không phải đã học được thói hám tiền, đầy bụng gian xảo sao?”

“Phi!” Giải Đông Phong không để ý hình tượng chút nào mà phun nươc bọt, tỏ vẻ xem thường,“Lão tử đây trời sinh chưa từng học ai bao giờ.”

Công Dã Bạch nhíu nhíu mày, “Ngày đó trở về ta đã muốn nói, ngươi mở mồm lão tử lão tử, là ai dạy?”

“Thái phó đại nhân à, có phải ngài quản hơi nhiều chuyện rồi không?” Giải Đông Phong không vừa mắt nhất là bộ dạng cậy làm thái phó mà lên mặt này của hắn, như thể mười một năm trước khi mới gặp Giải Đông Phong xưng tiểu nhân thì cả đời này là tiểu nhân vậy, Công Dã Bạch không phải chỉ là quan nhất đẳng hơn hắn vài năm thôi sao, cớ gì ở đâu cũng muốn chèn ép hắn vậy?! Hơn nữa ——”Ngài còn ở phòng của ta, làm phiền ngài có một chút tự giác của kẻ ăn nhờ ở đậu, cám ơn.”

Công Dã Bạch hơi hơi nhướng mày, “Nghe nói trong khoảng thời gian 2 tháng ta ở hạ lưu sông Trường Giang, bổng lộc của ta hình như là người lĩnh ‘giùm’ hử?”

Giải Đông Phong nhe răng cười, “Sao cũng là đồng nghiệp, bỏ công giúp sức chút thôi mà, không cần cảm tạ.”

“Tiểu Phong Phong, ngươi thật đúng là mười năm như một ngày, vẫn không da không mặt mũi, không tim không phổi a.”

Công Dã Bạch nghiêng người suy nghĩ dò xét hắn, đuôi mắt khóe miệng đều là ý cười chế nhạo, thấy Giải Đông Phong định lực luôn kém cỏi tim đập loạn lên, vội vàng cúi đầu uống trà, lại quên ấm trà sớm đã bị Phong Ngôn mang đi, chén trà cũng trống không. Cái này, dù là không da không mặt mũi không tim không phổi cũng phải lúng túng.

Không khí trở nên quỷ dị, mà ở trong không khí quỷ dị này, Phạm Khinh Ba nãy giờ không ai quan tâm đến đột nhiên hét thảm một tiếng.

“Ôi mắt cho của ta mắt chó của ta! Mắt chó của ta, ngươi làm sao vậy!”

Hai người đang bốn mắt nhìn nhau lập thời nghẹn ứ, khóe miệng giật giật, yên lặng quay đầu. Chỉ thấy Phạm Khinh Ba che mắt ngồi dậy, “Đau quá. . . . . . Mắt chó của ta mù rồi. Làm ơn đi mà, các ngươi làm ơn lo đến tâm trạng của thiếu nữ lớn tuổi độc thân, liếc mắt đưa tình thì đi xa chút, tìm nơi yên lặng mà ngồi, ngoan.”

(Min: ta biết là thô tục, nhưng khinh bạc nữ chính là ăn nói thô tục thế đấy =/=)

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, nhìn thấy ánh sáng loé lên trong mắt đối phương sau đó……

“Nương tử, nàng không thương vi phu sao?” Một kẻ cầm hai móng vuốt của nàng, thầm kín đưa tình.

“Muội muội, muội ghét bỏ vi huynh sao?” Người còn lại ôm lấy mặt nàng, vô cùng đau xót.

Hừ, chỉ dựa vào hai tên yêu nghiệt này mà muốn đọ xem ai không biết xấu hổ hơn với nàng hả? Ai sợ ai chứ! Phạm Khinh Ba nâng tay, tránh khỏi vòng ôm của Công Dã Bạch, thuận tiệm ôm lấy mắt hắn, gọn gàng nhanh nhẹn hôn lên trán hắn một cát, “Ôi ôi, mỹ nhân ca ca yếu dấu, ta sao có thể ghét bỏ ca ca được đây?” Đậu hũ đưa tới miệng, ngu gì mà không ăn.

Phi lễ xong, lại nhanh nhẹn linh hoạt đẩy hắn ra, tiếp tục vươn tay ôm cổ Giải Đông Phong, “Phu quân, ta sao lại không thương chàng a?”

“Hừ, ta không tin, ta nghe nói gần đây nàng thông dâm với một tên Tiểu bạch Kiểm* biết pháp thuật, còn tính bàn chuyện kết hôn!” Giải Đông Phong hưng phấn nói.

(*thư sinh mặt trắng)

“Ai nha, đó chỉ là gặp dịp thì chơi, nữ nhân ở bên ngoài hành tẩu, khó tránh khỏi, khó tránh khỏi. Yên tâm, người trong lòng thê tử yêu nhất chỉ có một mình phu quân.” Hừm, hình tượng trong nhà trái ôm phải ấp, ngoài cửa hồng kỳ tung bay này Phạm Khinh Ba vào vai rất khá.

“Thật sự chỉ là gặp dịp thì chơi sao? Muội muội chính mồm nói với vi huynh, đó là em rể ta.”Công Dã Bạch nhân đà bỏ đá xuống giếng.

Giải Đông Phong lập tức thay đổi sắc mặt, bỏ tay nàng xuống, ngồi nghiêm chỉnh, “Tiểu Phạm?”

Hai người bọn họ vốn có thoả thuận từ trước, thế nhưng nàng lại “Trùng hôn*” , không thể nghi ngờ là làm cho mọi việc trở nên phức tạp. Cho nên ngay từ đầu bọn họ đã đưa ra thoả thuận rằng trong vòng năm năm không thể tái giá, năm năm sau, nếu nàng gặp được người ngưỡng mộ trong lòng trước tiên phải báo cáo, để còn triển khai công tác giải quyết hậu quả. Tuy rằng kì hạn năm năm cũng sắp đến, nhưng nàng vẫn làm vẻ hoạ đến hoạ đi không lo không nghĩ, làm cho hắn nghĩ kì hạn này phải lâu đến mới đúng.

(*sự vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng :-j)

Hiện giờ khi không nhảy ra tên Tiểu Bạch Kiểm, thật làm hắn trở tay không kịp.

Thấy hắn như vậy, Phạm Khinh Ba cũng nghiêm túc trở lại, còn thành thật cam đoan: “Ngươi yên tâm, ta nếu thật muốn lập gia đình như đã nói nhất định sẽ hỏi ý ngươi trước. Lần này chỉ là hiểu lầm liên tiếp mà thành, tóm lại, không phải sự thật. Hơn nữa. . . . . . cho dù là thật, chú rể cũng bị ta doạ chạy rồi.”

“Hơn nữa gì cơ?” Câu cuối cùng quá nhỏ, hắn không nghe rõ.

“Ừm thì, không có gì. Dù sao bây giờ không có đối tượng, ta sẽ không tiền trảm hậu tấu là được rồi.”

Giải Đông Phong vừa lòng gật đầu, nhân tiện uy hiếp nói: “Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói, bằng không đến lúc đó đừng trách ta tâm địa độc ác.”

Phạm Khinh Ba cũng ra vẻ thông minh gật đầu, hai mắt đảo qua đảo lại, thấy mỹ nhân ca ca tỏ vẻ dù bận rộn vẫn dành thời gian xem diễn, một tia sáng chợt loé lên trong đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa, “Phu quân đại nhân, ta nghĩ đến một nhân tài có thể kiếm lại bạc từ tay Hồng Tụ Chiêu trong thời giang ngắn.”

Hai mắt Giải Đông Phong sáng ngời, Công Dã Bạch chợt thấy lạnh sống lưng.

“Dựa vào người khác không bằng nhờ vào chính mình, chúng ta có kinh thành đệ nhất mỹ nhân trong tay, tú bà Hồng Tụ Chiêu kia còn đáng xem sao?”

Vứt lại mấy lời này, Phạm Khinh Ba thản nhiên thong dong rời khỏi Hoan Hỉ thiên. Nàng vô cung tin tưởng Giải Đông Phong, tin hắn nhất định có thể làm cho mỹ nhân ca ca đồng ý. Về phần mỹ nhân ca ca đòi cái gì của hắn, không thuộc phạm vi quan tâm của nàng.

Hiện giờ Hoan Hỉ Thiên cũng không có việc gì làm, khó có khi được chút thanh nhàn, nàng đương nhiên phải đi dạo trên đường cho đủ.

Mua một trâm cài, hai bút lông, chút bạc còn lại cũng đủ để ăn một tô mỳ. Vì thế ai đó hợp tình hợp lý đi vào một quán mỳ, gọi một bát mỳ hành mỡ thêm mấy viên trứng kho, vừa ngắm phố vừa nói chuyện phiếm với mọi người xung quanh, hương thơm bốc lên hấp dẫn.

“Chủ quán, hai bát mỳ, nhanh!”

Hai tên đàn ông vạm vỡ ngồi xuống phía sau Phạm Khinh Ba, mạnh mẽ ném đao lên trên bàn, không coi ai ra gì bắt đầu tán gẫu.

“Mẹ nó, không phải nói Ngân Thư Sinh đang ở kinh thành sao? Vì sao không tìm thấy chút tung tích?”

“Con bà nó đưa tin tức giả, hại lão tử đây lặn lội từ quan ngoại đến!”

Phạm Khinh Ba đang khua tay gắp lấy gắp để bỗng khựng lại, tiếng ăn mỳ cũng nhỏ lại chút, không tự chủ được vểnh tai. Nghe thấy bọn họ liên tục oán giận, không có nhắc chút nào đến Ngân Thư Sinh, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Nghĩ lại, lại thấy cảm giác mất mát này cũng thật buồn cười.

Lúc này, chủ quán vừa mới làm hai bát mỳ xong, đưa đến bàn bên kia, nghe thấy lời bọn họ, liền thuận miệng hỏi: “Ngân Thư Sinh mà hai vị đại hiệp nói chính là thiên hạ đệ nhị Ngân bút Thư Sinh sao?”

“Còn ai ngoài hắn ra?! Từ từ, hay là ông chủ đã gặp?” Một tên lộ rõ vui mừng trên mặt, lập tức thúc giục chủ quán mau nói.

Chủ quán gãi gãi đầu, cười gượng nói: “Ta chưa thấy qua, có điều thấy trong Nhàn Giang hồ mới ra của quán trà Tiêu Dao có viết, dạo này Ngân bút Thư Sinh rửa tay chậu vàng bấy lâu hình như tái xuất giang hồ. Ba ngày trước có người nhìn thấy hắn xuất hiện tại Linh Lung các ở Loan Châu, hình như để tìm Các chủ Diệp Vô Tâm.”

“Loan Châu? Tốt lắm! Coi như không uổng công!”

Hai nam nhân phát ra một trận tiếng cười rung trời rồi sau đó phút chốc vỗ bàn đứng dậy, kéo đao bỏ ra ngoài.

“Ai ai, đại hiệp, không ăn mỳ nữa sao?” Chủ quán đuổi theo.

Hai người kia nháy mắt đã đi khá xa, từ không trung bay tới một xâu tiền, chủ quán luống cuống tay chân tiếp được. Ghi sổ rồi rời đi, khi qua bàn của Phạm Khinh Ba lại bị gọi lại, “Xin hỏi ông chủ một chút, Linh Lung Các là chỗ nào?”

Ông chủ nhét tiền vào trong ngực, cười tủm tỉm trả lời: “Là môn phái làm ám khí nổi tiếng trên giang hồ.”

“Vậy Ngân Thư Sinh tìm Các chủ nhà người ta làm gì?”

“Cô nương chắc là không biết, Diệp Các chủ Diệp Vô Tâm nổi tiếng tay nghề điêu luyện sắc bén, nghe nói ngân bút của Ngân Thư Sinh chính là do ông ta làm ra. Ta chỉ biết có thế, toàn là nghe từ tiểu nhị của quán trà Tiêu Dao cả, muốn nhiều hơn thì không có, hắc hắc.”

“Ừm, cám ơn sư phó.”

Phạm Khinh Ba lau miệng rồi bỏ lại mấy đồng tiền, cười cảm ơn chủ quán, sau đó như có chút đăm chiêu rời quán mỳ.

Từ ngày ấy nhìn thấy cánh tay của nàng thì mất tích luôn, rồi đến xuất hiện những tin đồn tái xuất giang hồ, rồi là xuất hiện ở Linh Lung các..v..v… Trong những việc này chắc chắc phải có liên quan gì đến nhai. Hay là. . . . . . cái tên Thư Sinh ngốc này bị nàng doạ sợ đến mức thần trí không tỉnh táo nên tái xuất giang hồ rồi? Không đúng, liên quan như thế thì không đúng lắm. Từ từ, Linh Lung Các, ám khí, ngân bút. . . . . . Có khi nào con mọt sách bị nàng doạ sợ đến chạy đi tìm cứu viện, chuẩn bị cải tiến vũ khí đến thu yêu không?!

Tuy rằng giả thiết này hơi không rõ ràng, nhưng ít nhất là có chút hợp lý, hơn nữa cũng hợp với lối suy nghĩ kì lạ của Thư Sinh. . . . . .

Trời ạ, có phải là nàng nên chuẩn bị chuẩn chạy trốn không đây? Tưởng tượng ra như thế, nên để an toàn…, Phạm Khinh Ba quyết tâm về nhà cuốn gói.

Nàng dùng hết sức mạnh năm đó dùng chạy một ngàn năm trăm mét trong đại hội thể dục thể thao,sức mạnh như gió cuốn, cố gắng chạy đến thở hổn hển, rốt cục trở lại Phương Thanh Mặc. Vừa vào đến nơi liền thấy một tia quái dị. Rõ ràng là trời sáng nhưng một bóng người cũng không có?

Lo sợ bất an tiếp tục đi tiếp, đến cuối hẻm, rất xa nhìn thấy cửa lớn nhà Thư Sinh mở rộng, trong lòng càng thêm hồi hộp. Lại nhìn cửa nhà mình, nàng nhanh chóng phát hiện thêm vài thứ…. cái thời này có nghi thức thắp đèn lồng để thu yêu sao?

“A ——”

Một tiếng hét thê lương truyền ra từ phòng trong, tim phổi của nàng đều run hết cả lên, là Phát Bệnh! Sao lại thế này? Chẳng lẽ Thư Sinh nghĩ Phát Bệnh cũng là yêu quái như nàng sao? Không thể! Tuyệt đối không thể! Bất chấp nguy hiểm, Phạm Khinh Ba chạy vội vào cửa, lao đến phía phát ra tiếng, run giọng hô: “Không được, không liên quan đến Phát Bệnh……..”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện