Ta tên Phạm Bỉnh, năm nay mười ba tuổi, thân là quản
gia kiêm đầu bếp và nhiều chức năng khác, có thể gọi là tiểu người hầu vạn
năng.
Ta rất thích tên của ta, tuy rằng nó hay bị gọi thành Phát Bệnh nhưng cũng chẳng hề làm hao tổn đến lòng yêu thích của ta với nó, việc này có lẽ là vì cái tên lúc trước khi tám tuổi của ta lại càng thê thảm không dám nghe hơn. Khi đó, mọi người đều gọi ta là —— hai trăm năm mươi*.
(*nguyên văn: 二百五: nhịn bách ngũ, có nghĩa là đồ ngốc, đồ khờ khạo)
(chú thích chút xíu về cách đọc tên bạn Phạm: Phạm Bỉnh [fàn bǐng], Phát Bệnh [fànbìng] … đọc rất là giống nha)
Có lẽ ngươi muốn nói trên đời này chẳng có ai là tên ngốc, ban đầu ta cũng cho rằng không có, mãi tận đến khi ta quen biết một người là tên Thư Sinh xấu xa kia.
Đương nhiên cái này cũng không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng là ta là cô nhi, cũng không có tên tiêng, hai trăm năm mươi là số thứ tự của ta. Tuy rằng ta rất muốn bọn họ gọi là là Nhị Ngũ Linh (linh ở đây có nghĩa là ‘ngài’ ), nhưng hiển nhiên bọn họ càng thích gọi là đồ ngốc(hai trăm năm mươi) hơn.
Đó là một ngày đông tuyết bay đầy trời, Ảnh chủ tìm thấy ta đang được bọc trong một cái tã. Hắn nói với ta một câu sau đó mang ta đi theo.
Hắn nói: vị tiểu huynh đệ này, ta thấy tinh hoa cốt cách của ngươi rất đặc biệt, đúng là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp…
Đừng hỏi tại sao ta có thể nhớ được chuyện hồi còn dùng tã, mấy chuyện này đều do Ảnh chủ kể cho ta biết. Ta cũng mơ hồ cảm giác hắn rất hi vọng ta tỏ ra cảm kích trước ơn trọng dụng này của hắn, ta cũng cố hết sức nỗ lực, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như con chồn của hắn thì ta lập tức chẳng thể xúc động nổi.
Cùng lúc đó còn có một đứa nam hài nhỏ cũng không hơn kém ta bao tuổi, trừ Ảnh chủ ra thì hắn là người duy nhất trong Ảnh các không phải đánh số thứ tự.
Mọi người đều gọi hắn là Bảo thiếu gia.
Về điểm này, ta là thật không hài lòng, song có điều thấy cái mặt như bánh bao nhéo rất là thích của hắn thì ta liền tha thứ cho việc hắn có quyền lợi đãi ngộ đặc biệt. À há? Vì sao ta có thể nhéo má hắn ư ? Điều này không đơn giản à, hắn không đánh lại ta nha!
Ta là ai chứ? Ta chính là người có tinh hoa cốt cách rất đặc biệt, là kỳ tài luyện võ trăm năm hiếm gặp được đích thân Ảnh chủ khâm điểm a !
—— sau này ta hỏi rất nhiều người, bọn họ đều lấy thân phận người từng trải ra nói với ta rằng, những lời này toàn là lời Ảnh chủ dùng để lừa gạt tiểu hài tử mà thôi.
Tám tuổi, là bước ngoặt trong cuộc sống của ta. Trong một năm đó, Ảnh các cũng xảy ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như các ảnh vệ đã trưởng thành lại có mĩ mạo liên tiếp bị Nguyên Tộ hoàng đế bán đi hòa thân, ví dụ như Yêu Yêu Linh luyện đan bị tẩu hoả rán luôn cả phòng luyện đan, thuận tiện nướng hộ luôn nóc nhà Ảnh chủ ở sát vách, lại ví dụ như, Ảnh các phải tiếp nhận một nhiệm vụ vô cùng khó giải quyết.
Cao thủ còn trong các lúc bấy giờ còn vài người, cuối cùng Ảnh chủ lại hướng tâm tư về phía ta và cục cưng.
Nhiệm vụ thoạt nhìn thật ra rất đơn giản: tiếp cận đệ nhất nữ quan – Cao Di Ái.
Nhưng khi thực hiện thì khó khăn chồng chất khó khăn, mà bên trên lại hạ lệnh là: hãm hại, lừa gạt, gian dâm, bắt người cướp của.
Ta quyết định chơi lá búa kéo* phân công công việc với cục cưng, ai ngờ cục cưng ngang nhiên trợn mắt liếc ta một cái rồi quay người bước đi, hoàn toàn không để ý đến ta. Rất là không biết phải trái! Ta hoàn toàn có thể lựa chọn cách đơn gỉản nhất là lừa gạt hắn, nhưng ta không làm vậy, ta quyết ssịnh chơi đoán số cho công bằng, thế mà hắn lại không vừa lòng? Đương nhiên là cuối cùng hắn vẫn phải chơi với ta. Đó là vì ta lấy chuyện hắn đái dầm vào ngày đầu tiên hắn đến Ảnh các đến để ‘nhắc nhở’ hắn chú ý một chút, là nhắc nhở thôi nha, ta cho tới bây giờ chưa từng uy hiếp bạn bè đâu.
(*nguyên văn : 猜拳: đoán tay – là đoán xem đối phương ra cái gì ý, cơ mà tiếng việt nó là oẳn tù tỳ hay lá búa kéo đó, để oẳn tù tỳ nghe nó hơi… :D)
Kết quả chơi: ta thắng. Thật ra muốn thắng cục cưng rất đơn giản, bởi vì mặt hắn rất giống bánh bao nên hắn thích ra kéo.
Qua phương thức công bằng công chính công khai trên, chúng ta đã phân công xong. Ta chịu trách nhiệm lừa gạt, còn cục cưng chịu trách nhiệm gian dâm, bắt người cướp của. Mặc dù trong quá trình ta giảng giải phân công công việc, cục cưng luôn trợn mắt lên lườm ta, nhưng ta rất tin tưởng đó chính là hắn đang ngại ngùng biểu đạt cho ta thấy hắn ngưỡng mộ năng lực lãnh đạo vĩ đại của ta biết bao nhiêu.
Đó là một buổi chạng vạng gần tối, khi gió thu hiu quạnh tràn về, ta cải trang thành một tên ăn mày vừa đói vừa lạnh chờ trên đường tắt về nhà của Cao Di Ái.
Nhìn thấy nàng trước tiên ta ôm lấy đùi của nàng, nàng không có đẩy ta ra, ta thấy có hi vọng thành công. Nàng đắp thêm cho ta cái ác khoác của nàng rồi còn mua cho ta mấy cái bánh bao, lúc đó ta cảm thấy đã thành một được một nửa rồi. Sau đó nàng dùng khuôn mặt đóng băng nghìn năm kia nói với ta một câu, nghe xong ta lập tức nằm cứng đờ giả chết.
Nàng nói, ta đưa ngươi đến phủ Kinh Doãn.
Nữ nhân này thật chẳng có chút tình thương như của mẹ! Uổng phí nàng còn cùng một giới tính với cái được gọi là mẫu thân trong truyền thuyết! (Min : cái này ta đoán bạn Phạm k có mẹ, nên coi mẫu thân chỉ có trong truyền thuyết ^^)
Ngày hôm sau, ta lại dịch dung thành người khác, lại ra nằm vùng ở chỗ cũ.
Lúc đó khi còn chưa nhìn thấy Cao Di Ái thì ta đã gặp được một người khác.
Người kia, rõ ràng hơi thở rất yếu nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười sáng ngời. Hình như nàng phát hiện ra ta đang nhìn nàng, bèn sửng sốt một chút sau đó lập tức cười với ta. Ngay tại thời khắc đó, ta đã có một quyết định, biết rõ nàng không phải đối tượng trong nhiệm vụ của ta nhưng ta vẫn kiên quyết ôm lấy đùi nàng.
Có điều ngay sau đó ta rất nhanh phát hiện ta, nữ quan như núi băng kia tuy rằng không hay cười như nàng, nhưng tuyết đối dịu dàng thuỳ mị hơn nàng.
Nàng tung chân một cước đá văng ta, còn chán ghét không ngừng phủi phủi bụi trên người. Ta càng không ngừng cố gắng bổ nhào vào nàng, lại bị nàng chống tay trước trán không cho tiến lên. Với công lực của ta, hất nàng ra thật sự là việc rất dễ dàng, nhưng trước mắt ta là một tiểu nữ nhân ốm yếu, cho nên không thể dùng quá nhiều sức với nàng.
Việc kế tiếp thật là ngoài dự kiến của ta, nàng nói một câu, sau đó mang ta đi.
Nàng nói, tiểu quỷ chết tiệt này ngươi bẩn chết đi được, mau cùng bà ngoại ngươi đây về nhà tắm rửa một cái.
Ta đi theo về nhà của nàng, phát hiện ra trong nhà chỉ có một mình nàng. Căn nhà tuy không lớn nhưng vẫn có chút trống trải, sân nhà hoang vu, trong nhà thì được trải một lớp bụi bặm vô cùng dày. Vì thế cho nên ta thấy nàng chắc cũng là cô nhi giống như ta. Điểm này làm cho ta thật vừa lòng, nhưng trên đường đi ta thấy người ta vẫn gọi nàng là Phạm cô nương. Nàng ngang nhiên có tên kìa, thân là cô nhi nhưng ngang nhiên có tên, quá đáng thật aaaa.
Sau đó nàng đi nấu nước cho ta, ta phát hiện nàng không biết nhóm lửa, dùng hết bốn năm quyển sổ để làm mồi mới nhóm được lửa. Tiếp theo không biết nàng lấy từ đâu ra hai cái bánh bao cứng ngắc đặt trên cái vung nước sôi một lúc rồi đưa cho ta.
Nàng khụ một tiếng, dường như có chút không được tự nhiên, nàng nói, ăn cái này trước đi, lát nữa ngươi tắm rửa sạch sẽ ta đưa ngươi đến tiệm ăn.
Ta cầm cái bánh bao vỏ ngoài mềm nhũn như sắp nát ra còn bên trong thì cứng hơn đá, trong lòng rất muốn nói với nàng hấp bánh bao không phải làm như thế đâu, nhưng không biết vì sao đến cuối cùng ta vẫn không nói gì. Chẳng những không nói, ta còn vận công nuốt bánh bao vào bụng.
Rồi ta nghe thấy nàng nhỏ giọng than thở: thật đáng thương, đói đến như vậy, bánh bao thiu nát như thế mà vẫn vui vẻ ăn, aizz.
Lòng ta nhất thời hỗn loạn đủ vị.
Mở nước. Ta biết ở sân sau có một cái giếng, thực ra ta có thể tắm nước lạnh, nhưng ta thích xem bộ dáng nàng chuẩn bị nước ấm để ta tắm. Cho nên trong quá trình đó nàng không cẩn thận làm dầu mỡ, giẻ lau gì gì đó rơi vào trong nước ta cũng vờ như không phát hiện ra, ta cứ như thế tẩy sạch thân mình trong lần tắm dài nhất từ trước đến nay.
Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng ta đã tẩy hết dịch dung của mình đi. Sau đó ta biết mình đã làm đúng.
Người này thật thích trẻ con, nhất là đứa trẻ có bộ dạng xinh đẹp. Ta đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn. Tuy rằng ta luôn không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, bộ dạng của cục cưng xinh đẹp hơn ta, mặt cũng nhiều thịt hơn ta, nhéo rất thích. Nếu lúc trước người chấp hành nhiệm vụ là hắn, không chừng ta lại không đến lượt ta được hưởng chuyện này.
Hiển nhiên là lúc đó ta đã quên sạch sành sanh, nữ nhân này cũng không phải đối tượng trong nhiệm vụ của chúng ta.
Nàng mượn quần áo của bọn trẻ hàng xóm rồi mặc vào giúp ta, còn lau tóc cho ta, đối đãi ta bằng vẻ mặt ôn hoà, thái độ hoàn toàn không giống lúc mới gặp.
Trong lòng ta lại một lần nữa hỗn loạn đủ vị. Aiz, không ngờ ta đây cũng có một ngày bị bắt lấy sắc dụ người.
Tóc ta khô rồi, nàng rất vui vẻ nghịch tóc ta, đột nhiên ánh mắt nàng sáng ngời, chạy về phòng mình bưng một hộp trang điểm ra. Trong lòng ta ẩn ẩn một dự cảm không lành, ta đã thấy có lần cục cưng khi chấp hành nhiệm vụ bị một đám tam cô lục bà bắt lấy trang điểm rồi, trên đỉnh đầu thắt hai bím tóc, trên trán bị điểm một cái chu sa đỏ, bộ dáng kia làm cho ta cười trọn vẹn ba ngày ba đêm không ngừng.
Ngày đầu tiên là ta tự nguyện cười, hai ngày sau là do cục cưng thẹn quá hoá giận hạ độc ta.
Thật may thật may, nữ nhân này hiển nhiên không độc ác như đám tam cô lục ba kia.
Nàng đưa ta ra khỏi nhà, ta búi kiểu tóc nam giống như nàng, trâm cài cũng là trâm gỗ có hoa văn giống của nàng. Chúng ta sóng đôi đi thế này, trong lòng ta thầm nghĩ người khác nhìn sẽ nghĩ thế nào được nhỉ? Nghĩ là mẹ con sao ? Hay là chị em ? Mặc kệ là thế nào đi, tóm lại là là người trong cùng một gia đình chứ? Nghĩ như vậy, trong lòng ta thật vui mừng, lén lút kéo tay nàng.
Lúc đó nàng không đá ta nữa, chỉ cười rồi nhéo nhéo mặt ta, gọi ta là tiểu quỷ vô cùng thân thiết.
Trong đầu ta lại hiện lên bốn chứ “Lấy sắc dụ người”. Aizz, chẳng lẽ rất cả ảnh vệ đều không thoát khỏi số phận bán sắc sao?
Đêm hôm đó ta nhận được bồ câu đưa tin của ảnh các, trong thư viết ta phải tuơng kế tựu kế ở lại bên cạnh nữ nhân này, việc của Cao Di Ái còn lại toàn bộ giao cho cục cưng xử lí. Vì thế ta càng yên tâm thoải mái mà ở lại. Nàng đặt tên cho ra là Phạm Bỉnh, chữ Phạm là theo họ của nàng.
Trong thời khắc đó, ảnh chủ hoàn toàn bị ta ném đi đâu mất, ta gọi nàng là chủ nhân.
Chủ nhân cũng rất nhanh phát hiện sự tài giỏi của ta sau đó đương nhiên đã giao một số công việc cho ra. Ta cũng phát hiện rằng, tuy chủ nhân thật không biết chăm sóc bản thân, nhưng rất biết kiếm tiền. Nàng vừa xuất hiện đã khiến cho toàn thành bàn tán sôi nổi – nữ chưởng quầy của Hoa Hỉ Thiên, nàng là người cầm cân nảy mực sáng lập ra trường phái ngôn tình tiểu thuyết của Hoàng triều, nàng thậm chí còn là tội nữ được phong nhất phẩm đầu tiên trong lịch sử Hoàng triều.
Ta thật thích ôm đùi chủ nhân, bởi vì đây là phương thức khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, là bằng chứng cho thấy ta đã nhận định nàng.
Đáng tiếc thay chủ nhân lại không nghĩ như thế, mỗi lần nàng đều không chút lưu tình đá văng ta ra. Dần dần, dường như nàng không còn bị bề ngoài của ta mê hoặc nữa, khôi phục lại thái độ lúc ban đầu, hung hăng độc ác, vừa đánh vừa mắng. Có điều ta vẫn rất vui vẻ, đánh là thương mắng là yêu mà.
Hơn nữa, ta cũng không thể lấy sắc dụ người cả đời.
Những ngày tháng ôm đùi rồi bị đá văng cứ thế trôi qua, phong phú mà lại hạnh phúc. Chỉ trừ một điểm khiến ra rất không hài lòng. Bên cạnh chủ nhân lúc nào cũng có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, cái tên Chu Tử Sách gì gì đã đành, ít nhất hắn còn ít khi tới cửa. Nhưng mấy tên tiểu hài tử xấu xa hàng xóm thì rất quá đáng, một đứa hai đứa cứ thế bám lấy chủ nhân suốt, gọi nàng là Phạm lão đại. Muốn làm gì hử, muốn giành địa vị đệ nhất người hầu của ta sao?
Hừ hừ, một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, ta thế này thôi nhưng đã được dày công huấn luyện rồi, các ngươi một đống miệng còn hôi sữa thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh mà phát ngốc đi!
Bốn năm cứ như vậy trôi qua, trong những ngày đó ta hầu như không nghĩ đến chuyện nhiệm vụ của mình, hình như ảnh các cũng quên mất ta. Cuối cùng Nguyên Tộ hoàng đế tự hỏa thiêu Cung Ngọc Dao, nhiệm vụ của ta lại càng bị bỏ mặc.
Không quan trọng, dù sao ta sớm đã nhận định chủ nhân, cũng vui vẻ không muốn làm ảnh vệ, miễn cho sau khi lớn lên lại bị ném ra ngoại bang hòa thân.
Trong lúc ta đã cho là cuộc sống hạnh phúc với chủ nhân sẽ mãi mãi trôi qua như vậy, một tên phần tử xấu xa siêu cấp vô địch chưa từng có trong lịch sử xuất hiện! Cái tên xấu xa này âm hiểm giả dối bì ổi vô sỉ hạ lưu đê tiện, quả thực không bằng cầm thú! Chủ nhân quá mức hồn nhiên thiện lương, hoàn toàn bị hắn che mắt, ta vì việc này mà đau đớn trong lòng ghê lắm a! Ta một lòng bảo vệ chủ nhân, thế mà ai ngờ chủ nhân lại vì cái tên xấu xa kia mà hung dữ với ta! Còn muốn ta xin lỗi hắn!
Ta tố cáo tội ác của tên kia, chủ nhân lại nhẹ nhàng bâng quơ nói nàng biết.
Nàng rõ ràng biết, lại vẫn là tin tưởng hắn, vẫn còn muốn ta xin lỗi…
Trong lòng ta vừa sợ vừa hoảng, bình thường ta một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, trước giờ vẻ mặt chủ nhân đều là vừa tức giận vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, nhưng lúc ấy, lúc ấu nàng nghiêm túc nhìn ta như thế, muốn ta xin lỗi tên xấu xa kia, phảng phất như nếu ta không xin lỗi nàng sẽ không cần ta nữa vậy…
Ta giận nàng vì người khác mà hung dữ với ta, ta sợ nàng vì người khác mà không cần ta nữa, cho nên ta chạy trốn.
Khi ta đi trên đường, người người gặp ta đều gọi ta là Tiểu Tiểu Phạm, hỏi chủ nhân ta đâu rồi, ta sợ những người này biết chủ nhân không cần ta nữa. Ta không biết nên đi đâu. Cuối cùng ta đi đến một nơi toàn tường đỏ ngói xanh, giật mình nhận ra đây là hoàng cung, người bạn duy nhất của ta đang ở đây.
Ta đột nhập vào cung tìm cục cưng, cục cưng liếc mắt một cái lập tức nhận ra ta, thật không uổng công ta nhớ hắn nhiều năm như thế… tên mặt bánh bao này.
Ta còn đang nhéo mặt hắn, hắn lại lạnh như băng nói, có tin ta ban cho người tội chết hay không?
Ta tin, ta thật sự tin, nhưng ta còn muốn nhéo tiếp a, dù sao võ công ta cao, ngươi ban tội ta có thể trốn nha. Hơn nữa, trong lòng ta còn đầy một bụng tức nữa, dựa vào đâu ngươi rõ ràng có cha có mẹ còn giả cô nhi lừa gạt tình cảm của ta (người ta thực sự không giả, là bản thân người hiểu lầm mà…), dựa vào đâu chủ nhân nhà ta không cần ta còn chủ nhân nhà ngươi không có vứt bỏ ngươi?
Sau đó ta thấy Cao Di Ái cầm sổ sách đi vào tìm hắn. Hai người không coi ai ra gì mắt đi mày lại với nhau, rõ ràng là đang kích thích ta mà!
Một là tên mặt bánh bao đáng chết, một là tên mặt như núi băng vạn năm, hừ hừ.
Ta ăn sạch điểm tâm trên bàn hắn, thuận tiện còn lăn qua lăn lại một vòng trên nhuyễn tháp nhà hắn, đem từng phòng trong cung đều ngủ qua một lần rồi mới vỗ vỗ mông chạy lấy người. Vài tên thị vệ kia căn bản không phải đối thủ của ta, nhưng thật ra thị vệ trong cung cũng có hai người là ảnh vệ, qua mấy chiêu ta nhận ra đây là ảnh vệ trước đây đã dạy công phu cho ta, ta vội vã thu tay che mặt tính chuồn êm, thế nhưng mông lại bị đạp một cước.
Sư phụ nói, tên khốn kiếp khi sư diệt tổ nhà ngươi!
Ta tiếp tục giả chết, trong lòng đắc ý quay mặt lại, vị đại nhân này nhận sai người hử? Tại hạ họ Phạm tên Bỉnh, tự là, tự là…
Phi phi! Ta bị điên hay sao tự nhiên đi học mới lời mở đầu của tên xấu xa kia!
Nhả không ra được chữ nào, đến cuối cùng vẫn là bị sư phụ giáo huấn cho một trận rồi mới đá ra khỏi cung. Ta cảm thấy ngày hôm nay của mình thật là chẳng hay ho gì.
Rời khỏi cung, ta lại không có chỗ đi, lắc lư đến lắc lư đi, lại nhớ tới ngõ hẻm quen thuộc ấy, ta tự nói với mình chỉ đến xem thôi, chỉ đến liếc mắt một cái thôi. Nếu chủ nhân phát hiện ta mất tích mà thương tâm đến mức tự sát thì sẽ không tốt lắm, ta canh ở đây để kịp thời cứu người thôi ý mà.
Đợi nửa ngày rốt cuộc thấy chủ nhân trở về, nghe thấy nàng gọi ta, ta nhịn.
Nhìn thấy nàng tìm ta khắp phòng, ta tiếp tục nhịn. Phải để cho nàng biết ta có bao nhiêu quan trọng!
Sau đó nàng mờ mịt ngồi trước cửa, ta không nhịn nổi nữa, lúc đang muốn đi ra thì cái tên đại đại xấu xa kia lại xuất hiện!
Hắn hắn hắn, hắn ngang nhiên thừa dịp vườn không nhà trống để tấn công! Hiện nguyên hình rồi? Hiện nguyên hình rồi! Quá vô sỉ, không bằng cầm thú! Đợi chút, chủ nhân ngươi đang làm sao thế? Cái gì mà Phát Bệnh đi rồi ngươi chỉ còn mình hắn? Cái gì mà muốn hắn chăm sóc? Ta còn đang ở đây này! Chăm sóc cái gì, ta đến đây!
Này này, cầm thú ngươi mau buông chủ nhân nhà ta ra!
Ta rất thích tên của ta, tuy rằng nó hay bị gọi thành Phát Bệnh nhưng cũng chẳng hề làm hao tổn đến lòng yêu thích của ta với nó, việc này có lẽ là vì cái tên lúc trước khi tám tuổi của ta lại càng thê thảm không dám nghe hơn. Khi đó, mọi người đều gọi ta là —— hai trăm năm mươi*.
(*nguyên văn: 二百五: nhịn bách ngũ, có nghĩa là đồ ngốc, đồ khờ khạo)
(chú thích chút xíu về cách đọc tên bạn Phạm: Phạm Bỉnh [fàn bǐng], Phát Bệnh [fànbìng] … đọc rất là giống nha)
Có lẽ ngươi muốn nói trên đời này chẳng có ai là tên ngốc, ban đầu ta cũng cho rằng không có, mãi tận đến khi ta quen biết một người là tên Thư Sinh xấu xa kia.
Đương nhiên cái này cũng không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng là ta là cô nhi, cũng không có tên tiêng, hai trăm năm mươi là số thứ tự của ta. Tuy rằng ta rất muốn bọn họ gọi là là Nhị Ngũ Linh (linh ở đây có nghĩa là ‘ngài’ ), nhưng hiển nhiên bọn họ càng thích gọi là đồ ngốc(hai trăm năm mươi) hơn.
Đó là một ngày đông tuyết bay đầy trời, Ảnh chủ tìm thấy ta đang được bọc trong một cái tã. Hắn nói với ta một câu sau đó mang ta đi theo.
Hắn nói: vị tiểu huynh đệ này, ta thấy tinh hoa cốt cách của ngươi rất đặc biệt, đúng là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp…
Đừng hỏi tại sao ta có thể nhớ được chuyện hồi còn dùng tã, mấy chuyện này đều do Ảnh chủ kể cho ta biết. Ta cũng mơ hồ cảm giác hắn rất hi vọng ta tỏ ra cảm kích trước ơn trọng dụng này của hắn, ta cũng cố hết sức nỗ lực, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như con chồn của hắn thì ta lập tức chẳng thể xúc động nổi.
Cùng lúc đó còn có một đứa nam hài nhỏ cũng không hơn kém ta bao tuổi, trừ Ảnh chủ ra thì hắn là người duy nhất trong Ảnh các không phải đánh số thứ tự.
Mọi người đều gọi hắn là Bảo thiếu gia.
Về điểm này, ta là thật không hài lòng, song có điều thấy cái mặt như bánh bao nhéo rất là thích của hắn thì ta liền tha thứ cho việc hắn có quyền lợi đãi ngộ đặc biệt. À há? Vì sao ta có thể nhéo má hắn ư ? Điều này không đơn giản à, hắn không đánh lại ta nha!
Ta là ai chứ? Ta chính là người có tinh hoa cốt cách rất đặc biệt, là kỳ tài luyện võ trăm năm hiếm gặp được đích thân Ảnh chủ khâm điểm a !
—— sau này ta hỏi rất nhiều người, bọn họ đều lấy thân phận người từng trải ra nói với ta rằng, những lời này toàn là lời Ảnh chủ dùng để lừa gạt tiểu hài tử mà thôi.
Tám tuổi, là bước ngoặt trong cuộc sống của ta. Trong một năm đó, Ảnh các cũng xảy ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như các ảnh vệ đã trưởng thành lại có mĩ mạo liên tiếp bị Nguyên Tộ hoàng đế bán đi hòa thân, ví dụ như Yêu Yêu Linh luyện đan bị tẩu hoả rán luôn cả phòng luyện đan, thuận tiện nướng hộ luôn nóc nhà Ảnh chủ ở sát vách, lại ví dụ như, Ảnh các phải tiếp nhận một nhiệm vụ vô cùng khó giải quyết.
Cao thủ còn trong các lúc bấy giờ còn vài người, cuối cùng Ảnh chủ lại hướng tâm tư về phía ta và cục cưng.
Nhiệm vụ thoạt nhìn thật ra rất đơn giản: tiếp cận đệ nhất nữ quan – Cao Di Ái.
Nhưng khi thực hiện thì khó khăn chồng chất khó khăn, mà bên trên lại hạ lệnh là: hãm hại, lừa gạt, gian dâm, bắt người cướp của.
Ta quyết định chơi lá búa kéo* phân công công việc với cục cưng, ai ngờ cục cưng ngang nhiên trợn mắt liếc ta một cái rồi quay người bước đi, hoàn toàn không để ý đến ta. Rất là không biết phải trái! Ta hoàn toàn có thể lựa chọn cách đơn gỉản nhất là lừa gạt hắn, nhưng ta không làm vậy, ta quyết ssịnh chơi đoán số cho công bằng, thế mà hắn lại không vừa lòng? Đương nhiên là cuối cùng hắn vẫn phải chơi với ta. Đó là vì ta lấy chuyện hắn đái dầm vào ngày đầu tiên hắn đến Ảnh các đến để ‘nhắc nhở’ hắn chú ý một chút, là nhắc nhở thôi nha, ta cho tới bây giờ chưa từng uy hiếp bạn bè đâu.
(*nguyên văn : 猜拳: đoán tay – là đoán xem đối phương ra cái gì ý, cơ mà tiếng việt nó là oẳn tù tỳ hay lá búa kéo đó, để oẳn tù tỳ nghe nó hơi… :D)
Kết quả chơi: ta thắng. Thật ra muốn thắng cục cưng rất đơn giản, bởi vì mặt hắn rất giống bánh bao nên hắn thích ra kéo.
Qua phương thức công bằng công chính công khai trên, chúng ta đã phân công xong. Ta chịu trách nhiệm lừa gạt, còn cục cưng chịu trách nhiệm gian dâm, bắt người cướp của. Mặc dù trong quá trình ta giảng giải phân công công việc, cục cưng luôn trợn mắt lên lườm ta, nhưng ta rất tin tưởng đó chính là hắn đang ngại ngùng biểu đạt cho ta thấy hắn ngưỡng mộ năng lực lãnh đạo vĩ đại của ta biết bao nhiêu.
Đó là một buổi chạng vạng gần tối, khi gió thu hiu quạnh tràn về, ta cải trang thành một tên ăn mày vừa đói vừa lạnh chờ trên đường tắt về nhà của Cao Di Ái.
Nhìn thấy nàng trước tiên ta ôm lấy đùi của nàng, nàng không có đẩy ta ra, ta thấy có hi vọng thành công. Nàng đắp thêm cho ta cái ác khoác của nàng rồi còn mua cho ta mấy cái bánh bao, lúc đó ta cảm thấy đã thành một được một nửa rồi. Sau đó nàng dùng khuôn mặt đóng băng nghìn năm kia nói với ta một câu, nghe xong ta lập tức nằm cứng đờ giả chết.
Nàng nói, ta đưa ngươi đến phủ Kinh Doãn.
Nữ nhân này thật chẳng có chút tình thương như của mẹ! Uổng phí nàng còn cùng một giới tính với cái được gọi là mẫu thân trong truyền thuyết! (Min : cái này ta đoán bạn Phạm k có mẹ, nên coi mẫu thân chỉ có trong truyền thuyết ^^)
Ngày hôm sau, ta lại dịch dung thành người khác, lại ra nằm vùng ở chỗ cũ.
Lúc đó khi còn chưa nhìn thấy Cao Di Ái thì ta đã gặp được một người khác.
Người kia, rõ ràng hơi thở rất yếu nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười sáng ngời. Hình như nàng phát hiện ra ta đang nhìn nàng, bèn sửng sốt một chút sau đó lập tức cười với ta. Ngay tại thời khắc đó, ta đã có một quyết định, biết rõ nàng không phải đối tượng trong nhiệm vụ của ta nhưng ta vẫn kiên quyết ôm lấy đùi nàng.
Có điều ngay sau đó ta rất nhanh phát hiện ta, nữ quan như núi băng kia tuy rằng không hay cười như nàng, nhưng tuyết đối dịu dàng thuỳ mị hơn nàng.
Nàng tung chân một cước đá văng ta, còn chán ghét không ngừng phủi phủi bụi trên người. Ta càng không ngừng cố gắng bổ nhào vào nàng, lại bị nàng chống tay trước trán không cho tiến lên. Với công lực của ta, hất nàng ra thật sự là việc rất dễ dàng, nhưng trước mắt ta là một tiểu nữ nhân ốm yếu, cho nên không thể dùng quá nhiều sức với nàng.
Việc kế tiếp thật là ngoài dự kiến của ta, nàng nói một câu, sau đó mang ta đi.
Nàng nói, tiểu quỷ chết tiệt này ngươi bẩn chết đi được, mau cùng bà ngoại ngươi đây về nhà tắm rửa một cái.
Ta đi theo về nhà của nàng, phát hiện ra trong nhà chỉ có một mình nàng. Căn nhà tuy không lớn nhưng vẫn có chút trống trải, sân nhà hoang vu, trong nhà thì được trải một lớp bụi bặm vô cùng dày. Vì thế cho nên ta thấy nàng chắc cũng là cô nhi giống như ta. Điểm này làm cho ta thật vừa lòng, nhưng trên đường đi ta thấy người ta vẫn gọi nàng là Phạm cô nương. Nàng ngang nhiên có tên kìa, thân là cô nhi nhưng ngang nhiên có tên, quá đáng thật aaaa.
Sau đó nàng đi nấu nước cho ta, ta phát hiện nàng không biết nhóm lửa, dùng hết bốn năm quyển sổ để làm mồi mới nhóm được lửa. Tiếp theo không biết nàng lấy từ đâu ra hai cái bánh bao cứng ngắc đặt trên cái vung nước sôi một lúc rồi đưa cho ta.
Nàng khụ một tiếng, dường như có chút không được tự nhiên, nàng nói, ăn cái này trước đi, lát nữa ngươi tắm rửa sạch sẽ ta đưa ngươi đến tiệm ăn.
Ta cầm cái bánh bao vỏ ngoài mềm nhũn như sắp nát ra còn bên trong thì cứng hơn đá, trong lòng rất muốn nói với nàng hấp bánh bao không phải làm như thế đâu, nhưng không biết vì sao đến cuối cùng ta vẫn không nói gì. Chẳng những không nói, ta còn vận công nuốt bánh bao vào bụng.
Rồi ta nghe thấy nàng nhỏ giọng than thở: thật đáng thương, đói đến như vậy, bánh bao thiu nát như thế mà vẫn vui vẻ ăn, aizz.
Lòng ta nhất thời hỗn loạn đủ vị.
Mở nước. Ta biết ở sân sau có một cái giếng, thực ra ta có thể tắm nước lạnh, nhưng ta thích xem bộ dáng nàng chuẩn bị nước ấm để ta tắm. Cho nên trong quá trình đó nàng không cẩn thận làm dầu mỡ, giẻ lau gì gì đó rơi vào trong nước ta cũng vờ như không phát hiện ra, ta cứ như thế tẩy sạch thân mình trong lần tắm dài nhất từ trước đến nay.
Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng ta đã tẩy hết dịch dung của mình đi. Sau đó ta biết mình đã làm đúng.
Người này thật thích trẻ con, nhất là đứa trẻ có bộ dạng xinh đẹp. Ta đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn. Tuy rằng ta luôn không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, bộ dạng của cục cưng xinh đẹp hơn ta, mặt cũng nhiều thịt hơn ta, nhéo rất thích. Nếu lúc trước người chấp hành nhiệm vụ là hắn, không chừng ta lại không đến lượt ta được hưởng chuyện này.
Hiển nhiên là lúc đó ta đã quên sạch sành sanh, nữ nhân này cũng không phải đối tượng trong nhiệm vụ của chúng ta.
Nàng mượn quần áo của bọn trẻ hàng xóm rồi mặc vào giúp ta, còn lau tóc cho ta, đối đãi ta bằng vẻ mặt ôn hoà, thái độ hoàn toàn không giống lúc mới gặp.
Trong lòng ta lại một lần nữa hỗn loạn đủ vị. Aiz, không ngờ ta đây cũng có một ngày bị bắt lấy sắc dụ người.
Tóc ta khô rồi, nàng rất vui vẻ nghịch tóc ta, đột nhiên ánh mắt nàng sáng ngời, chạy về phòng mình bưng một hộp trang điểm ra. Trong lòng ta ẩn ẩn một dự cảm không lành, ta đã thấy có lần cục cưng khi chấp hành nhiệm vụ bị một đám tam cô lục bà bắt lấy trang điểm rồi, trên đỉnh đầu thắt hai bím tóc, trên trán bị điểm một cái chu sa đỏ, bộ dáng kia làm cho ta cười trọn vẹn ba ngày ba đêm không ngừng.
Ngày đầu tiên là ta tự nguyện cười, hai ngày sau là do cục cưng thẹn quá hoá giận hạ độc ta.
Thật may thật may, nữ nhân này hiển nhiên không độc ác như đám tam cô lục ba kia.
Nàng đưa ta ra khỏi nhà, ta búi kiểu tóc nam giống như nàng, trâm cài cũng là trâm gỗ có hoa văn giống của nàng. Chúng ta sóng đôi đi thế này, trong lòng ta thầm nghĩ người khác nhìn sẽ nghĩ thế nào được nhỉ? Nghĩ là mẹ con sao ? Hay là chị em ? Mặc kệ là thế nào đi, tóm lại là là người trong cùng một gia đình chứ? Nghĩ như vậy, trong lòng ta thật vui mừng, lén lút kéo tay nàng.
Lúc đó nàng không đá ta nữa, chỉ cười rồi nhéo nhéo mặt ta, gọi ta là tiểu quỷ vô cùng thân thiết.
Trong đầu ta lại hiện lên bốn chứ “Lấy sắc dụ người”. Aizz, chẳng lẽ rất cả ảnh vệ đều không thoát khỏi số phận bán sắc sao?
Đêm hôm đó ta nhận được bồ câu đưa tin của ảnh các, trong thư viết ta phải tuơng kế tựu kế ở lại bên cạnh nữ nhân này, việc của Cao Di Ái còn lại toàn bộ giao cho cục cưng xử lí. Vì thế ta càng yên tâm thoải mái mà ở lại. Nàng đặt tên cho ra là Phạm Bỉnh, chữ Phạm là theo họ của nàng.
Trong thời khắc đó, ảnh chủ hoàn toàn bị ta ném đi đâu mất, ta gọi nàng là chủ nhân.
Chủ nhân cũng rất nhanh phát hiện sự tài giỏi của ta sau đó đương nhiên đã giao một số công việc cho ra. Ta cũng phát hiện rằng, tuy chủ nhân thật không biết chăm sóc bản thân, nhưng rất biết kiếm tiền. Nàng vừa xuất hiện đã khiến cho toàn thành bàn tán sôi nổi – nữ chưởng quầy của Hoa Hỉ Thiên, nàng là người cầm cân nảy mực sáng lập ra trường phái ngôn tình tiểu thuyết của Hoàng triều, nàng thậm chí còn là tội nữ được phong nhất phẩm đầu tiên trong lịch sử Hoàng triều.
Ta thật thích ôm đùi chủ nhân, bởi vì đây là phương thức khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, là bằng chứng cho thấy ta đã nhận định nàng.
Đáng tiếc thay chủ nhân lại không nghĩ như thế, mỗi lần nàng đều không chút lưu tình đá văng ta ra. Dần dần, dường như nàng không còn bị bề ngoài của ta mê hoặc nữa, khôi phục lại thái độ lúc ban đầu, hung hăng độc ác, vừa đánh vừa mắng. Có điều ta vẫn rất vui vẻ, đánh là thương mắng là yêu mà.
Hơn nữa, ta cũng không thể lấy sắc dụ người cả đời.
Những ngày tháng ôm đùi rồi bị đá văng cứ thế trôi qua, phong phú mà lại hạnh phúc. Chỉ trừ một điểm khiến ra rất không hài lòng. Bên cạnh chủ nhân lúc nào cũng có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, cái tên Chu Tử Sách gì gì đã đành, ít nhất hắn còn ít khi tới cửa. Nhưng mấy tên tiểu hài tử xấu xa hàng xóm thì rất quá đáng, một đứa hai đứa cứ thế bám lấy chủ nhân suốt, gọi nàng là Phạm lão đại. Muốn làm gì hử, muốn giành địa vị đệ nhất người hầu của ta sao?
Hừ hừ, một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, ta thế này thôi nhưng đã được dày công huấn luyện rồi, các ngươi một đống miệng còn hôi sữa thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh mà phát ngốc đi!
Bốn năm cứ như vậy trôi qua, trong những ngày đó ta hầu như không nghĩ đến chuyện nhiệm vụ của mình, hình như ảnh các cũng quên mất ta. Cuối cùng Nguyên Tộ hoàng đế tự hỏa thiêu Cung Ngọc Dao, nhiệm vụ của ta lại càng bị bỏ mặc.
Không quan trọng, dù sao ta sớm đã nhận định chủ nhân, cũng vui vẻ không muốn làm ảnh vệ, miễn cho sau khi lớn lên lại bị ném ra ngoại bang hòa thân.
Trong lúc ta đã cho là cuộc sống hạnh phúc với chủ nhân sẽ mãi mãi trôi qua như vậy, một tên phần tử xấu xa siêu cấp vô địch chưa từng có trong lịch sử xuất hiện! Cái tên xấu xa này âm hiểm giả dối bì ổi vô sỉ hạ lưu đê tiện, quả thực không bằng cầm thú! Chủ nhân quá mức hồn nhiên thiện lương, hoàn toàn bị hắn che mắt, ta vì việc này mà đau đớn trong lòng ghê lắm a! Ta một lòng bảo vệ chủ nhân, thế mà ai ngờ chủ nhân lại vì cái tên xấu xa kia mà hung dữ với ta! Còn muốn ta xin lỗi hắn!
Ta tố cáo tội ác của tên kia, chủ nhân lại nhẹ nhàng bâng quơ nói nàng biết.
Nàng rõ ràng biết, lại vẫn là tin tưởng hắn, vẫn còn muốn ta xin lỗi…
Trong lòng ta vừa sợ vừa hoảng, bình thường ta một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, trước giờ vẻ mặt chủ nhân đều là vừa tức giận vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, nhưng lúc ấy, lúc ấu nàng nghiêm túc nhìn ta như thế, muốn ta xin lỗi tên xấu xa kia, phảng phất như nếu ta không xin lỗi nàng sẽ không cần ta nữa vậy…
Ta giận nàng vì người khác mà hung dữ với ta, ta sợ nàng vì người khác mà không cần ta nữa, cho nên ta chạy trốn.
Khi ta đi trên đường, người người gặp ta đều gọi ta là Tiểu Tiểu Phạm, hỏi chủ nhân ta đâu rồi, ta sợ những người này biết chủ nhân không cần ta nữa. Ta không biết nên đi đâu. Cuối cùng ta đi đến một nơi toàn tường đỏ ngói xanh, giật mình nhận ra đây là hoàng cung, người bạn duy nhất của ta đang ở đây.
Ta đột nhập vào cung tìm cục cưng, cục cưng liếc mắt một cái lập tức nhận ra ta, thật không uổng công ta nhớ hắn nhiều năm như thế… tên mặt bánh bao này.
Ta còn đang nhéo mặt hắn, hắn lại lạnh như băng nói, có tin ta ban cho người tội chết hay không?
Ta tin, ta thật sự tin, nhưng ta còn muốn nhéo tiếp a, dù sao võ công ta cao, ngươi ban tội ta có thể trốn nha. Hơn nữa, trong lòng ta còn đầy một bụng tức nữa, dựa vào đâu ngươi rõ ràng có cha có mẹ còn giả cô nhi lừa gạt tình cảm của ta (người ta thực sự không giả, là bản thân người hiểu lầm mà…), dựa vào đâu chủ nhân nhà ta không cần ta còn chủ nhân nhà ngươi không có vứt bỏ ngươi?
Sau đó ta thấy Cao Di Ái cầm sổ sách đi vào tìm hắn. Hai người không coi ai ra gì mắt đi mày lại với nhau, rõ ràng là đang kích thích ta mà!
Một là tên mặt bánh bao đáng chết, một là tên mặt như núi băng vạn năm, hừ hừ.
Ta ăn sạch điểm tâm trên bàn hắn, thuận tiện còn lăn qua lăn lại một vòng trên nhuyễn tháp nhà hắn, đem từng phòng trong cung đều ngủ qua một lần rồi mới vỗ vỗ mông chạy lấy người. Vài tên thị vệ kia căn bản không phải đối thủ của ta, nhưng thật ra thị vệ trong cung cũng có hai người là ảnh vệ, qua mấy chiêu ta nhận ra đây là ảnh vệ trước đây đã dạy công phu cho ta, ta vội vã thu tay che mặt tính chuồn êm, thế nhưng mông lại bị đạp một cước.
Sư phụ nói, tên khốn kiếp khi sư diệt tổ nhà ngươi!
Ta tiếp tục giả chết, trong lòng đắc ý quay mặt lại, vị đại nhân này nhận sai người hử? Tại hạ họ Phạm tên Bỉnh, tự là, tự là…
Phi phi! Ta bị điên hay sao tự nhiên đi học mới lời mở đầu của tên xấu xa kia!
Nhả không ra được chữ nào, đến cuối cùng vẫn là bị sư phụ giáo huấn cho một trận rồi mới đá ra khỏi cung. Ta cảm thấy ngày hôm nay của mình thật là chẳng hay ho gì.
Rời khỏi cung, ta lại không có chỗ đi, lắc lư đến lắc lư đi, lại nhớ tới ngõ hẻm quen thuộc ấy, ta tự nói với mình chỉ đến xem thôi, chỉ đến liếc mắt một cái thôi. Nếu chủ nhân phát hiện ta mất tích mà thương tâm đến mức tự sát thì sẽ không tốt lắm, ta canh ở đây để kịp thời cứu người thôi ý mà.
Đợi nửa ngày rốt cuộc thấy chủ nhân trở về, nghe thấy nàng gọi ta, ta nhịn.
Nhìn thấy nàng tìm ta khắp phòng, ta tiếp tục nhịn. Phải để cho nàng biết ta có bao nhiêu quan trọng!
Sau đó nàng mờ mịt ngồi trước cửa, ta không nhịn nổi nữa, lúc đang muốn đi ra thì cái tên đại đại xấu xa kia lại xuất hiện!
Hắn hắn hắn, hắn ngang nhiên thừa dịp vườn không nhà trống để tấn công! Hiện nguyên hình rồi? Hiện nguyên hình rồi! Quá vô sỉ, không bằng cầm thú! Đợi chút, chủ nhân ngươi đang làm sao thế? Cái gì mà Phát Bệnh đi rồi ngươi chỉ còn mình hắn? Cái gì mà muốn hắn chăm sóc? Ta còn đang ở đây này! Chăm sóc cái gì, ta đến đây!
Này này, cầm thú ngươi mau buông chủ nhân nhà ta ra!
Danh sách chương