Bàn tay chạm lên mái tóc mượt mà của Lan, rồi chạm xuống khuôn mặt thon gọn ấy. Da của Lan không mịn màng bằng những người phụ nữ khác, có lẽ do cô không chăm chút làn da giống như họ, nhưng nó lại có một sự khác biệt. Nó mịn màng theo kiểu chân chất, của một con người không có tính cách giả tạo.
Theo như những gì mà Dũng để ý từ lúc Lan bước chân về đây, thì Lan là một người không giỏi che giấu cảm xúc của mình. Ngón tay lướt nhẹ trên bờ môi, môi của Lan lại mềm mịn một cách bất ngờ.
Dường như Lan cảm nhận được điều gì đó bất thường trên cơ thể mình, cô khẽ cử động nhẹ...
Dũng thấy Lan như thế thì rụt tay lại, lúc này thì anh chẳng biết mình đang làm gì, nhưng muốn gì thì anh hoàn toàn biết rõ...
Đã từng coi Lan như một thứ trái cấm không được phép động vào, vậy mà bây giờ cái thứ hư hỏng kia lại nhất quyết muốn đi vào trong người Lan mà Dũng chẳng thể nào kiểm soát được nó.
Nếu như anh động vào người cô thì đâu có khác gì cưỡng bức, cũng đâu thể ân ái xong là vứt vào mặt cô vài đồng tiền. Suy nghĩ thế nào cũng không thấu đáo, Dũng thức dậy đi vào nhà tắm, anh lấy một ca nước lạnh dội lên người, con Họa Mi kia đã có dấu hiệu rụt xuống do quá lạnh.
Dũng bước ra từ nhà tắm mà cả người run rẩy, anh vội vã lên giường đắp chăn rồi nằm sát vào người của Lan. Hơi ấm dịu dàng từ người của Lan khiến cho con họa mi kia lại lập tức ngẩng cao đầu.
" chết tiệt"
Dũng lại một lần nữa phải chửi thề chính bản thân mình. Anh liền đi xuống dưới nền đất lạnh lẽo nằm, để bản thân không còn nghĩ đến chuyện kia nữa. Tại sao anh lại tự đẩy mình vào chuyện dở khóc dở cười như thế này, chẳng lẽ nửa đêm đi ra khỏi nhà tìm kiếm đàn bà giải quyết Dục Vọng, bản thân thực sự lại chẳng có hứng thú với một người phụ nữ nào khác trong lúc này, lại cứ muốn cùng Lan.
Điên thật rồi, bản thân anh thực sự đã bị điên rồi...
Nửa đêm đi dội nước lạnh lại còn nằm xuống nền đất, toàn thân Dũng bắt đầu nóng hơn bình thường. Nửa đêm Lan thức dậy vì khát nước, quay sang bên cạnh không thấy Dũng đâu thì hơi giật mình. Người đàn ông này nửa đêm đã bỏ đi đâu rồi? Lan bật đèn thì nhìn thấy Dũng đang nằm ở dưới đất, cô hoảng hốt chạy xuống chỗ anh xem có chuyện gì đang xảy ra.
Vừa chạm vào cơ thể kia đã cảm thấy nóng ran, Lan lay người Dũng cố gắng gọi anh dậy.
- Anh bị làm sao vậy? Tại sao anh lại ở đây? Anh mau dậy đi lên giường nằm đi. Anh ốm rồi...
Dũng gần như mê man trong cơn sốt, Lan cuống quá không biết làm thế nào vì Bà vú không có ở đây, cô vội vã chạy sang phòng bé Bông để hỏi con bé...
- Bông ơi, mau mở cửa cho mẹ.
- Bông ơi?, con có nghe tiếng mẹ gọi không?
Ngay sau đó thì bé Bông ra mở cửa, con bé vừa ngáp ngủ vừa nhìn mẹ.
- Mẹ ơi có chuyện gì vậy?
- con có số điện thoại của bác sĩ không? bố con đang bị sốt cao lắm mà mẹ không biết làm thế nào.
Con bé nghe Lan nói như thế thì vô cùng hốt hoảng, nó vội vã chạy sang phòng bố mà không quên chạy vào phòng cầm một cuốn sổ nữa.
Hai mẹ con cùng nhau đưa Dũng lên giường nằm, cơ thể người ốm thực sự nặng ngoài sức tưởng tượng...
Bé bông đưa quyển sổ cho Lan rồi nói với Lan là ở trong đó có số điện thoại của bác sĩ, Lan tìm rồi ngay sau đó gọi điện cho ông bác sĩ kia..
Trong lúc chờ ông bác sĩ kia tới thì Lan đã lấy khăn ấm đắp lên trán cho Dũng, nhìn anh ốm mà trong lòng tự nhiên thấy đau lòng không tả được. Một người đàn ông mạnh mẽ như thế tại sao có thể ốm? Nếu như Lan mà biết lý do thì có lẽ sẽ sốc đến ngất đi mất.
Nửa tiếng sau thì ông ta có mặt, cầm trong tay là rất nhiều dụng cụ y tế khác nhau...
Lan xuống mở cổng cho ông bác sĩ đó, vừa đi cô vừa nói qua tình trạng của Dũng, ông bác sĩ kia đi lên đo nhiệt độ cho Dũng rồi hốt hoảng.
- cậu ấy Sốt cao quá, gần 40 độ rồi.
- Vậy chúng ta mau đưa anh ấy vào bệnh viện thôi, không thể để tình trạng như thế này được.
- cậu ấy không thích đến bệnh viện đâu, nếu cậu ấy thức dậy mà thấy mình đang ở trong bệnh viện thì cậu ấy sẽ không để yên cho tôi.
- ông hãy mau làm gì đó đi, để như thế này sẽ nguy hiểm đấy.
- cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ làm mọi cách để cậu ấy hết sốt...
Tại sao trên đời này lại có người ngang ngược đến như thế, ốm thì phải đến bệnh viện chứ? Anh ta đâu có phải thần thánh đâu mà có thể tự hết bệnh...
Lan đi qua đi lại vô cùng lo lắng, ông bác sĩ kia trong lúc tìm cách giảm sốt cho Dũng thì cũng toát hết mồ hôi hột. Ông ấy mà làm không tốt chắc chắn sẽ bị trách phạt, thậm chí còn có thể bị Dũng không cho tới khám bệnh cho mình nữa mà thay vào đó sẽ là một người bác sĩ khác có khả năng hơn...
Thật may mắn là sau khi chuyền nước và được cho uống thuốc thì nửa tiếng sau Dũng đã đỡ sốt, Lan cũng không phải suy nghĩ đến chuyện đưa anh ta vào bệnh viện nữa.
Lúc này thì ông bác sĩ mới đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi thở phào nhẹ nhõm...
- tôi sẽ ở lại đây đến sáng mai, tôi sẽ trực tiếp theo dõi tình trạng của cậu ấy...
- được như vậy cảm ơn bác sĩ.
- Đây là trách nhiệm của tôi, cô chỉ cần đun cho tôi một ấm nước sôi, rồi đổ vào trong phích. Mọi thứ còn lại tôi sẽ lo liệu...
Mặc dù đã có bác sĩ ở ngay trong nhà nhưng Lan không tài nào ngủ được. Bé Bông còn phải đi học nên Lan đã dỗ dành nó đi ngủ trước, sợ con bé sẽ bị thức khuya mà ốm theo bố thì lại khổ.
Chẳng thể nào ngủ được nên anh đi xuống nấu cháo trước, để khi Dũng thức dậy thì có thể ăn ngay một tô cháo nóng sẽ giúp giải cảm.
Nhưng Lan vẫn thắc mắc là không biết lý do vì sao Dũng lại có thể ốm nhanh tới như vậy. Rõ ràng hồi tối anh ta vẫn rất khỏe mạnh, rõ ràng là không có một chút biểu hiện nào mà...
Đến 5 giờ sáng thì Dũng thức giấc, anh cảm giác đầu mình đau giống như có ai đó đánh vào. Vừa thấy Dũng thức dậy ông bác sĩ đã vội vàng đi tới.
- cậu đã tỉnh lại rồi.
- sao ông lại ở đây? Tôi bị làm sao vậy? Sao cả người đau nhức giống như bị ai đó đánh.
- Cậu bị sốt cao, bây giờ thì không sao rồi.
Lúc này thì Dũng mới nhớ là tối hôm qua mình đã tắm nước lạnh, lại còn nằm ở dưới nền đất nữa nên có lẽ như vậy mới bị ốm.
Lúc này thì anh mới biết là chẳng có cái ngu nào bằng cái ngu nào, tự bản thân mình lại hại chính mình..
Quay sang bên cạnh không thấy Lan đâu, Dũng mới hỏi ông bác sĩ.
- cô gái kia đã đi đâu rồi?
- cô ấy lo lắng đến mức không ngủ được, đã xuống bếp nấu cháo rồi.
Câu nói đơn giản như thế nhưng chẳng hiểu sao Dũng lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Đã bao lâu rồi chẳng được ai quan tâm? Đã bao lâu rồi chẳng có người lo lắng. Cớ sao một người xa lạ lại khiến trái tim ấm áp đến nhường này???
Nhưng rồi cuối cùng Dũng cũng phải gạt bỏ tất cả những suy nghĩ tốt đẹp về người phụ nữ ấy. Trước đây vợ anh cũng từng yêu thương anh rất nhiều, trước đây cũng từng cùng anh vượt qua biết bao nhiêu gian khổ. Nhưng rồi cuối cùng cũng lựa chọn sự giàu sang mà từ bỏ đi cái hạnh phúc nhỏ bé đơn giản ấy.
Người con gái này có thể sẽ vì gia sản của anh mà quan tâm, sẽ vì tài sản của anh mà chăm sóc. Trên đời này chỉ có bản thân mình mới đối xử tốt với mình. Còn những người khác chẳng qua cũng chỉ là qua đường, lướt qua nhau một đoạn nhưng lại làm tổn thương bản thân những ngày sau đó. Chẳng nhớ tới chẳng nghĩ tới thì sẽ tốt hơn....
Lan nghe ông bác sĩ nói là Dũng đã tỉnh dậy thì vội vàng đi lên, cô muốn chính mắt nhìn thấy người đàn ông ấy khỏe mạnh bình thường trở lại..
Nhìn thấy Dũng đã tỉnh lại thì Lan cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh hỏi nhỏ.
- Anh có muốn ăn gì không?
- Bây giờ là mấy giờ mà cô đã chào ăn với uống. Bớt vớ vẩn lại đi.
Tưởng chừng như mọi thứ xung quanh từ màu hồng chuyển sang màu đen xì đẹn xịt, cho dù khung cảnh xung quanh có lãng mạn đến mức nào thì có người đàn ông này cũng lập tức trở thành trò cười vớ vẩn.
Lan bỏ mặc anh ta mà lên giường đắp chăn ngủ tiếp, chẳng biết tại sao nhưng hành động giận dỗi của Lan Dũng lại cảm thấy đáng yêu đến như vậy.
Ông Bác sĩ cũng đi về nhà của ông ấy, đêm qua quả thực là một đêm vô cùng mệt mỏi. 6 giờ sáng Dũng thức dậy, Anh vẫn làm mọi thứ của cá nhân mình như mọi ngày, chỉ có Lan nhìn qua nhìn lại không nhịn được mà nói.
- mới ốm dậy, anh không thể nào nghỉ ngơi được à?
- Tôi còn phải tới công ty, tôi có nhiều việc bận lắm.
- Anh đã từng nói là sức khỏe mới quan trọng, công việc không có sức khỏe thì làm sao có thể làm được.
- sức khỏe của tôi tôi là người rõ nhất, cô có muốn kiểm tra không?
Nói rồi Dũng đi về lại phía của Lan, tự nhiên cô cảm thấy đâu đây có mùi nguy hiểm.
- anh định làm gì?
- thì tôi chứng minh cho cô biết là tôi khỏe như thế nào.
Dũng áp sát Lan vào góc tường, hơi thở nóng hổi phả vào mặt của cô, giọng nói khàn đặc vô cùng nguy hiểm.
- Cho dù là bây giờ nếu như ở trên giường thì cô cũng không có cách nào chống cự. Chỉ có một cách duy nhất là cầu xin.
- anh.... liêm sỉ...
Dũng đưa tay gạt nhẹ vài sợi tóc đang ở trên khuôn mặt Lan rồi cười nhạt...
- nếu như tôi muốn thì cô có cách chống cự sao???
Nói rồi anh ta buông Lan ra rồi đi khỏi, chỉ có Lan là mãi chẳng thể nào thoát ra khỏi cái cảm giác ấy. Cô cứ đứng như một con ngốc cả nửa tiếng đồng hồ. Cảm giác này là sao?
Theo như những gì mà Dũng để ý từ lúc Lan bước chân về đây, thì Lan là một người không giỏi che giấu cảm xúc của mình. Ngón tay lướt nhẹ trên bờ môi, môi của Lan lại mềm mịn một cách bất ngờ.
Dường như Lan cảm nhận được điều gì đó bất thường trên cơ thể mình, cô khẽ cử động nhẹ...
Dũng thấy Lan như thế thì rụt tay lại, lúc này thì anh chẳng biết mình đang làm gì, nhưng muốn gì thì anh hoàn toàn biết rõ...
Đã từng coi Lan như một thứ trái cấm không được phép động vào, vậy mà bây giờ cái thứ hư hỏng kia lại nhất quyết muốn đi vào trong người Lan mà Dũng chẳng thể nào kiểm soát được nó.
Nếu như anh động vào người cô thì đâu có khác gì cưỡng bức, cũng đâu thể ân ái xong là vứt vào mặt cô vài đồng tiền. Suy nghĩ thế nào cũng không thấu đáo, Dũng thức dậy đi vào nhà tắm, anh lấy một ca nước lạnh dội lên người, con Họa Mi kia đã có dấu hiệu rụt xuống do quá lạnh.
Dũng bước ra từ nhà tắm mà cả người run rẩy, anh vội vã lên giường đắp chăn rồi nằm sát vào người của Lan. Hơi ấm dịu dàng từ người của Lan khiến cho con họa mi kia lại lập tức ngẩng cao đầu.
" chết tiệt"
Dũng lại một lần nữa phải chửi thề chính bản thân mình. Anh liền đi xuống dưới nền đất lạnh lẽo nằm, để bản thân không còn nghĩ đến chuyện kia nữa. Tại sao anh lại tự đẩy mình vào chuyện dở khóc dở cười như thế này, chẳng lẽ nửa đêm đi ra khỏi nhà tìm kiếm đàn bà giải quyết Dục Vọng, bản thân thực sự lại chẳng có hứng thú với một người phụ nữ nào khác trong lúc này, lại cứ muốn cùng Lan.
Điên thật rồi, bản thân anh thực sự đã bị điên rồi...
Nửa đêm đi dội nước lạnh lại còn nằm xuống nền đất, toàn thân Dũng bắt đầu nóng hơn bình thường. Nửa đêm Lan thức dậy vì khát nước, quay sang bên cạnh không thấy Dũng đâu thì hơi giật mình. Người đàn ông này nửa đêm đã bỏ đi đâu rồi? Lan bật đèn thì nhìn thấy Dũng đang nằm ở dưới đất, cô hoảng hốt chạy xuống chỗ anh xem có chuyện gì đang xảy ra.
Vừa chạm vào cơ thể kia đã cảm thấy nóng ran, Lan lay người Dũng cố gắng gọi anh dậy.
- Anh bị làm sao vậy? Tại sao anh lại ở đây? Anh mau dậy đi lên giường nằm đi. Anh ốm rồi...
Dũng gần như mê man trong cơn sốt, Lan cuống quá không biết làm thế nào vì Bà vú không có ở đây, cô vội vã chạy sang phòng bé Bông để hỏi con bé...
- Bông ơi, mau mở cửa cho mẹ.
- Bông ơi?, con có nghe tiếng mẹ gọi không?
Ngay sau đó thì bé Bông ra mở cửa, con bé vừa ngáp ngủ vừa nhìn mẹ.
- Mẹ ơi có chuyện gì vậy?
- con có số điện thoại của bác sĩ không? bố con đang bị sốt cao lắm mà mẹ không biết làm thế nào.
Con bé nghe Lan nói như thế thì vô cùng hốt hoảng, nó vội vã chạy sang phòng bố mà không quên chạy vào phòng cầm một cuốn sổ nữa.
Hai mẹ con cùng nhau đưa Dũng lên giường nằm, cơ thể người ốm thực sự nặng ngoài sức tưởng tượng...
Bé bông đưa quyển sổ cho Lan rồi nói với Lan là ở trong đó có số điện thoại của bác sĩ, Lan tìm rồi ngay sau đó gọi điện cho ông bác sĩ kia..
Trong lúc chờ ông bác sĩ kia tới thì Lan đã lấy khăn ấm đắp lên trán cho Dũng, nhìn anh ốm mà trong lòng tự nhiên thấy đau lòng không tả được. Một người đàn ông mạnh mẽ như thế tại sao có thể ốm? Nếu như Lan mà biết lý do thì có lẽ sẽ sốc đến ngất đi mất.
Nửa tiếng sau thì ông ta có mặt, cầm trong tay là rất nhiều dụng cụ y tế khác nhau...
Lan xuống mở cổng cho ông bác sĩ đó, vừa đi cô vừa nói qua tình trạng của Dũng, ông bác sĩ kia đi lên đo nhiệt độ cho Dũng rồi hốt hoảng.
- cậu ấy Sốt cao quá, gần 40 độ rồi.
- Vậy chúng ta mau đưa anh ấy vào bệnh viện thôi, không thể để tình trạng như thế này được.
- cậu ấy không thích đến bệnh viện đâu, nếu cậu ấy thức dậy mà thấy mình đang ở trong bệnh viện thì cậu ấy sẽ không để yên cho tôi.
- ông hãy mau làm gì đó đi, để như thế này sẽ nguy hiểm đấy.
- cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ làm mọi cách để cậu ấy hết sốt...
Tại sao trên đời này lại có người ngang ngược đến như thế, ốm thì phải đến bệnh viện chứ? Anh ta đâu có phải thần thánh đâu mà có thể tự hết bệnh...
Lan đi qua đi lại vô cùng lo lắng, ông bác sĩ kia trong lúc tìm cách giảm sốt cho Dũng thì cũng toát hết mồ hôi hột. Ông ấy mà làm không tốt chắc chắn sẽ bị trách phạt, thậm chí còn có thể bị Dũng không cho tới khám bệnh cho mình nữa mà thay vào đó sẽ là một người bác sĩ khác có khả năng hơn...
Thật may mắn là sau khi chuyền nước và được cho uống thuốc thì nửa tiếng sau Dũng đã đỡ sốt, Lan cũng không phải suy nghĩ đến chuyện đưa anh ta vào bệnh viện nữa.
Lúc này thì ông bác sĩ mới đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi thở phào nhẹ nhõm...
- tôi sẽ ở lại đây đến sáng mai, tôi sẽ trực tiếp theo dõi tình trạng của cậu ấy...
- được như vậy cảm ơn bác sĩ.
- Đây là trách nhiệm của tôi, cô chỉ cần đun cho tôi một ấm nước sôi, rồi đổ vào trong phích. Mọi thứ còn lại tôi sẽ lo liệu...
Mặc dù đã có bác sĩ ở ngay trong nhà nhưng Lan không tài nào ngủ được. Bé Bông còn phải đi học nên Lan đã dỗ dành nó đi ngủ trước, sợ con bé sẽ bị thức khuya mà ốm theo bố thì lại khổ.
Chẳng thể nào ngủ được nên anh đi xuống nấu cháo trước, để khi Dũng thức dậy thì có thể ăn ngay một tô cháo nóng sẽ giúp giải cảm.
Nhưng Lan vẫn thắc mắc là không biết lý do vì sao Dũng lại có thể ốm nhanh tới như vậy. Rõ ràng hồi tối anh ta vẫn rất khỏe mạnh, rõ ràng là không có một chút biểu hiện nào mà...
Đến 5 giờ sáng thì Dũng thức giấc, anh cảm giác đầu mình đau giống như có ai đó đánh vào. Vừa thấy Dũng thức dậy ông bác sĩ đã vội vàng đi tới.
- cậu đã tỉnh lại rồi.
- sao ông lại ở đây? Tôi bị làm sao vậy? Sao cả người đau nhức giống như bị ai đó đánh.
- Cậu bị sốt cao, bây giờ thì không sao rồi.
Lúc này thì Dũng mới nhớ là tối hôm qua mình đã tắm nước lạnh, lại còn nằm ở dưới nền đất nữa nên có lẽ như vậy mới bị ốm.
Lúc này thì anh mới biết là chẳng có cái ngu nào bằng cái ngu nào, tự bản thân mình lại hại chính mình..
Quay sang bên cạnh không thấy Lan đâu, Dũng mới hỏi ông bác sĩ.
- cô gái kia đã đi đâu rồi?
- cô ấy lo lắng đến mức không ngủ được, đã xuống bếp nấu cháo rồi.
Câu nói đơn giản như thế nhưng chẳng hiểu sao Dũng lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Đã bao lâu rồi chẳng được ai quan tâm? Đã bao lâu rồi chẳng có người lo lắng. Cớ sao một người xa lạ lại khiến trái tim ấm áp đến nhường này???
Nhưng rồi cuối cùng Dũng cũng phải gạt bỏ tất cả những suy nghĩ tốt đẹp về người phụ nữ ấy. Trước đây vợ anh cũng từng yêu thương anh rất nhiều, trước đây cũng từng cùng anh vượt qua biết bao nhiêu gian khổ. Nhưng rồi cuối cùng cũng lựa chọn sự giàu sang mà từ bỏ đi cái hạnh phúc nhỏ bé đơn giản ấy.
Người con gái này có thể sẽ vì gia sản của anh mà quan tâm, sẽ vì tài sản của anh mà chăm sóc. Trên đời này chỉ có bản thân mình mới đối xử tốt với mình. Còn những người khác chẳng qua cũng chỉ là qua đường, lướt qua nhau một đoạn nhưng lại làm tổn thương bản thân những ngày sau đó. Chẳng nhớ tới chẳng nghĩ tới thì sẽ tốt hơn....
Lan nghe ông bác sĩ nói là Dũng đã tỉnh dậy thì vội vàng đi lên, cô muốn chính mắt nhìn thấy người đàn ông ấy khỏe mạnh bình thường trở lại..
Nhìn thấy Dũng đã tỉnh lại thì Lan cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh hỏi nhỏ.
- Anh có muốn ăn gì không?
- Bây giờ là mấy giờ mà cô đã chào ăn với uống. Bớt vớ vẩn lại đi.
Tưởng chừng như mọi thứ xung quanh từ màu hồng chuyển sang màu đen xì đẹn xịt, cho dù khung cảnh xung quanh có lãng mạn đến mức nào thì có người đàn ông này cũng lập tức trở thành trò cười vớ vẩn.
Lan bỏ mặc anh ta mà lên giường đắp chăn ngủ tiếp, chẳng biết tại sao nhưng hành động giận dỗi của Lan Dũng lại cảm thấy đáng yêu đến như vậy.
Ông Bác sĩ cũng đi về nhà của ông ấy, đêm qua quả thực là một đêm vô cùng mệt mỏi. 6 giờ sáng Dũng thức dậy, Anh vẫn làm mọi thứ của cá nhân mình như mọi ngày, chỉ có Lan nhìn qua nhìn lại không nhịn được mà nói.
- mới ốm dậy, anh không thể nào nghỉ ngơi được à?
- Tôi còn phải tới công ty, tôi có nhiều việc bận lắm.
- Anh đã từng nói là sức khỏe mới quan trọng, công việc không có sức khỏe thì làm sao có thể làm được.
- sức khỏe của tôi tôi là người rõ nhất, cô có muốn kiểm tra không?
Nói rồi Dũng đi về lại phía của Lan, tự nhiên cô cảm thấy đâu đây có mùi nguy hiểm.
- anh định làm gì?
- thì tôi chứng minh cho cô biết là tôi khỏe như thế nào.
Dũng áp sát Lan vào góc tường, hơi thở nóng hổi phả vào mặt của cô, giọng nói khàn đặc vô cùng nguy hiểm.
- Cho dù là bây giờ nếu như ở trên giường thì cô cũng không có cách nào chống cự. Chỉ có một cách duy nhất là cầu xin.
- anh.... liêm sỉ...
Dũng đưa tay gạt nhẹ vài sợi tóc đang ở trên khuôn mặt Lan rồi cười nhạt...
- nếu như tôi muốn thì cô có cách chống cự sao???
Nói rồi anh ta buông Lan ra rồi đi khỏi, chỉ có Lan là mãi chẳng thể nào thoát ra khỏi cái cảm giác ấy. Cô cứ đứng như một con ngốc cả nửa tiếng đồng hồ. Cảm giác này là sao?
Danh sách chương