Edit: Sherry
Sau khi ăn uống xong xuôi, thầy Lâm đưa khăn giấy tới.
Vừa định dùng sức lau sạch dầu mỡ trên miệng như mọi khi, thì chợt nhớ mình vẫn còn đang bôi son, Chu Hạm Đạm đành phải nhẹ nhàng chấm sơ hai cái, sau đó nhanh nhẹn vò vò khăn giấy trong tay thành một viên hình tròn, lo sợ thầy Lâm nhìn ra manh mối gì đó.
Trong dạ dày tràn đầy thỏa mãn, trong tim cũng thỏa mãn, cùng thầy Lâm đi ra bên ngoài.
Không khí tươi mát, ánh nắng dịu nhẹ.
Kết thúc một bữa sáng, tuy nửa chừng có chút mất tự nhiên, nhưng may là về cơ bản vẫn tự nhiên như thường, thậm chí có thể nói là —— gần như hoàn mỹ.
Thật tốt quá. Cái này nhất định là "cuộc hẹn" tuyệt nhất trong đời cô rồi.
Chu Hạm Đạm lặng lẽ đảo mắt, liếc trộm thầy Lâm. Người phía sau đang nhìn thẳng về trước, lững thững đi tới.
Bỗng nhiên, anh xoay mắt qua, Chu Hạm Đạm liền gấp rút cúi đầu, xoa xoa mũi tỏ vẻ thản nhiên, ngay sau đó nghe thấy anh hỏi: "Nhà em ở đâu, tôi đưa em về."
"Không... Không cần!" Cô lắc đầu, đã mang đến đủ phiền toái cho thầy giáo rồi.
Dưới mắt là toàn bộ cái ót trắng trẻo của cô gái, Lâm Uyên nhếch khóe môi dưới, biết rõ cô nói thật và cũng đúng là không tiện, chỉ nói: "Tôi đi gọi xe."
"Để em tự gọi được rồi."
"Nghe lời."
Đây rõ ràng chỉ là trưởng bối nhiệt tình, nhưng mặt Chu Hạm Đạm vẫn không thể kiềm chế mà nóng lên: "Được... Lại cảm ơn thầy rồi."
Giọng cô lúc nào cũng nhỏ mà mơ hồ, cứ như nói mớ trong lúc ngủ.
Thầy Lâm dừng ở ven đường, Chu Hạm Đạm cũng đứng lại theo.
Dòng xe như dệt, vẫn có vài chiếc xe taxi xanh vàng đi ngang qua, nhưng không thấy chiếc nào dựng bảng [xe trống] lên trên.
Chu Hạm Đạm bỏ hai tay vào trong túi quần yếm, một tay cẩn thận vuốt ve tờ vé xem kịch nói nhẵn bóng kia.
Trầm mặc một lát, cô bỗng nhiên tò mò thầy Lâm vì sao lại không thể đi xem, hỏi: "Tại sao thầy không đi xem được vậy."
Lâm Uyên liếc nhìn cô một cái: "Vừa nhận được thông báo, phải đi Thượng Hải tham gia một hội thảo về giáo dục."
"À..." Chu Hạm Đạm nhỏ nhẹ gật gật đầu, đồng thời yên lặng ghi nhớ trọng điểm —— không phải cùng bạn gái.
Lâm Uyên lại nói: "Nếu em không muốn đi xem, cũng không sao."
"Sao thế được!" Chu Hạm Đạm vô thức đáp lại, thế nên âm thanh cũng đột ngột cao lên, cô liền vội vàng vặn thấp cái loa nhỏ trong ngực: "Em cực kì muốn xem luôn đấy, chỉ cần khỏi phải viết cảm nghĩ là được..."
Lâm Uyên cười rộ lên: "Tôi cũng đâu phải giáo viên văn."
Chu Hạm Đạm mím mím môi, vừa định nói chuyện, cánh tay bên cạnh bỗng dang ra, ngăn cản một chiếc xe trống.
Sau khi Lâm Uyên khi mở cửa xe cho cô, đợi cô đi vào ngồi, mới cùng tài xế nói mấy câu.
Người đàn ông nghiêng người vào cửa sổ xe, nửa khuôn mặt lấp ló, tuấn tú như được thượng đế đắp nặn. Chu Hạm Đạm nhìn đến thẫn thờ, không nghe được gì, chỉ thấy đôi môi anh chuyển động lên xuống căn dặn mấy thứ gì đó, rồi định thay mình trả tiền.
"Không... Không cần đâu! Thầy để em tự mình trả!" Căng thẳng nên vừa mở miệng liền cà lăm, cả khuôn mặt như bị nhét vào lò nướng.
Lâm Uyên cười cười, "Không sao," lại hỏi: "Nhà em ở đâu?"
"Công viên Bích Quế."
"Phiền anh chở cô ấy đến nơi ấy, " Anh nhìn qua Chu Hạm Đạm: "Về đến nhà thì lên QQ nói với tôi."
Tài xế ngồi ở ghế lái liên tục đáp ứng, đợi đến khi Chu Hạm Đạm gật đầu, Lâm Uyên mới thẳng người lại.
Sau khi xe khởi động, lời thì thầm dặn dò của anh mới hiện ra trong đầu, Chu Hạm Đạm lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu nhìn ra sau cửa sổ.
Người đàn ông vẫn còn đứng ở chỗ kia, đưa mắt nhìn cô, giống như một cây xanh.
Chu Hạm Đạm phắt cái rụt đầu xuống, vài giây sau, mới một lần nữa ngẩng lên, thầy Lâm đã xoay người, chắc là đi tìm xe của mình rồi.
Cô đưa hai tay che lên khuôn mặt nóng hầm hập của mình, khóe môi cong lên rồi lại tiếp tục không kiêng dè gì mà cười; mắt liếc trộm về kính chiếu hậu trong xe, bên trong đó là bản thân đang vô thức cong cong mắt cười, vội vàng cúi thấp đầu, trở lại cắn đầu ngón tay, ôi không! Vừa nãy mê trai mải ngắm khuôn mặt thầy Lâm, đắm chìm trong sự chăm sóc chu đáo của thầy Lâm, cô cũng đã quên tạm biệt thầy giáo luôn rồi.
Khẩn trương lấy điện thoại di động, mở QQ ra,
[ Thầy giáo, tạm biệt! Cám ơn vé xem kịch nói của thầy! Em nhất định sẽ chú tâm quan sát! ]
[ Được ] Anh đáp lại rất nhanh.
Chu Hạm Đạm nắm chặt điện thoại, dù chỉ có một chữ, cũng làm cô vui vẻ đến mức muốn nằm ngay xuống sau đó phát tiết mà đấm một đấm lên mặt ghế dựa, nhưng lại sợ bác tài xế nghĩ mình có bệnh tâm thần mà bị dọa rồi vứt mình ở ven đường.
Trong lòng vừa lẩm bẩm nhắc đến bác tài xế, bác ấy đã mở miệng bắt chuyện với cô: "Người vừa rồi là... thầy giáo của cháu sao?"
"Đúng ạ!" Chu Hạm Đạm đáp.
Tài xế nói: "Đối xử với học trò các cháu thật tốt, giống như cha vậy."
Chu Hạm Đạm: "..."
Cha cái gì chứ, giọng cô nhỏ xuống: "Giáo viên của cháu còn trẻ như vậy mà."
Tài xế thuận theo lải nhải không ngừng: "Đúng đó, lớn lên nhìn cũng không tệ đấy, khẳng định là đã có đối tượng rồi, hiện tại nam làm thầy giáo bác sĩ là được tranh đoạt nhiều nhất đấy, con gái của tôi cũng muốn tìm..."
Chu Hạm Đạm buồn bực không lên tiếng, na hồ bất khai đề na hồ [1], chỉ có thể giả mù giả điếc.
[1] Na hồ bất khai đề na hồ (哪壶不开提哪壶): Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ "提" nghĩa là "nói đến", cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.
Về đến nhà, lúc lên lầu, cô liền vội vàng gửi tin nhắn cho thầy Lâm:
[ Em tới nhà rồi, còn thầy thì sao ]
Còn nghiêm túc chọn lựa một cái biểu cảm nhỏ nghiêng đầu nghi vấn.
Có lẽ rất đáng yêu nhỉ? Gửi đi!
Chu Hạm Đạm đứng nguyên tại chỗ đợi, lần này, không giống với lần trước - đáp lại "Được" trong một giây.
Song hôm nay đã là ngày may mắn đáng giá trân quý cả đời rồi. Mất mác nhanh chóng biến mất, Chu Hạm Đạm hô to khẩu khí, bò lên trên lầu, lúc gần đến cửa nhà, điện thoại sáng lên.
Cô lập tức giơ lên, ấn mở.
Thầy Lâm vẫn là gửi tin nhắn thoại: "Trên đường, kẹt xe."
"Trên đường, kẹt xe."
"Trên đường, kẹt xe."
"Trên đường, kẹt xe."
...
...
Thật dễ nghe a. Nhịn không được nhếch miệng, đứng ngây ngốc trước nhà, nghe lại nhiều lần.
Cô phải trả lời gì đây.
Đầu óc khẽ động, Chu Hạm Đạm gõ chữ: [ Thầy giáo, nếu thầy thấy nhàm chán có thể nghe một chương trình radio ]
Lần này Thầy Lâm đáp lại một tin nhắn chữ: [ cái gì? ]
[ FM778, mỗi buổi sáng vào lúc này sẽ có người giảng lịch sử, chính sử[2] dã sử[3] đều có, rất thú vị ]
[2] Chính sử là những bộ sử có độ chân thực lịch sử tương đối cao, được các sử gia ghi chép cẩn thận về các sự kiện xảy ra trong thời đại đó. Chính sử chỉ thiên về ghi chép sự hưng vong tan hợp của các triều đại vua quan chính thống, đi vào mặt chung nhiều hơn mặt riêng.
[3] Dã sử là ký ức lịch sử được lưu truyền trong dân gian.
[ À, cái này, tôi từng nghe qua ]
[ Thật vậy sao? ]
[ Ừ, em còn nghe cái này? ]
[ Trong ngày nghỉ thỉnh thoảng gặp thì nghe =v= ]
[ Rất tốt ]
[ Ừm! ] Suy nghĩ một chút lại đáp: [ Thầy lái xe nhìn đường cẩn thận, em không quấy rầy nữa..., bài kiểm tra sau quốc khánh em nhất định sẽ thật cố gắng ]
Thầy Lâm trả lời bằng biểu tượng bàn tay ra hiệu "OK".
Để điện thoại di động xuống, hạnh phúc bùng nổ, đúng vậy, bùng nổ luôn đấy.
Giờ phút này, Chu Hạm Đạm dường như đã hiểu rõ thế nào là cảm giác "bong bóng màu hường" bay lên dày đặc, trong không khí đều là những bông hoa kẹo mang hương vị ngọt ngào giống nhau.
Cô thật sự thật sự thật sự... Rất thích thầy Lâm a, muốn dùng tỉ tỉ cái, vô hạn cái chữ "thích" để hình dung.
Thật sự rất thích đấy.
***
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Chu Hạm Đạm đã đi đến nhà hát lớn, hết sức chăm chú mà xem xong toàn bộ tác phẩm.
Ba câu chuyện xưa, được biểu diễn sinh động trên sân khấu, không xuất hiện tình tiết tranh đoạt kịch tính, nhưng lại bất ngờ nhận được sự yêu thích của mọi người.
"Thầm luyến" quả đúng như lời thầy Lâm, là một bi kịch. Lúc bức màn như thường lệ được kéo ra, tròng mắt Chu Hạm Đạm cũng lặng lẽ đỏ lên, quệt nước mắt.
Cô đau buồn nhưng cũng hâm mộ, trước khi đến xem, cô cho rằng hai người chỉ là âm thầm tưởng nhớ nhau, không bệnh mà chết, lại không nghĩ tới họ đã là quan hệ yêu đương, chỉ là về sau li tán mà thôi.
Nhưng còn bản thân, nói cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Thầy Lâm sẽ vĩnh viễn không biết.
Về đến nhà, nặng nề khó hiểu, Chu Hạm Đạm giấu mình trong phòng, vùi đầu làm giáo trình toán học, tự làm khổ mình như để quên đi tâm trạng sầu não, một tờ lại một tờ, thay đổi vài trang giấy nháp.
Buổi tối tắm rửa xong, cô quấn kĩ đầu tóc, mở điện thoại ra, trên QQ ngoại trừ tin nhắn nhóm cũng không có tin nhắn riêng nào khác.
Trò chuyện cùng thầy Lâm hôm qua, tựa như một giấc mộng Hoàng Lương [4].
[4] Giấc mộng Hoàng Lương (giấc mộng khê vàng) bắt nguồn từ truyện "Chẩm trung ký" của Trầm Ký Tế đời Đường. Có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mơ thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng khi tỉnh dậy mới biết chỉ là một giấc mộng, kê vàng vẫn còn chưa chín. Câu chuyện nói đến sự mơ tưởng viễn vông chỉ có trong giấc mộng.
Có nên nói với anh vài lời cảm xúc hay không đây? Để chứng tỏ bản thân đã nghiêm túc xem kịch nói, không phụ lòng anh rộng rãi mang tặng.
Nhưng với thầy giáo thì lúc này cũng đã không còn sớm, ngày mai còn phải đi công tác, hiện tại gửi tin nhắn có phải đã mạo muội quấy rầy hay không? Suy nghĩ trước sau, Chu Hạm Đạm vẫn đặt di động trở lại, ngả ra ghế dựa, mãi đến khi nhìn trần nhà tới phát ngán, cuối cùng, cô mới mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy gấp sao màu vàng, viết xuống:
[ Ngày 2 tháng 10 ]
[ Thầy Lâm, kịch nói xem rất hay, nhưng em một mực nghĩ đến anh ]
Nếu anh có thể nhìn thấy thì tốt rồi.
Nếu anh có thể nghe thấy thì tốt rồi.
Đây là lời đến chết cô cũng không dám nói ra, giấu bên trong đáy lòng.
Mặc dù, đã sớm biên soạn ra trăm ngàn lần.
----------------------------
*Mọi chú thích trong chương này đều được tổng hợp từ internet.
Sau khi ăn uống xong xuôi, thầy Lâm đưa khăn giấy tới.
Vừa định dùng sức lau sạch dầu mỡ trên miệng như mọi khi, thì chợt nhớ mình vẫn còn đang bôi son, Chu Hạm Đạm đành phải nhẹ nhàng chấm sơ hai cái, sau đó nhanh nhẹn vò vò khăn giấy trong tay thành một viên hình tròn, lo sợ thầy Lâm nhìn ra manh mối gì đó.
Trong dạ dày tràn đầy thỏa mãn, trong tim cũng thỏa mãn, cùng thầy Lâm đi ra bên ngoài.
Không khí tươi mát, ánh nắng dịu nhẹ.
Kết thúc một bữa sáng, tuy nửa chừng có chút mất tự nhiên, nhưng may là về cơ bản vẫn tự nhiên như thường, thậm chí có thể nói là —— gần như hoàn mỹ.
Thật tốt quá. Cái này nhất định là "cuộc hẹn" tuyệt nhất trong đời cô rồi.
Chu Hạm Đạm lặng lẽ đảo mắt, liếc trộm thầy Lâm. Người phía sau đang nhìn thẳng về trước, lững thững đi tới.
Bỗng nhiên, anh xoay mắt qua, Chu Hạm Đạm liền gấp rút cúi đầu, xoa xoa mũi tỏ vẻ thản nhiên, ngay sau đó nghe thấy anh hỏi: "Nhà em ở đâu, tôi đưa em về."
"Không... Không cần!" Cô lắc đầu, đã mang đến đủ phiền toái cho thầy giáo rồi.
Dưới mắt là toàn bộ cái ót trắng trẻo của cô gái, Lâm Uyên nhếch khóe môi dưới, biết rõ cô nói thật và cũng đúng là không tiện, chỉ nói: "Tôi đi gọi xe."
"Để em tự gọi được rồi."
"Nghe lời."
Đây rõ ràng chỉ là trưởng bối nhiệt tình, nhưng mặt Chu Hạm Đạm vẫn không thể kiềm chế mà nóng lên: "Được... Lại cảm ơn thầy rồi."
Giọng cô lúc nào cũng nhỏ mà mơ hồ, cứ như nói mớ trong lúc ngủ.
Thầy Lâm dừng ở ven đường, Chu Hạm Đạm cũng đứng lại theo.
Dòng xe như dệt, vẫn có vài chiếc xe taxi xanh vàng đi ngang qua, nhưng không thấy chiếc nào dựng bảng [xe trống] lên trên.
Chu Hạm Đạm bỏ hai tay vào trong túi quần yếm, một tay cẩn thận vuốt ve tờ vé xem kịch nói nhẵn bóng kia.
Trầm mặc một lát, cô bỗng nhiên tò mò thầy Lâm vì sao lại không thể đi xem, hỏi: "Tại sao thầy không đi xem được vậy."
Lâm Uyên liếc nhìn cô một cái: "Vừa nhận được thông báo, phải đi Thượng Hải tham gia một hội thảo về giáo dục."
"À..." Chu Hạm Đạm nhỏ nhẹ gật gật đầu, đồng thời yên lặng ghi nhớ trọng điểm —— không phải cùng bạn gái.
Lâm Uyên lại nói: "Nếu em không muốn đi xem, cũng không sao."
"Sao thế được!" Chu Hạm Đạm vô thức đáp lại, thế nên âm thanh cũng đột ngột cao lên, cô liền vội vàng vặn thấp cái loa nhỏ trong ngực: "Em cực kì muốn xem luôn đấy, chỉ cần khỏi phải viết cảm nghĩ là được..."
Lâm Uyên cười rộ lên: "Tôi cũng đâu phải giáo viên văn."
Chu Hạm Đạm mím mím môi, vừa định nói chuyện, cánh tay bên cạnh bỗng dang ra, ngăn cản một chiếc xe trống.
Sau khi Lâm Uyên khi mở cửa xe cho cô, đợi cô đi vào ngồi, mới cùng tài xế nói mấy câu.
Người đàn ông nghiêng người vào cửa sổ xe, nửa khuôn mặt lấp ló, tuấn tú như được thượng đế đắp nặn. Chu Hạm Đạm nhìn đến thẫn thờ, không nghe được gì, chỉ thấy đôi môi anh chuyển động lên xuống căn dặn mấy thứ gì đó, rồi định thay mình trả tiền.
"Không... Không cần đâu! Thầy để em tự mình trả!" Căng thẳng nên vừa mở miệng liền cà lăm, cả khuôn mặt như bị nhét vào lò nướng.
Lâm Uyên cười cười, "Không sao," lại hỏi: "Nhà em ở đâu?"
"Công viên Bích Quế."
"Phiền anh chở cô ấy đến nơi ấy, " Anh nhìn qua Chu Hạm Đạm: "Về đến nhà thì lên QQ nói với tôi."
Tài xế ngồi ở ghế lái liên tục đáp ứng, đợi đến khi Chu Hạm Đạm gật đầu, Lâm Uyên mới thẳng người lại.
Sau khi xe khởi động, lời thì thầm dặn dò của anh mới hiện ra trong đầu, Chu Hạm Đạm lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu nhìn ra sau cửa sổ.
Người đàn ông vẫn còn đứng ở chỗ kia, đưa mắt nhìn cô, giống như một cây xanh.
Chu Hạm Đạm phắt cái rụt đầu xuống, vài giây sau, mới một lần nữa ngẩng lên, thầy Lâm đã xoay người, chắc là đi tìm xe của mình rồi.
Cô đưa hai tay che lên khuôn mặt nóng hầm hập của mình, khóe môi cong lên rồi lại tiếp tục không kiêng dè gì mà cười; mắt liếc trộm về kính chiếu hậu trong xe, bên trong đó là bản thân đang vô thức cong cong mắt cười, vội vàng cúi thấp đầu, trở lại cắn đầu ngón tay, ôi không! Vừa nãy mê trai mải ngắm khuôn mặt thầy Lâm, đắm chìm trong sự chăm sóc chu đáo của thầy Lâm, cô cũng đã quên tạm biệt thầy giáo luôn rồi.
Khẩn trương lấy điện thoại di động, mở QQ ra,
[ Thầy giáo, tạm biệt! Cám ơn vé xem kịch nói của thầy! Em nhất định sẽ chú tâm quan sát! ]
[ Được ] Anh đáp lại rất nhanh.
Chu Hạm Đạm nắm chặt điện thoại, dù chỉ có một chữ, cũng làm cô vui vẻ đến mức muốn nằm ngay xuống sau đó phát tiết mà đấm một đấm lên mặt ghế dựa, nhưng lại sợ bác tài xế nghĩ mình có bệnh tâm thần mà bị dọa rồi vứt mình ở ven đường.
Trong lòng vừa lẩm bẩm nhắc đến bác tài xế, bác ấy đã mở miệng bắt chuyện với cô: "Người vừa rồi là... thầy giáo của cháu sao?"
"Đúng ạ!" Chu Hạm Đạm đáp.
Tài xế nói: "Đối xử với học trò các cháu thật tốt, giống như cha vậy."
Chu Hạm Đạm: "..."
Cha cái gì chứ, giọng cô nhỏ xuống: "Giáo viên của cháu còn trẻ như vậy mà."
Tài xế thuận theo lải nhải không ngừng: "Đúng đó, lớn lên nhìn cũng không tệ đấy, khẳng định là đã có đối tượng rồi, hiện tại nam làm thầy giáo bác sĩ là được tranh đoạt nhiều nhất đấy, con gái của tôi cũng muốn tìm..."
Chu Hạm Đạm buồn bực không lên tiếng, na hồ bất khai đề na hồ [1], chỉ có thể giả mù giả điếc.
[1] Na hồ bất khai đề na hồ (哪壶不开提哪壶): Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ "提" nghĩa là "nói đến", cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.
Về đến nhà, lúc lên lầu, cô liền vội vàng gửi tin nhắn cho thầy Lâm:
[ Em tới nhà rồi, còn thầy thì sao ]
Còn nghiêm túc chọn lựa một cái biểu cảm nhỏ nghiêng đầu nghi vấn.
Có lẽ rất đáng yêu nhỉ? Gửi đi!
Chu Hạm Đạm đứng nguyên tại chỗ đợi, lần này, không giống với lần trước - đáp lại "Được" trong một giây.
Song hôm nay đã là ngày may mắn đáng giá trân quý cả đời rồi. Mất mác nhanh chóng biến mất, Chu Hạm Đạm hô to khẩu khí, bò lên trên lầu, lúc gần đến cửa nhà, điện thoại sáng lên.
Cô lập tức giơ lên, ấn mở.
Thầy Lâm vẫn là gửi tin nhắn thoại: "Trên đường, kẹt xe."
"Trên đường, kẹt xe."
"Trên đường, kẹt xe."
"Trên đường, kẹt xe."
...
...
Thật dễ nghe a. Nhịn không được nhếch miệng, đứng ngây ngốc trước nhà, nghe lại nhiều lần.
Cô phải trả lời gì đây.
Đầu óc khẽ động, Chu Hạm Đạm gõ chữ: [ Thầy giáo, nếu thầy thấy nhàm chán có thể nghe một chương trình radio ]
Lần này Thầy Lâm đáp lại một tin nhắn chữ: [ cái gì? ]
[ FM778, mỗi buổi sáng vào lúc này sẽ có người giảng lịch sử, chính sử[2] dã sử[3] đều có, rất thú vị ]
[2] Chính sử là những bộ sử có độ chân thực lịch sử tương đối cao, được các sử gia ghi chép cẩn thận về các sự kiện xảy ra trong thời đại đó. Chính sử chỉ thiên về ghi chép sự hưng vong tan hợp của các triều đại vua quan chính thống, đi vào mặt chung nhiều hơn mặt riêng.
[3] Dã sử là ký ức lịch sử được lưu truyền trong dân gian.
[ À, cái này, tôi từng nghe qua ]
[ Thật vậy sao? ]
[ Ừ, em còn nghe cái này? ]
[ Trong ngày nghỉ thỉnh thoảng gặp thì nghe =v= ]
[ Rất tốt ]
[ Ừm! ] Suy nghĩ một chút lại đáp: [ Thầy lái xe nhìn đường cẩn thận, em không quấy rầy nữa..., bài kiểm tra sau quốc khánh em nhất định sẽ thật cố gắng ]
Thầy Lâm trả lời bằng biểu tượng bàn tay ra hiệu "OK".
Để điện thoại di động xuống, hạnh phúc bùng nổ, đúng vậy, bùng nổ luôn đấy.
Giờ phút này, Chu Hạm Đạm dường như đã hiểu rõ thế nào là cảm giác "bong bóng màu hường" bay lên dày đặc, trong không khí đều là những bông hoa kẹo mang hương vị ngọt ngào giống nhau.
Cô thật sự thật sự thật sự... Rất thích thầy Lâm a, muốn dùng tỉ tỉ cái, vô hạn cái chữ "thích" để hình dung.
Thật sự rất thích đấy.
***
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Chu Hạm Đạm đã đi đến nhà hát lớn, hết sức chăm chú mà xem xong toàn bộ tác phẩm.
Ba câu chuyện xưa, được biểu diễn sinh động trên sân khấu, không xuất hiện tình tiết tranh đoạt kịch tính, nhưng lại bất ngờ nhận được sự yêu thích của mọi người.
"Thầm luyến" quả đúng như lời thầy Lâm, là một bi kịch. Lúc bức màn như thường lệ được kéo ra, tròng mắt Chu Hạm Đạm cũng lặng lẽ đỏ lên, quệt nước mắt.
Cô đau buồn nhưng cũng hâm mộ, trước khi đến xem, cô cho rằng hai người chỉ là âm thầm tưởng nhớ nhau, không bệnh mà chết, lại không nghĩ tới họ đã là quan hệ yêu đương, chỉ là về sau li tán mà thôi.
Nhưng còn bản thân, nói cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Thầy Lâm sẽ vĩnh viễn không biết.
Về đến nhà, nặng nề khó hiểu, Chu Hạm Đạm giấu mình trong phòng, vùi đầu làm giáo trình toán học, tự làm khổ mình như để quên đi tâm trạng sầu não, một tờ lại một tờ, thay đổi vài trang giấy nháp.
Buổi tối tắm rửa xong, cô quấn kĩ đầu tóc, mở điện thoại ra, trên QQ ngoại trừ tin nhắn nhóm cũng không có tin nhắn riêng nào khác.
Trò chuyện cùng thầy Lâm hôm qua, tựa như một giấc mộng Hoàng Lương [4].
[4] Giấc mộng Hoàng Lương (giấc mộng khê vàng) bắt nguồn từ truyện "Chẩm trung ký" của Trầm Ký Tế đời Đường. Có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mơ thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng khi tỉnh dậy mới biết chỉ là một giấc mộng, kê vàng vẫn còn chưa chín. Câu chuyện nói đến sự mơ tưởng viễn vông chỉ có trong giấc mộng.
Có nên nói với anh vài lời cảm xúc hay không đây? Để chứng tỏ bản thân đã nghiêm túc xem kịch nói, không phụ lòng anh rộng rãi mang tặng.
Nhưng với thầy giáo thì lúc này cũng đã không còn sớm, ngày mai còn phải đi công tác, hiện tại gửi tin nhắn có phải đã mạo muội quấy rầy hay không? Suy nghĩ trước sau, Chu Hạm Đạm vẫn đặt di động trở lại, ngả ra ghế dựa, mãi đến khi nhìn trần nhà tới phát ngán, cuối cùng, cô mới mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy gấp sao màu vàng, viết xuống:
[ Ngày 2 tháng 10 ]
[ Thầy Lâm, kịch nói xem rất hay, nhưng em một mực nghĩ đến anh ]
Nếu anh có thể nhìn thấy thì tốt rồi.
Nếu anh có thể nghe thấy thì tốt rồi.
Đây là lời đến chết cô cũng không dám nói ra, giấu bên trong đáy lòng.
Mặc dù, đã sớm biên soạn ra trăm ngàn lần.
----------------------------
*Mọi chú thích trong chương này đều được tổng hợp từ internet.
Danh sách chương