Edit: Sherry
Anh làm sáng tỏ, khiến dưới bục giảng vang lên từng đợt âm thanh thở dài thất vọng, Lâm Uyên bị phản ứng khoa trương của các học trò làm nụ cười sâu thêm:
"Sao các em càng quan tâm tôi hơn cả ba tôi thế, " tiếp đó tỏ vẻ nghiêm nghị nói: "Tất cả lo học tập tốt cho tôi."
"Ôi ——" mọi người đồng thanh trả lời.
Chu Hạm Đạm không biết nên xử lí tâm trạng lúc này như thế nào cho thỏa đáng, cô muốn cười, khóe miệng và đuôi lông mày cùng đòi động đậy đứng lên, nhưng lại sợ ngồi cùng bàn phát giác, đành phải nghiêng đầu cúi thấp, gãi trán mấy cái che giấu.
Nhưng cái động tác nhỏ này chỉ có thể che đi niềm vui nơi ánh mắt, miệng vẫn lộ ra bên ngoài, nghĩ đến đó, Chu Hạm Đạm lại đi chống cằm, tới khi che miệng xong, đôi mắt cong cong lại ló ra.
Ai da, thật là phiền phức, căn bản không có cách nào che khuất toán bộ, Chu Hạm Đạm nóng nảy, dứt khoát nâng hai cánh tay che cả khuôn mặt, hai má nóng vù vù này, thế giới của cô lại sống lại rồi, chim hót hoa nở, cô rất vui vẻ a! Ngồi cùng bàn Trương Vân thấy thế, lại gần tới nhỏ giọng hỏi: "Chu Hạm Đạm, cậu làm sao vậy."
Chu Hạm Đạm lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Không có gì, ngày hôm qua ngủ không ngon, bây giờ có hơi mệt mỏi, xoa xoa mặt để tỉnh táo."
Nói xong dùng sức vỗ mặt hai cái, iii... Đau quá.
Trương Vân nhìn cô một cái, không lên tiếng nữa.
***
Lúc ráng chiều bị màn đêm hầu như nuốt sạch, Lâm Uyên kết thúc sớm một ngày làm việc, lái xe đi đến thăm người ở bệnh viện.
Tốn rất nhiều thời gian mới tìm được chỗ để xe, lúc ra khỏi bãi đỗ xe, ánh đèn sáng lên, anh cầm điện thoại ra nhìn thời gian, gần 7h.
Đến trước cửa phòng bệnh của ba, chỉ thấy Lâm Tiện Ngư dựa vào tường ngủ gật, ba nằm thẳng trên giường bệnh, không một cử động.
Lâm Uyên đẩy cửa đi vào, Lâm Tiện Ngư vẫn như cũ không hề tỉnh, anh thả nhẹ bước chân, đi đến bên giường của ba. Ông lão mái tóc hoa râm đeo mặt nạ dưỡng khí (khí oxi), hô hấp ổn định, máy giám sát bên cạnh cũng không có tiếng động đặc biệt, toàn bộ phòng bệnh như đang an tĩnh ngủ yên.
Ước chừng là cảm nhận được bóng dáng bên cạnh, Lâm Tiện Ngư giật mình một cái ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy là ông anh nhà mình, mới đổ sụp thân thể xuống, xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ nói khẽ:
"Anh đã đến rồi à."
Lâm Uyên "Ừ" một tiếng rồi hỏi: "Hôm nay chuyền nước xong rồi?"
Lâm Tiện Ngư gật gật đầu: "Y tá vừa mới lấy đi."
Lâm Tiện Ngư đứng dậy, khẽ duỗi lưng một cái: "Tối nay anh không lên lớp sao?"
Lâm Uyên lại cúi xuống nhìn ba mình: "Đổi giờ vời đồng nghiệp rồi."
Nhẹ nhàng dém chăn cho người bệnh trên giường, Lâm Uyên quay đầu lại: "Bác sĩ Lục đâu?"
Lâm Tiện Ngư đáp: "Trở về khoa của anh ta rồi."
Lâm Uyên nói: "Em đã nói lời cảm ơn chưa?"
Lâm Tiện Ngư nhíu mày khó hiểu: "Em và anh ta có gì để nói cám ơn chứ."
Lâm Uyên: "..."
Lâm Tiện Ngư xì mũi khinh bỉ: "Trước kia anh nói chuyện đều khách khí như vậy à?"
Lâm Uyên: "..."
Nói chuyện hơn nửa câu đã không hợp ý, Lâm Uyên chẳng muốn tranh cãi với cô, đi tới cuối giường: "Em quay về đi, đêm nay anh ở đây."
"Khỏi đi, " Lâm Tiện Ngư chắn ngang anh: "Em xin nghỉ rồi."
"Nghỉ mấy ngày?"
"Một tuần."
"Lâu vậy sao? Hay là bị sa thải rồi."
"Anh đừng có nói gở như vậy được không, em không chăm sóc ba thì ai chăm sóc đây, " Lâm Tiện Ngư bước theo anh đi tới cạnh cửa sổ, một bên oán trách: "Anh thì lại không chịu tìm vợ, nếu có một chị dâu tốt ở đây, người em gái như em đây cũng có thể dễ dàng một chút rồi."
Lâm Uyên nhìn ngắm nhà nhà sáng đèn: "Nào có dễ tìm như vậy."
Lâm Tiện Ngư lấy điện thoại ra, chọc vài cái vào màn hình: "Khó tìm ở đâu hả?"
Lâm Tiện Ngư đưa di động đến trước mắt anh: "Nhìn đi, người bạn này của em, nhân viên cấp cao đấy, còn xinh đẹp như vậy, so với anh nhỏ hơn ba tuổi, người ta đã nhờ em hẹn gặp mấy lần rồi hả? Anh lúc nào cũng tìm cớ thoái thác."
Lâm Uyên thu mắt liếc nhìn tấm ảnh kia, cô gái bên trong cười tươi như hoa: "Dạy năm ba mà không bận bịu à?"
Lâm Tiện Ngư co rút khóe miệng: "Bận đến nỗi chủ nhật bớt thời gian gặp mặt ăn một bữa cơm cũng không được?"
Cô lại chợt nghĩ tới gì đó: "Hôm nay lại có một cô y tá nhỏ hỏi anh đâu rồi, người ta mới tốt nghiệp đại học đấy.
Giá cả thị trường rõ ràng tốt như vậy, cần phải kéo dài tới khi mình già mới chịu sao."
Lâm Uyên không nói.
Thấy anh trai im lặng bướng bỉnh không thay đổi, Lâm Tiện Ngư quay đầu nhìn về ông lão trên giường, chỉ có thể cầm cự như vậy, cô chợt cay mũi, nức nở chực khóc: "Không nói em, ba cũng trông ngóng anh sớm lập gia đình, hôm qua em thiếu chút nữa đã cho rằng... ôi, " cô bụm mũi, nước mắt tuôn ra: "Ông ấy đã lớn tuổi thế này rồi, qua một ngày là một ngày..."
Lâm Tiện Ngư nhìn qua nơi khác, hốc mắt phiếm hồng, che môi, cuộc cùng không nói nổi nữa.
Lâm Uyên thở dài, lấy trong túi quần ra một túi khăn giấy, mở ra rút vài tờ đưa cho em gái.
Lâm Tiện Ngư nhận lấy, lau lau khóe mắt, lải nhải dông dài: "Anh đừng có luôn luôn dành toàn bộ tâm tư cho đám học sinh đó, cũng thay mình suy nghĩ một chút đi."
Lâm Uyên lại là một hồi trầm mặc, sau đó đưa tay vỗ vai em gái, quay đầu rời khỏi cửa sổ.
Lâm Tiện Ngư đi rồi, Lâm Uyên lôi tập hồ sơ từ trong túi giáo trình căng phồng, bắt đầu chấm bài ngay trong phòng bệnh ánh sáng tối tăm.
Trong hành lang, bóng người dần dần thưa thớt. Bên ngoài vẫn còn xa hoa truỵ lạc, trong bệnh viện đã như chìm trong kết giới, mọi âm thanh đều tịch mịch, ngăn cách với trần thế.
Hơn chín giờ, y tá đi vào kiểm tra phòng, gặp phải người đàn ông đang ngồi trong góc, bả vai dựng thẳng, từ một bên mặt mơ hồ có thể thấy được tướng mạo tuấn tú, đợi đến khi anh quay đầu lại nhìn, là một dung mạo thanh tao như vẽ.
Y tá trẻ tuổi mặt hơi ửng đỏ, thấy anh đem bài thi kê ở trên đùi, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Anh là giáo viên?"
Lâm Uyên gật đầu.
Y tá lại hiếu kỳ hỏi: "Chấm bài tập?"
Lâm Uyên: "Ừm."
Y tá do dự hai giây, vẫn là ân cần nói: "Nếu anh thấy bất tiện thì vào phòng làm việc của bác sĩ đi, bác sĩ đến phòng trực ban rồi, nên cũng không ai, ánh sáng lại tốt hơn nhiều."
Lâm Uyên không trả lời, đầu nghiêng qua ý chỉ vào giường bệnh, nhắc nhở là vẫn còn có trưởng bối cần được anh toàn tâm bảo hộ.
Y tá ngừng lại một chút, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, giải thích qua loa hai câu, liền bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Trong tiếng lật giấy sột soạt, giáo trình bất tri bất giác xong một nửa, Lâm Uyên lại được nhìn thấy chữ viết quen thuộc, trong đầu trồi lên một đống gương mặt ngây thơ đeo bám không chịu thoát khỏi.
Chợt lại nghĩ tới cái khẩu trang màu hồng phấn ngốc nghếch kia, anh không nhịn được cong khóe môi.
Nhưng một giây sau, anh phát hiện loại tâm tư này tới mà không hề báo trước, như phản xạ có điều kiện, như mũi tên ẩn hình, vèo một cái xuyên qua, anh căn bản đã quên dựng thẳng tấm khiên, chờ anh kịp phản ứng, trong tim chỉ còn lại cảm giác khác thường.
Lâm Uyên đột nhiên nảy sinh ảo não, nhanh chóng chấm xong tờ bài tập đó, đem nó chuyển qua một bên, tiếp tục chấm bài, một tờ, hai tờ, anh vẫn chưa bình tĩnh lại được, cuối cùng dứt khoát đem xấp còn thừa lại kia đặt lên mặt ghế, đi tới cạnh cửa sổ hóng mát.
Phòng bệnh ở trên tầng rất cao, anh xuất thần nhìn ngắm cảnh đêm, rồi bỗng ngoài ý muốn phát hiện, nơi đây có thể nhìn thấy dáng hình đồi núi, tuy nhỏ nhưng lại rõ ràng.
Lâm Uyên mắt nhìn đồng hồ, sắp hết tự học buổi tối rồi.
***
Hôm sau học sớm, Chu Hạm Đạm đọc sách một cách uể oải yếu ớt. Tối hôm qua thầy Lâm xin nghỉ phép, sáng nay lại không có toán học, cô đã mười hai giờ không được gặp người trong lòng rồi, thuốc kích thích không được nạp kịp thời liên tục, dẫn đến việc cô mặt ủ mày chau.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, tiết học thứ nhất kết thúc, thầy Lâm đi vào trong lớp, bảo Trương Vân đi ra ngoài.
Hai người ở trên hành lang nói chuyện, Chu Hạm Đạm liền tham lam mà nhìn qua, tiếc rằng thầy Lâm chỉ dặn dò hai câu đơn giản, liền rời khỏi ô cửa sổ.
Chu Hạm Đạm một bên nép người tránh đường, một bên gấp gáp hỏi: "Thầy Lâm tìm cậu làm gì thế?"
Trương Vân trở lại chỗ ngồi: "Bảo tớ nghỉ buổi tập thể dục giữa giờ đi đến sửa bài tập giúp thầy."
Thầy Lâm cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến anh phải bận rộn tới tấp như vậy, Chu Hạm Đạm một mực lo lắng, chỉ hi vọng mình có thể toàn lực giúp đỡ, lập tức mở miệng nói: "Hay là tớ cũng đi giúp đỡ, nhiều người hẳn là nhanh hơn một chút nhỉ?"
Vẻ mặt cô nhiệt tình.
Tay Trương Vân đang đặt tại chồng sách khựng lại một chút, nghiền ngẫm mà dò xét hai mắt Chu Hạm Đạm, rồi đồng ý.
Cào tim gãi phổi mà chịu đựng hết tiết anh văn thứ hai, chuông tan học vừa vang lên, Chu Hạm Đạm chỉ cảm thấy tim mình đã nhảy thẳng trên lầu, nhanh như chớp mà lăn vào văn phòng khối 12.
Tề Gia Giai kéo cánh tay cô gọi cô xuống lầu, cô chỉ có thể cười qua loa lấy lệ, nói mình phải cùng Trương Vân chấm bài thi.
Trương Vân đứng một bên, không nói tiếng nào.
Đi vào văn phòng, tim Chu Hạm Đạm bỗng nhiên nhảy dựng lên, liếc mắt liền nhận ra thầy Lâm đang ở sau cái bàn, niềm vui khó tả trong nháy mắt bao lấy người cô, tứ chi cũng cứng ngắt theo.
Cho dù đã từng lén lút tán gẫu qua nhiều, những mỗi một lần gặp anh, cô vẫn là thần kinh căng thẳng.
Thầm xoa xoa tay mà hít sâu một hơi, Chu Hạm Đạm đã cùng Trương Vân đi tới bên cạnh bàn.
Trương Vân cất tiếng gọi thầy giáo, người đàn ông múa bút thành văn ngẩng đầu, vừa định lên tiếng, ánh mắt anh bỗng xoay chuyển một cái, rơi xuống trên mặt Chu Hạm Đạm.
Lâm Uyên lập tức ngồi ngả thành ghế, bình thản hỏi: "Em có chuyện gì?"
Trương Vân vội vàng giải thích: "Chu Hạm Đạm muốn tới giúp em..." Cô dừng một chút: "Cùng em giúp thầy chấm bài tập."
Lâm Uyên đặt cây bút đỏ trong tay xuống: "Một người là đủ rồi, em đi xuống đó luyện tập đi."
Chu Hạm Đạm không có ngờ anh có thể quyết đoán dứt khoát mà đuổi người như vậy, thất vọng kéo đến, vành tay cô khó chịu được nóng lên, không khỏi xiết chặt vạt áo đồng phục. Giằng co hai giây, Chu Hạm Đạm nói một tiếng "Được", liền quay đầu ra khỏi văn phòng. Da mặt cô luôn luôn mỏng, cũng không có thêm lý do ở lại chỗ này, chỉ có thể chạy trối chết.
Trương Vân nhìn bạn ngồi cùng bàn chạy chậm ra khỏi cửa, mi tâm hơi nhíu, giống như quấn bện lại, lại đảo mắt, thầy Lâm đã rút ra một cây bút bi màu đỏ từ trong ống đựng bút, đưa cho cô.
Sau khi Trương Vân hai tay nhận lấy, vẻ mặt hơi giãn ra, như là đã quyết định xong, sau đó hạ thấp thanh âm: "Thầy Lâm, em cảm thấy Chu Hạm Đạm hình như thích thầy."
Tay của Lâm Uyên, khựng lại trên không trung một giây, rồi buông thả xuống bàn, nhìn về phía Trương Vân, cười nhạt hỏi: "Có học sinh không thích tôi sao?"
Anh lạnh nhạt trả lời, trong từng câu chữ đều là ý vị vui đùa.
Trương Vân nghe vậy sững sờ, không nói nhiều nữa, cũng cười theo.
Cái ghế phía sau nhường lại cho lớp phó môn học, Lâm Uyên đứng dậy, bưng ly đi đến máy lọc nước.
Đứng một hồi lâu, anh cũng chưa có hạ van mở chốt, tinh thần dạo chơi.
Cuối cùng, anh cực kì nhẹ mà hít vào một hơi, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho em gái.
------------------------
Anh làm sáng tỏ, khiến dưới bục giảng vang lên từng đợt âm thanh thở dài thất vọng, Lâm Uyên bị phản ứng khoa trương của các học trò làm nụ cười sâu thêm:
"Sao các em càng quan tâm tôi hơn cả ba tôi thế, " tiếp đó tỏ vẻ nghiêm nghị nói: "Tất cả lo học tập tốt cho tôi."
"Ôi ——" mọi người đồng thanh trả lời.
Chu Hạm Đạm không biết nên xử lí tâm trạng lúc này như thế nào cho thỏa đáng, cô muốn cười, khóe miệng và đuôi lông mày cùng đòi động đậy đứng lên, nhưng lại sợ ngồi cùng bàn phát giác, đành phải nghiêng đầu cúi thấp, gãi trán mấy cái che giấu.
Nhưng cái động tác nhỏ này chỉ có thể che đi niềm vui nơi ánh mắt, miệng vẫn lộ ra bên ngoài, nghĩ đến đó, Chu Hạm Đạm lại đi chống cằm, tới khi che miệng xong, đôi mắt cong cong lại ló ra.
Ai da, thật là phiền phức, căn bản không có cách nào che khuất toán bộ, Chu Hạm Đạm nóng nảy, dứt khoát nâng hai cánh tay che cả khuôn mặt, hai má nóng vù vù này, thế giới của cô lại sống lại rồi, chim hót hoa nở, cô rất vui vẻ a! Ngồi cùng bàn Trương Vân thấy thế, lại gần tới nhỏ giọng hỏi: "Chu Hạm Đạm, cậu làm sao vậy."
Chu Hạm Đạm lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Không có gì, ngày hôm qua ngủ không ngon, bây giờ có hơi mệt mỏi, xoa xoa mặt để tỉnh táo."
Nói xong dùng sức vỗ mặt hai cái, iii... Đau quá.
Trương Vân nhìn cô một cái, không lên tiếng nữa.
***
Lúc ráng chiều bị màn đêm hầu như nuốt sạch, Lâm Uyên kết thúc sớm một ngày làm việc, lái xe đi đến thăm người ở bệnh viện.
Tốn rất nhiều thời gian mới tìm được chỗ để xe, lúc ra khỏi bãi đỗ xe, ánh đèn sáng lên, anh cầm điện thoại ra nhìn thời gian, gần 7h.
Đến trước cửa phòng bệnh của ba, chỉ thấy Lâm Tiện Ngư dựa vào tường ngủ gật, ba nằm thẳng trên giường bệnh, không một cử động.
Lâm Uyên đẩy cửa đi vào, Lâm Tiện Ngư vẫn như cũ không hề tỉnh, anh thả nhẹ bước chân, đi đến bên giường của ba. Ông lão mái tóc hoa râm đeo mặt nạ dưỡng khí (khí oxi), hô hấp ổn định, máy giám sát bên cạnh cũng không có tiếng động đặc biệt, toàn bộ phòng bệnh như đang an tĩnh ngủ yên.
Ước chừng là cảm nhận được bóng dáng bên cạnh, Lâm Tiện Ngư giật mình một cái ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy là ông anh nhà mình, mới đổ sụp thân thể xuống, xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ nói khẽ:
"Anh đã đến rồi à."
Lâm Uyên "Ừ" một tiếng rồi hỏi: "Hôm nay chuyền nước xong rồi?"
Lâm Tiện Ngư gật gật đầu: "Y tá vừa mới lấy đi."
Lâm Tiện Ngư đứng dậy, khẽ duỗi lưng một cái: "Tối nay anh không lên lớp sao?"
Lâm Uyên lại cúi xuống nhìn ba mình: "Đổi giờ vời đồng nghiệp rồi."
Nhẹ nhàng dém chăn cho người bệnh trên giường, Lâm Uyên quay đầu lại: "Bác sĩ Lục đâu?"
Lâm Tiện Ngư đáp: "Trở về khoa của anh ta rồi."
Lâm Uyên nói: "Em đã nói lời cảm ơn chưa?"
Lâm Tiện Ngư nhíu mày khó hiểu: "Em và anh ta có gì để nói cám ơn chứ."
Lâm Uyên: "..."
Lâm Tiện Ngư xì mũi khinh bỉ: "Trước kia anh nói chuyện đều khách khí như vậy à?"
Lâm Uyên: "..."
Nói chuyện hơn nửa câu đã không hợp ý, Lâm Uyên chẳng muốn tranh cãi với cô, đi tới cuối giường: "Em quay về đi, đêm nay anh ở đây."
"Khỏi đi, " Lâm Tiện Ngư chắn ngang anh: "Em xin nghỉ rồi."
"Nghỉ mấy ngày?"
"Một tuần."
"Lâu vậy sao? Hay là bị sa thải rồi."
"Anh đừng có nói gở như vậy được không, em không chăm sóc ba thì ai chăm sóc đây, " Lâm Tiện Ngư bước theo anh đi tới cạnh cửa sổ, một bên oán trách: "Anh thì lại không chịu tìm vợ, nếu có một chị dâu tốt ở đây, người em gái như em đây cũng có thể dễ dàng một chút rồi."
Lâm Uyên nhìn ngắm nhà nhà sáng đèn: "Nào có dễ tìm như vậy."
Lâm Tiện Ngư lấy điện thoại ra, chọc vài cái vào màn hình: "Khó tìm ở đâu hả?"
Lâm Tiện Ngư đưa di động đến trước mắt anh: "Nhìn đi, người bạn này của em, nhân viên cấp cao đấy, còn xinh đẹp như vậy, so với anh nhỏ hơn ba tuổi, người ta đã nhờ em hẹn gặp mấy lần rồi hả? Anh lúc nào cũng tìm cớ thoái thác."
Lâm Uyên thu mắt liếc nhìn tấm ảnh kia, cô gái bên trong cười tươi như hoa: "Dạy năm ba mà không bận bịu à?"
Lâm Tiện Ngư co rút khóe miệng: "Bận đến nỗi chủ nhật bớt thời gian gặp mặt ăn một bữa cơm cũng không được?"
Cô lại chợt nghĩ tới gì đó: "Hôm nay lại có một cô y tá nhỏ hỏi anh đâu rồi, người ta mới tốt nghiệp đại học đấy.
Giá cả thị trường rõ ràng tốt như vậy, cần phải kéo dài tới khi mình già mới chịu sao."
Lâm Uyên không nói.
Thấy anh trai im lặng bướng bỉnh không thay đổi, Lâm Tiện Ngư quay đầu nhìn về ông lão trên giường, chỉ có thể cầm cự như vậy, cô chợt cay mũi, nức nở chực khóc: "Không nói em, ba cũng trông ngóng anh sớm lập gia đình, hôm qua em thiếu chút nữa đã cho rằng... ôi, " cô bụm mũi, nước mắt tuôn ra: "Ông ấy đã lớn tuổi thế này rồi, qua một ngày là một ngày..."
Lâm Tiện Ngư nhìn qua nơi khác, hốc mắt phiếm hồng, che môi, cuộc cùng không nói nổi nữa.
Lâm Uyên thở dài, lấy trong túi quần ra một túi khăn giấy, mở ra rút vài tờ đưa cho em gái.
Lâm Tiện Ngư nhận lấy, lau lau khóe mắt, lải nhải dông dài: "Anh đừng có luôn luôn dành toàn bộ tâm tư cho đám học sinh đó, cũng thay mình suy nghĩ một chút đi."
Lâm Uyên lại là một hồi trầm mặc, sau đó đưa tay vỗ vai em gái, quay đầu rời khỏi cửa sổ.
Lâm Tiện Ngư đi rồi, Lâm Uyên lôi tập hồ sơ từ trong túi giáo trình căng phồng, bắt đầu chấm bài ngay trong phòng bệnh ánh sáng tối tăm.
Trong hành lang, bóng người dần dần thưa thớt. Bên ngoài vẫn còn xa hoa truỵ lạc, trong bệnh viện đã như chìm trong kết giới, mọi âm thanh đều tịch mịch, ngăn cách với trần thế.
Hơn chín giờ, y tá đi vào kiểm tra phòng, gặp phải người đàn ông đang ngồi trong góc, bả vai dựng thẳng, từ một bên mặt mơ hồ có thể thấy được tướng mạo tuấn tú, đợi đến khi anh quay đầu lại nhìn, là một dung mạo thanh tao như vẽ.
Y tá trẻ tuổi mặt hơi ửng đỏ, thấy anh đem bài thi kê ở trên đùi, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Anh là giáo viên?"
Lâm Uyên gật đầu.
Y tá lại hiếu kỳ hỏi: "Chấm bài tập?"
Lâm Uyên: "Ừm."
Y tá do dự hai giây, vẫn là ân cần nói: "Nếu anh thấy bất tiện thì vào phòng làm việc của bác sĩ đi, bác sĩ đến phòng trực ban rồi, nên cũng không ai, ánh sáng lại tốt hơn nhiều."
Lâm Uyên không trả lời, đầu nghiêng qua ý chỉ vào giường bệnh, nhắc nhở là vẫn còn có trưởng bối cần được anh toàn tâm bảo hộ.
Y tá ngừng lại một chút, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, giải thích qua loa hai câu, liền bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Trong tiếng lật giấy sột soạt, giáo trình bất tri bất giác xong một nửa, Lâm Uyên lại được nhìn thấy chữ viết quen thuộc, trong đầu trồi lên một đống gương mặt ngây thơ đeo bám không chịu thoát khỏi.
Chợt lại nghĩ tới cái khẩu trang màu hồng phấn ngốc nghếch kia, anh không nhịn được cong khóe môi.
Nhưng một giây sau, anh phát hiện loại tâm tư này tới mà không hề báo trước, như phản xạ có điều kiện, như mũi tên ẩn hình, vèo một cái xuyên qua, anh căn bản đã quên dựng thẳng tấm khiên, chờ anh kịp phản ứng, trong tim chỉ còn lại cảm giác khác thường.
Lâm Uyên đột nhiên nảy sinh ảo não, nhanh chóng chấm xong tờ bài tập đó, đem nó chuyển qua một bên, tiếp tục chấm bài, một tờ, hai tờ, anh vẫn chưa bình tĩnh lại được, cuối cùng dứt khoát đem xấp còn thừa lại kia đặt lên mặt ghế, đi tới cạnh cửa sổ hóng mát.
Phòng bệnh ở trên tầng rất cao, anh xuất thần nhìn ngắm cảnh đêm, rồi bỗng ngoài ý muốn phát hiện, nơi đây có thể nhìn thấy dáng hình đồi núi, tuy nhỏ nhưng lại rõ ràng.
Lâm Uyên mắt nhìn đồng hồ, sắp hết tự học buổi tối rồi.
***
Hôm sau học sớm, Chu Hạm Đạm đọc sách một cách uể oải yếu ớt. Tối hôm qua thầy Lâm xin nghỉ phép, sáng nay lại không có toán học, cô đã mười hai giờ không được gặp người trong lòng rồi, thuốc kích thích không được nạp kịp thời liên tục, dẫn đến việc cô mặt ủ mày chau.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, tiết học thứ nhất kết thúc, thầy Lâm đi vào trong lớp, bảo Trương Vân đi ra ngoài.
Hai người ở trên hành lang nói chuyện, Chu Hạm Đạm liền tham lam mà nhìn qua, tiếc rằng thầy Lâm chỉ dặn dò hai câu đơn giản, liền rời khỏi ô cửa sổ.
Chu Hạm Đạm một bên nép người tránh đường, một bên gấp gáp hỏi: "Thầy Lâm tìm cậu làm gì thế?"
Trương Vân trở lại chỗ ngồi: "Bảo tớ nghỉ buổi tập thể dục giữa giờ đi đến sửa bài tập giúp thầy."
Thầy Lâm cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến anh phải bận rộn tới tấp như vậy, Chu Hạm Đạm một mực lo lắng, chỉ hi vọng mình có thể toàn lực giúp đỡ, lập tức mở miệng nói: "Hay là tớ cũng đi giúp đỡ, nhiều người hẳn là nhanh hơn một chút nhỉ?"
Vẻ mặt cô nhiệt tình.
Tay Trương Vân đang đặt tại chồng sách khựng lại một chút, nghiền ngẫm mà dò xét hai mắt Chu Hạm Đạm, rồi đồng ý.
Cào tim gãi phổi mà chịu đựng hết tiết anh văn thứ hai, chuông tan học vừa vang lên, Chu Hạm Đạm chỉ cảm thấy tim mình đã nhảy thẳng trên lầu, nhanh như chớp mà lăn vào văn phòng khối 12.
Tề Gia Giai kéo cánh tay cô gọi cô xuống lầu, cô chỉ có thể cười qua loa lấy lệ, nói mình phải cùng Trương Vân chấm bài thi.
Trương Vân đứng một bên, không nói tiếng nào.
Đi vào văn phòng, tim Chu Hạm Đạm bỗng nhiên nhảy dựng lên, liếc mắt liền nhận ra thầy Lâm đang ở sau cái bàn, niềm vui khó tả trong nháy mắt bao lấy người cô, tứ chi cũng cứng ngắt theo.
Cho dù đã từng lén lút tán gẫu qua nhiều, những mỗi một lần gặp anh, cô vẫn là thần kinh căng thẳng.
Thầm xoa xoa tay mà hít sâu một hơi, Chu Hạm Đạm đã cùng Trương Vân đi tới bên cạnh bàn.
Trương Vân cất tiếng gọi thầy giáo, người đàn ông múa bút thành văn ngẩng đầu, vừa định lên tiếng, ánh mắt anh bỗng xoay chuyển một cái, rơi xuống trên mặt Chu Hạm Đạm.
Lâm Uyên lập tức ngồi ngả thành ghế, bình thản hỏi: "Em có chuyện gì?"
Trương Vân vội vàng giải thích: "Chu Hạm Đạm muốn tới giúp em..." Cô dừng một chút: "Cùng em giúp thầy chấm bài tập."
Lâm Uyên đặt cây bút đỏ trong tay xuống: "Một người là đủ rồi, em đi xuống đó luyện tập đi."
Chu Hạm Đạm không có ngờ anh có thể quyết đoán dứt khoát mà đuổi người như vậy, thất vọng kéo đến, vành tay cô khó chịu được nóng lên, không khỏi xiết chặt vạt áo đồng phục. Giằng co hai giây, Chu Hạm Đạm nói một tiếng "Được", liền quay đầu ra khỏi văn phòng. Da mặt cô luôn luôn mỏng, cũng không có thêm lý do ở lại chỗ này, chỉ có thể chạy trối chết.
Trương Vân nhìn bạn ngồi cùng bàn chạy chậm ra khỏi cửa, mi tâm hơi nhíu, giống như quấn bện lại, lại đảo mắt, thầy Lâm đã rút ra một cây bút bi màu đỏ từ trong ống đựng bút, đưa cho cô.
Sau khi Trương Vân hai tay nhận lấy, vẻ mặt hơi giãn ra, như là đã quyết định xong, sau đó hạ thấp thanh âm: "Thầy Lâm, em cảm thấy Chu Hạm Đạm hình như thích thầy."
Tay của Lâm Uyên, khựng lại trên không trung một giây, rồi buông thả xuống bàn, nhìn về phía Trương Vân, cười nhạt hỏi: "Có học sinh không thích tôi sao?"
Anh lạnh nhạt trả lời, trong từng câu chữ đều là ý vị vui đùa.
Trương Vân nghe vậy sững sờ, không nói nhiều nữa, cũng cười theo.
Cái ghế phía sau nhường lại cho lớp phó môn học, Lâm Uyên đứng dậy, bưng ly đi đến máy lọc nước.
Đứng một hồi lâu, anh cũng chưa có hạ van mở chốt, tinh thần dạo chơi.
Cuối cùng, anh cực kì nhẹ mà hít vào một hơi, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho em gái.
------------------------
Danh sách chương