Nhóc Night bị bắt mất rồi.

Hay đúng hơn là, kẻ trộm trái cây cuối cùng cũng bị tóm.

Chuyện xảy ra trong mệt đêm tối mịt mờ, một đêm rất thích hợp để làm chuyện xấu, bao gồm cả chuyện trên giường lẫn dưới giường.

Đêm ấy, Salo ôm Night con đang vô cùng phấn khích lẻn vào vườn trái cây, vừa nhét đầy hoa quả vào túi, vừa giục nhóc con cố ăn cho nhiều. Hơi ẩm từ đầm lầy bao trùm bọn họ, khiến mọi hành động càng thêm âm thầm.

Thế nhưng, mánh khóe ấy không thể đánh lừa được chủ nhân của khu vườn.

“Quân ăn cắp!” Rồng Đỏ phục kích hồi lâu nhảy xổ ra, hơi thở nóng bỏng khiến hơi ẩm bay hết: “Arthur! Bọn chúng đây rồi!”

Salo thầm nói: “Tiêu rồi”, với tay kéo Rồng Đen định chạy —

Thế nhưng, bi kịch đã xảy ra.

Nhóc con ngồi trên chạc cây lỡ ăn, éc, hơi nhiều — nó kẹt lại rồi…

Nicolas rất không hài lòng khi chỉ bắt được một tên trong phi vụ “Ăn trộm vườn trái cây”. Chàng xách Rồng Đen đang khóc huhu lên, than thở với Arthur: “Anh mà nhanh hơn tí thì ta tóm được hết rồi.”

Arthur cười ôn hòa: “Dù sao cũng biết thủ phạm là ai rồi.”

“Nhưng nếu không tóm được hắn ta, nhỡ hắn lại đến trộm nữa thì sao bây giờ?” Nicolas vừa than phiền, vừa đưa nhóc con trên tay cho Arthur: “Còn nữa, tính sao với nhóc này đây?”

Arthur đón lấy Rồng Đen vẫn đang thút thít, ngắm ngắm: “Mới chỉ là đứa con nít thôi.”

“Trẻ con thì cũng không được trộm trái cây của em chứ!” Rồng Đỏ cau mày: “Cứ nhốt nó trong tháp đi — trẻ hư là phải biết tự kiểm điểm lại bản thân mới phải.”

@cre: saulong1104.wordpress.com

Arthur gật đầu: “Vừa lúc công chúa vương quốc Cây Phong mới dọn đi, trên tháp còn đang trống.”

Và cứ như thế, nhóc Night bị ném vào toà tháp yên tĩnh, trống rỗng, tối tăm.

“Salo là người xấu … Hức hức …” Nhóc Night ngồi thu lu trên cái giường rộng lớn khắc hoa lộng lẫy, nước mắt tí tách rơi ướt đẫm gối: “Đồ xấu xa… Bỏ ta lại một mình…”



“Em thấy sao?” Bên ngoài, Arthur khẽ thì thầm với Nicolas.

Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai, Nicolas cảm thấy vành tai mình nóng bừng lên. Chàng hắng giọng: “Khụ… Chuyện này, dù sao thì cũng để nó ở đây rồi, cứ đến gặp tên pháp sư kia đòi tiền chuộc thôi.”

“Như thế, chuyện ăn trộm chấm dứt được rồi chứ?” Arthur mỉm cười, tiếng cười trầm thấp đầy rung động: “Nói mới nhớ, nhiều đêm rồi em vẫn luôn từ chối ta …”

Nicolas cảm thấy mặt mình cũng đã nóng bừng …

Tóm lại, cuối cùng Salo nhận được một thư từ lâu đài của Rồng Đỏ, trong thư yêu cầu cậu mang 5000 đồng tiền vàng đến chuộc Rồng.

Tử linh pháp sư rất có đạo đức nghề nghiệp siết chặt bức thư tức tối thề: “Ta tuyệt đối sẽ không giao tiền vàng ra đâu! Dù sao thì Rồng cũng sẽ không tổn thương đồng loại của mình! Dù sao Night ở đó cũng tốt hơn ở đây! Dù sao …”

Dù sao cũng chỉ còn mình cậu ở lại mà thôi …

Sáng hôm sau, tử linh pháp sau với đôi mắt toàn tơ máu gõ cửa lâu đài.

“Ta tới đón nó.” Tử linh pháp sư tái nhợt nói câu này xong thì im bặt.

Nicolas sung sướng nhận túi vàng trong tay cậu, vẫy tay, ra hiệu cho Arthur ôm nhóc Night ra.

Đêm hôm qua nhóc con khóc rất lâu, bây giờ vẫn còn ngủ say.Arthur mỉm cười ôm Rồng con ra, rồi đưa thêm hai quyển sách: “Đây coi như là vật kỉ niệm, nhớ xem kĩ đấy.”

Salo im lặng nhận lấy: Một quyển rất dày, bìa vàng lấp lánh ghi《 Từ điển cao cấp Con Người – Loài Rồng vương quốc Fetia 》; một quyển khác thì tên《 Sổ tay nuôi dưỡng Rồng con 》.

“Tình huống của nhóc ấy hơi đặc biệt.” Arthur ôn hoà nhìn nhóc con: “Nhưng mà, tham khảo một chút cũng tốt.”

Vẻ mặt của Salo không thay đổi, chỉ là lông mày hơi nhướn lên.

“Sau này cậu sẽ biết.” Arthur không giải thích nữa, mà đứng dậy tiễn bọn họ.

Trước khi Salo và Night rời khỏi lâu đài, Nicolas luôn vùi đầu trong đống tiền vàng bỗng đứng phắt dậy xông đến. Salo giật mình, theo phản xạ bảo vệ nhóc con đang say sưa trong ngực mình.

Nicolas mỉm cười: “Đừng căng thẳng, chỉ là muốn tặng nhóc ấy ít quà thôi.”

Tử linh pháp sư lặng lẽ buông tay xuống, thấy Nicolas nhét cái gì đó vào trong móng vuốt của nhóc con.

Sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa, Salo và nhóc Night bình an rời khỏi lâu đài của Rồng Đỏ.

Khi nhóc Night tỉnh dậy, bọn hoi đã trên đường trở về đầm lầy.

“Ngao? Ngáo? (Salo?)” Night vui mừng kêu lên.

Tử linh pháp sư bình tĩnh mở từ điển Rồng Bạc đưa cho ra: “Ừ, tôi đây.”

“Ngao ngao ngao ố? (Ngươi tới cứu ta?)”

Tử linh pháp sư nghiến răng nghiến lợi cười: “Đúng vậy — nhóc có biết là nhóc ngốn của ta mất 5000 đồng tiền vàng không?”

“Ố… A hô hô … (Nhiều quá đi…)”

“Là rất nhiều.” Salo chọc chọc bụng nó, “Cho nên từ hôm nay trở đi, nhóc phải làm không công cho ta.”

“Ô… Ngao? Ố ố ố?!”

“Đúng vậy! Một đồng cũng không!”

“Á á ô ô ố! (Salo đáng ghét!)”

“…”

“…”

Ban đêm trước khi đi ngủ, nhóc Night phát hiện trong tay mình có một chiếc nhẫn trữ vật sần sùi, trong nhẫn có rất nhiều trái cây, còn có cả 2500 đồng tiền vàng.

Trong nhẫn có một tờ giấy, bên trên là chữ Rồng: “Nhóc con, nhỡ kỹ, trên phương diện kiếm vàng Rồng không thể thua con người được!”

Nghe nói về sau, nhóc Night bị bắt cóc rất nhiều lần nữa.

===///===

Arthur: Ta còn tưởng rằng em không nỡ chia tiền vàng cho nhóc kia chứ.

Nicolas: Đây là đầu tư.

Lin: Thú thực là mình không thích cp này lắm, lúc edit đến phần này là mình bắt đầu nản dần đều rồi, có lúc còn nhen nhóm ý nghĩ cho kết ngang lưng luôn:”( Cơ mà thôi, còn vài chương nữa là hoàn rồi, cố xong nốt trong đợt nghỉ dịch này vậy. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện