Lương Ưu Ưu hét một tiếng làm rung chuyển đất trời. Nhân viên và diễn viên đang mải mê chat chit trên mạng vốn không thèm để tâm, nghe câu nói của Lương Ưu Ưu đều liếc mắt chú ý tới hai diễn viên trước ống kính.
Hai người diễn viên hình như không nhận ra được biến hóa từ bốn phía, vẫn chuyên chú trao đổi kịch bản. Đạo diễn Khương Đồ tới trước mặt nói gì đó rồi trở về sau ống kính, ra hiệu chuẩn bị chạy máy.
Trong phim, hoàng đế U Minh bình thản ngồi trên bờ sông nên Khúc Hi Chi cũng ngồi xếp bằng cạnh bờ sông. Khương Đồ nhắm quay ngay chính diện, ra hiệu Lâm Minh Linh đi vào phạm vi ống kính.
Không thể phủ nhận lời đồn đại, Lâm Minh Linh tốt nghiệp đại học danh tiếng với chỉ số thông minh cao ngất nên khả năng hiểu biết và nắm bắt cũng rất nhanh, cũng có thể cô đã được học qua rồi, nói chung Khúc Hi Chi cảm thấy người này diễn xuất còn tốt hơn năm năm kinh nghiệm của Lương Ưu Ưu nhiều.
Cố Hi Chi ngồi cách đó không xa, nàng có thể nhìn rõ nét trong sáng, ngây thơ ẩn hiện nụ cười kiêu ngạo trên mặt Lâm Minh Linh khi nghiêng người đi vào ống kính. Vẻ mặt này tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trên người phụ nữ tao nhã, điều đó khiến Cố Hi Chi nhìn rất chăm chú, cũng vô cùng thích thú.
Khúc Hi Chi đóng vai hoàng đế U Minh nhận ra có người tới gần nên chậm rãi mở mắt. Ống kính lúc này đặc tả đôi mắt của Khúc Hi Chi, lông mi cong dài khẽ rung động khi cô mở mắt, dần dần lộ ra vẻ lạnh nhạt. Ống kính thu hồi, mái tóc đen của Khúc Hi Chi xõa dài xuống eo, ánh mặt trời chiếu đến làm nó óng ánh diệu kỳ, dung nhan lại có chút yêu mị càng toát ra khí chất tuyệt đẹp.
Lâm Minh Linh đóng vai Đế Cơ chắp hai tay sau lưng đi tới cách người kia năm bước, sau đó dừng lại, cầm một chiếc gương giơ lên, cười hỏi, "Bệ hạ, nhìn trong tay thiếp là món đồ gì?"
Ống kính chỉa vào Khúc Hi Chi, cô đảo mắt nhìn vật trong tay Lâm Minh Linh một lúc rồi hờ hững nói, "Ánh thế kính."
Lâm Minh Linh thả gương xuống, đắc ý đi về phía trước một bước, "Phụ thân nói nếu chàng và thiếp thành thân, sống hạnh phúc đến trăm tuổi thì ông sẽ lập tức cho chàng cái này".
Nét mặt lẫn giọng nói của Khúc Hi Chi đều rất bình tĩnh, "Bảo vật này công chúa cứ giữ lại là tốt rồi."
Lâm Minh Linh nheo mày mất hứng, dịu dàng lên tiếng, "Bệ hạ, rốt cuộc chàng có ý gì? Đây là thượng cổ Thần khí, bao nhiêu người muốn đều không được. Thiếp có hảo tâm hảo ý muốn tặng chàng, nhưng chàng lại dùng thái độ này đối với thiếp".
Khúc Hi Chi chậm rãi đứng dậy, máy quay đặc tả toàn bộ quá trình của cô, sau đó mới lia đến gò má.
"Công chúa, chuyện hôn sự của nàng và trẫm chỉ là phụ mẫu thuận miệng nói đùa, trẫm và công chúa không thể ở cạnh nhau. Ngày mai trẫm sẽ nói rõ với Thiên Đế, kính xin công chúa sau này đừng nhắc lại chuyện này". Dứt lời đi về phía trước, sượt qua người Lâm Minh Linh.
Lâm Minh Linh quay đầu nhìn người vừa lướt qua mình, vẻ mặt vừa tức giận lại không cam lòng được biểu đạt rất tốt. Ống kính quay Khúc Hi Chi đang bước đi, ánh mắt của Lâm Minh Linh thoáng nhìn ra vẻ suy nghĩ, lát sau liền lấy cây trâm phượng hoàng ngậm trân châu dát vàng trên đầu mình xuống, "Chàng đứng lại."
Ngữ khí của cô trở nên nghiêm túc. Khúc Hi Chi dừng bước, bóng lưng lại xuất hiện trên màn ảnh.
Lâm Minh Linh vòng qua người Khúc Hi Chi, đi tới trước mặt cô. Giơ mũi nhọn của cây trâm để vào huyệt Thái Dương của mình, dáng vẻ hùng hồn bức người khác hoảng sợ.
Khúc Hi Chi liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt căn bản không toát ra bất kỳ tia kinh ngạc nào, chỉ hỏi, "Công chúa định làm gì?"
Lâm Minh Linh hơi híp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Chàng không được phép đi tìm phụ thân, bằng không thiếp chết cho chàng xem."
Khúc Hi Chi đảo mắt nhìn đầu trâm sắc nhọn, máy quay cũng đặc tả mũi trâm, tiện đà chuyển hướng về tầm mắt của Khúc Hi Chi.
Không gian tràn ngập sát khí lành lạnh, Khương Đồ gật gù ra hiệu Khúc Hi Chi động thủ. Khúc Hi Chi lập tức duỗi tay, đợi cho ống kính bắt nét kịp, sau đó với tốc độ chớp nhoáng đánh bay trâm cài trong tay Lâm Minh Linh.
Ống kính đồng thời bắt lấy bàn tay của Lâm Minh Linh đang đặt trước ngực Khúc Hi Chi, sau đó dời lên nụ cười đắc ý trên mặt Lâm Minh Linh.
"Bệ hạ, thiếp có Ánh thế bảo kính trong tay, thần lực tối cao, lẽ nào chàng cho rằng chàng có thể khống chế được thiếp hay sao?"
Khúc Hi Chi không nói lời nào, diễn ra dáng vẻ bất động.
Lâm Minh Linh nở nụ cười xinh đẹp, híp mắt kề sát vào đầu Khúc Hi Chi, "Thiếp tạm thời niêm phong pháp lực của chàng lại, bây giờ chàng phải ngoan ngoãn nghe thiếp nói".
Khúc Hi Chi nói, "Mau giải trừ".
Lâm Minh Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lặng lẽ cất giọng, "Vậy chàng hôn thiếp một cái đi".
"Công chúa, không nên làm loạn".
Lâm Minh Linh không được vui, lại có chút nổi nóng, "Cả thiên hạ đều biết chàng và thiếp có hôn ước, chàng hôn thiếp một cái thì có sao?!"
Khúc Hi Chi không để ý đến cô, đưa mắt dời về nơi khác.
Lâm Minh Linh ủ rủ như bong bóng xì hơi, bộ dạng muốn nói "chàng thật là đáng ghét muốn chết". Cô tức giận, lớn mật duỗi hai tay kéo trường bào đen của Khúc Hi Chi lại rồi nhón chân hôn lấy.
Toàn bộ trường quay lúc này yên lặng như tờ, ngoại trừ bối cảnh thiên nhiên bên ngoài, cả phim trường chỉ có âm thanh máy móc đang chuyển động.
Khương Đồ nhìn màn ảnh trước mặt, tỉ mẫn quan sát. Phần lớn ánh mắt của mọi người đều không hề e dè trước cảnh hôn của hai vị nữ chính, thậm chí nhiều người còn thấy hứng thú lạ thường. Cố Hi Chi ngồi trên xích đu cũng nhìn rất rõ cảnh này, nhưng thời điểm Lâm Minh Linh nhón chân hôn Khúc Hi Chi, không hiểu sao nàng lại muốn ngó chỗ khác.
"Cắt"
Khương Đồ nhìn màn ảnh hô ngừng, trường quay và hai vị diễn viên lập tức đình chỉ.
Ông quay đầu lại xem cảnh vừa quay lần nữu, sau đó đắn đo lên tiếng, "Minh Linh, lát nữa hôn lại. Vẻ mặt cô lúc hôn không cần phẫn nộ như vậy. Còn nữa, nhích người sang phải một chút".
"Biết rồi đạo diễn." Lâm Minh Linh lập tức trở về vị trí, đồng thời điều chỉnh tư thế chuẩn bị nhập vai.
Khương Đồ thấy hai người chuẩn bị xong, hô chạy máy lần nữa.
Vẫn như lời thoại ban nãy, Lâm Minh Linh lộ ra vẻ tức giận với Khúc Hi Chi, tiếp theo duỗi tay kéo vạt áo cô lại rồi nhón chân hôn lên môi. Hai người vừa chạm môi thì Khương Đồ lại hô ngừng.
"Khúc Hi Chi, có thể thả lỏng cơ mặt một chút được không?"
Khúc Hi Chi nhìn Khương Đồ, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngô Ẩn ngồi cạnh Cố Hi Chi nhỏ giọng bình luận, "Biểu cảm của diễn viên Khúc từ trước đến giờ vốn rất tốt mà, đây là lần đầu bị đạo diễn kêu dừng vì biểu cảm không đạt á".
Cố Hi Chi nghe xong lại ngẩng đầu quan sát Khúc Hi Chi. Tuy nàng biết diễn viên dù giỏi đến mấy cũng không tránh khỏi sai sót, nhưng dù sao thì nàng cũng cảm thấy biểu cảm của ai kia vẫn không diễn ra được cái thần của hoàng đế U Minh khi bị cưỡng hôn.
Khương Đồ lại khởi động máy, hai diễn viên vào chỗ bắt đầu diễn. Cảnh hôn lần này đúng là không có vấn đề gì xảy ra, nhưng Khương Đồ lại cảm thấy hai người lùi về hồ nước một chút sẽ càng đẹp hơn, vậy nên đành phải quay lại thêm lần nữa.
Thời điểm quay cảnh hôn lần thứ tư, Lâm Minh Linh bị mất thăng bằng, cảnh quay lần nữa bị phá hỏng. Quay lần thứ năm, mặt hồ bỗng nhiên nổi gió lớn, thổi mái tóc dài của Khúc Hi Chi bay tán loạn phá hoại cảnh đẹp. Lần thứ sáu...
......
Cảnh hôn này quay đủ bảy lần mới thông qua, Khương Đồ rất hài lòng nhìn đoạn phim trong màn hình. Mọi người trong trường quay cũng vây xem cảnh hôn đặc sắc với cảm xúc thỏa mãn. Lương Ưu Ưu cảm thấy cảnh hôn này rất thú vị, dĩ nhiên cũng tâng bốc Lâm Minh Linh một chút.
"Xem ra ngoại hình của Lâm tiểu thư khiến đàn ông mê mẩn cũng không có gì lạ. Tiểu Cảnh, cậu có cảm thấy mũi của cô ấy vừa cao lại vừa đẹp không?"
"..."
"Tiểu Cảnh?"
Gọi nửa ngày không nghe Cố Hi Chi đáp lại, Lương Ưu Ưu quay đầu nhìn cái xích đu nàng ngồi lúc nãy trống không, khó hiểu hỏi Ngô Ẩn đang ngồi kế bên, "Tiểu Cảnh đâu?"
Ngô Ẩn nhún vai, "Lúc đạo diễn Khương quay lần thứ tư thì chị ấy đi mất tiêu rồi"
-----
Hai người diễn viên hình như không nhận ra được biến hóa từ bốn phía, vẫn chuyên chú trao đổi kịch bản. Đạo diễn Khương Đồ tới trước mặt nói gì đó rồi trở về sau ống kính, ra hiệu chuẩn bị chạy máy.
Trong phim, hoàng đế U Minh bình thản ngồi trên bờ sông nên Khúc Hi Chi cũng ngồi xếp bằng cạnh bờ sông. Khương Đồ nhắm quay ngay chính diện, ra hiệu Lâm Minh Linh đi vào phạm vi ống kính.
Không thể phủ nhận lời đồn đại, Lâm Minh Linh tốt nghiệp đại học danh tiếng với chỉ số thông minh cao ngất nên khả năng hiểu biết và nắm bắt cũng rất nhanh, cũng có thể cô đã được học qua rồi, nói chung Khúc Hi Chi cảm thấy người này diễn xuất còn tốt hơn năm năm kinh nghiệm của Lương Ưu Ưu nhiều.
Cố Hi Chi ngồi cách đó không xa, nàng có thể nhìn rõ nét trong sáng, ngây thơ ẩn hiện nụ cười kiêu ngạo trên mặt Lâm Minh Linh khi nghiêng người đi vào ống kính. Vẻ mặt này tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trên người phụ nữ tao nhã, điều đó khiến Cố Hi Chi nhìn rất chăm chú, cũng vô cùng thích thú.
Khúc Hi Chi đóng vai hoàng đế U Minh nhận ra có người tới gần nên chậm rãi mở mắt. Ống kính lúc này đặc tả đôi mắt của Khúc Hi Chi, lông mi cong dài khẽ rung động khi cô mở mắt, dần dần lộ ra vẻ lạnh nhạt. Ống kính thu hồi, mái tóc đen của Khúc Hi Chi xõa dài xuống eo, ánh mặt trời chiếu đến làm nó óng ánh diệu kỳ, dung nhan lại có chút yêu mị càng toát ra khí chất tuyệt đẹp.
Lâm Minh Linh đóng vai Đế Cơ chắp hai tay sau lưng đi tới cách người kia năm bước, sau đó dừng lại, cầm một chiếc gương giơ lên, cười hỏi, "Bệ hạ, nhìn trong tay thiếp là món đồ gì?"
Ống kính chỉa vào Khúc Hi Chi, cô đảo mắt nhìn vật trong tay Lâm Minh Linh một lúc rồi hờ hững nói, "Ánh thế kính."
Lâm Minh Linh thả gương xuống, đắc ý đi về phía trước một bước, "Phụ thân nói nếu chàng và thiếp thành thân, sống hạnh phúc đến trăm tuổi thì ông sẽ lập tức cho chàng cái này".
Nét mặt lẫn giọng nói của Khúc Hi Chi đều rất bình tĩnh, "Bảo vật này công chúa cứ giữ lại là tốt rồi."
Lâm Minh Linh nheo mày mất hứng, dịu dàng lên tiếng, "Bệ hạ, rốt cuộc chàng có ý gì? Đây là thượng cổ Thần khí, bao nhiêu người muốn đều không được. Thiếp có hảo tâm hảo ý muốn tặng chàng, nhưng chàng lại dùng thái độ này đối với thiếp".
Khúc Hi Chi chậm rãi đứng dậy, máy quay đặc tả toàn bộ quá trình của cô, sau đó mới lia đến gò má.
"Công chúa, chuyện hôn sự của nàng và trẫm chỉ là phụ mẫu thuận miệng nói đùa, trẫm và công chúa không thể ở cạnh nhau. Ngày mai trẫm sẽ nói rõ với Thiên Đế, kính xin công chúa sau này đừng nhắc lại chuyện này". Dứt lời đi về phía trước, sượt qua người Lâm Minh Linh.
Lâm Minh Linh quay đầu nhìn người vừa lướt qua mình, vẻ mặt vừa tức giận lại không cam lòng được biểu đạt rất tốt. Ống kính quay Khúc Hi Chi đang bước đi, ánh mắt của Lâm Minh Linh thoáng nhìn ra vẻ suy nghĩ, lát sau liền lấy cây trâm phượng hoàng ngậm trân châu dát vàng trên đầu mình xuống, "Chàng đứng lại."
Ngữ khí của cô trở nên nghiêm túc. Khúc Hi Chi dừng bước, bóng lưng lại xuất hiện trên màn ảnh.
Lâm Minh Linh vòng qua người Khúc Hi Chi, đi tới trước mặt cô. Giơ mũi nhọn của cây trâm để vào huyệt Thái Dương của mình, dáng vẻ hùng hồn bức người khác hoảng sợ.
Khúc Hi Chi liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt căn bản không toát ra bất kỳ tia kinh ngạc nào, chỉ hỏi, "Công chúa định làm gì?"
Lâm Minh Linh hơi híp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Chàng không được phép đi tìm phụ thân, bằng không thiếp chết cho chàng xem."
Khúc Hi Chi đảo mắt nhìn đầu trâm sắc nhọn, máy quay cũng đặc tả mũi trâm, tiện đà chuyển hướng về tầm mắt của Khúc Hi Chi.
Không gian tràn ngập sát khí lành lạnh, Khương Đồ gật gù ra hiệu Khúc Hi Chi động thủ. Khúc Hi Chi lập tức duỗi tay, đợi cho ống kính bắt nét kịp, sau đó với tốc độ chớp nhoáng đánh bay trâm cài trong tay Lâm Minh Linh.
Ống kính đồng thời bắt lấy bàn tay của Lâm Minh Linh đang đặt trước ngực Khúc Hi Chi, sau đó dời lên nụ cười đắc ý trên mặt Lâm Minh Linh.
"Bệ hạ, thiếp có Ánh thế bảo kính trong tay, thần lực tối cao, lẽ nào chàng cho rằng chàng có thể khống chế được thiếp hay sao?"
Khúc Hi Chi không nói lời nào, diễn ra dáng vẻ bất động.
Lâm Minh Linh nở nụ cười xinh đẹp, híp mắt kề sát vào đầu Khúc Hi Chi, "Thiếp tạm thời niêm phong pháp lực của chàng lại, bây giờ chàng phải ngoan ngoãn nghe thiếp nói".
Khúc Hi Chi nói, "Mau giải trừ".
Lâm Minh Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lặng lẽ cất giọng, "Vậy chàng hôn thiếp một cái đi".
"Công chúa, không nên làm loạn".
Lâm Minh Linh không được vui, lại có chút nổi nóng, "Cả thiên hạ đều biết chàng và thiếp có hôn ước, chàng hôn thiếp một cái thì có sao?!"
Khúc Hi Chi không để ý đến cô, đưa mắt dời về nơi khác.
Lâm Minh Linh ủ rủ như bong bóng xì hơi, bộ dạng muốn nói "chàng thật là đáng ghét muốn chết". Cô tức giận, lớn mật duỗi hai tay kéo trường bào đen của Khúc Hi Chi lại rồi nhón chân hôn lấy.
Toàn bộ trường quay lúc này yên lặng như tờ, ngoại trừ bối cảnh thiên nhiên bên ngoài, cả phim trường chỉ có âm thanh máy móc đang chuyển động.
Khương Đồ nhìn màn ảnh trước mặt, tỉ mẫn quan sát. Phần lớn ánh mắt của mọi người đều không hề e dè trước cảnh hôn của hai vị nữ chính, thậm chí nhiều người còn thấy hứng thú lạ thường. Cố Hi Chi ngồi trên xích đu cũng nhìn rất rõ cảnh này, nhưng thời điểm Lâm Minh Linh nhón chân hôn Khúc Hi Chi, không hiểu sao nàng lại muốn ngó chỗ khác.
"Cắt"
Khương Đồ nhìn màn ảnh hô ngừng, trường quay và hai vị diễn viên lập tức đình chỉ.
Ông quay đầu lại xem cảnh vừa quay lần nữu, sau đó đắn đo lên tiếng, "Minh Linh, lát nữa hôn lại. Vẻ mặt cô lúc hôn không cần phẫn nộ như vậy. Còn nữa, nhích người sang phải một chút".
"Biết rồi đạo diễn." Lâm Minh Linh lập tức trở về vị trí, đồng thời điều chỉnh tư thế chuẩn bị nhập vai.
Khương Đồ thấy hai người chuẩn bị xong, hô chạy máy lần nữa.
Vẫn như lời thoại ban nãy, Lâm Minh Linh lộ ra vẻ tức giận với Khúc Hi Chi, tiếp theo duỗi tay kéo vạt áo cô lại rồi nhón chân hôn lên môi. Hai người vừa chạm môi thì Khương Đồ lại hô ngừng.
"Khúc Hi Chi, có thể thả lỏng cơ mặt một chút được không?"
Khúc Hi Chi nhìn Khương Đồ, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngô Ẩn ngồi cạnh Cố Hi Chi nhỏ giọng bình luận, "Biểu cảm của diễn viên Khúc từ trước đến giờ vốn rất tốt mà, đây là lần đầu bị đạo diễn kêu dừng vì biểu cảm không đạt á".
Cố Hi Chi nghe xong lại ngẩng đầu quan sát Khúc Hi Chi. Tuy nàng biết diễn viên dù giỏi đến mấy cũng không tránh khỏi sai sót, nhưng dù sao thì nàng cũng cảm thấy biểu cảm của ai kia vẫn không diễn ra được cái thần của hoàng đế U Minh khi bị cưỡng hôn.
Khương Đồ lại khởi động máy, hai diễn viên vào chỗ bắt đầu diễn. Cảnh hôn lần này đúng là không có vấn đề gì xảy ra, nhưng Khương Đồ lại cảm thấy hai người lùi về hồ nước một chút sẽ càng đẹp hơn, vậy nên đành phải quay lại thêm lần nữa.
Thời điểm quay cảnh hôn lần thứ tư, Lâm Minh Linh bị mất thăng bằng, cảnh quay lần nữa bị phá hỏng. Quay lần thứ năm, mặt hồ bỗng nhiên nổi gió lớn, thổi mái tóc dài của Khúc Hi Chi bay tán loạn phá hoại cảnh đẹp. Lần thứ sáu...
......
Cảnh hôn này quay đủ bảy lần mới thông qua, Khương Đồ rất hài lòng nhìn đoạn phim trong màn hình. Mọi người trong trường quay cũng vây xem cảnh hôn đặc sắc với cảm xúc thỏa mãn. Lương Ưu Ưu cảm thấy cảnh hôn này rất thú vị, dĩ nhiên cũng tâng bốc Lâm Minh Linh một chút.
"Xem ra ngoại hình của Lâm tiểu thư khiến đàn ông mê mẩn cũng không có gì lạ. Tiểu Cảnh, cậu có cảm thấy mũi của cô ấy vừa cao lại vừa đẹp không?"
"..."
"Tiểu Cảnh?"
Gọi nửa ngày không nghe Cố Hi Chi đáp lại, Lương Ưu Ưu quay đầu nhìn cái xích đu nàng ngồi lúc nãy trống không, khó hiểu hỏi Ngô Ẩn đang ngồi kế bên, "Tiểu Cảnh đâu?"
Ngô Ẩn nhún vai, "Lúc đạo diễn Khương quay lần thứ tư thì chị ấy đi mất tiêu rồi"
-----
Danh sách chương