Khúc Hi Chi thả tạp chí xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, "Hẹn hò à?" 

Cố Hi Chi không nói lời nào, nhưng vẻ mặt lại biểu hiện sự lúng túng rất rõ. 

Khúc Hi Chi mỉm cười nói, "Không sao đâu. Nếu hẹn hò thì tôi có thể thông cảm được." 

Cố Hi Chi nghe cô nói như vậy lại càng thêm ngượng ngùng, nhưng nàng không thể nói ra được lời xin lỗi mà chỉ hỏi, "Chị không giận sao?" 

"Đương nhiên không". Khúc Hi Chi thu dọn đồ đạc rồi đứng lên, "Chỉ là xem phim thôi mà. Ngày mai xem cũng không muộn. Cô đi đâu tôi đưa." 

Cố Hi Chi lẽ nào không biết xấu hổ mà để cô đưa đi, vội vàng từ chối, "Không cần, tôi tự đi được rồi, không cần phiền chị." 

Khúc Hi Chi dừng một chút rồi nhanh chóng trả lời, "Cũng được." 

Sau khi Cố Hi Chi rời đi, Khúc Hi Chi ở lại phòng ăn một mình đợi rất lâu rồi mới đứng dậy đi khỏi đó. Biển xe xếp một hàng dài trên cầu, Khúc Hi Chi bị kẹt xe ngay đường cao tốc. Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên vội vã, cô liếc nhìn màn hình rồi lễ phép bắt máy, "Tổng giám đốc Triệu." 

Âm thanh lạnh nhạt của Triệu Linh cất lên ở bên kia đầu dây, "Tiểu Khúc, tôi bỏ thời gian thuyết phục Tôn Đình Hữu rất lâu, nhưng ông ta kiên quyết tạm thời không thông qua kế hoạch phát hành album nhạc cho Tiểu Cảnh. Còn nữa, lão già háo sắc Tôn Đình Hữu này gần đây thường hỏi tôi tiểu Cảnh có rảnh không, lão có ý đồ xấu với Tiểu Cảnh. Cô rảnh thì có thể nói bóng gió nhắc nhở cô ấy chút đi. Còn kế hoạch phát hành đĩa nhạc, tôi nghĩ nên tạm gác lại một thời gian." 

Khúc Hi Chi nhíu mày, "Hợp đồng của Tiểu Cảnh còn mấy năm?" 

"Tôi biết ý của cô, có điều Tiểu Cảnh mới vừa ký tiếp hợp đồng hồi năm ngoái. Thay vì nghĩ tới việc này thì nên cân nhắc làm sao để Tôn Đình Hữu thu tay lại đi." 

"Tôi biết rồi." Khúc Hi Chi vừa suy nghĩ vừa nói, "Nếu ông ta muốn tìm Tiểu Cảnh thì báo cho tôi." 

"Cô bất chấp quan tâm cô ấy như vậy cũng thật lạ lùng." 

Triệu Linh treo máy. Khúc Hi Chi nhìn điện thoại một lúc, đang muốn vứt sang một bên tập trung lái xe thì màn hình lại hiện lên một dãy số. 

Khúc Hi Chi có chút khó hiểu nghe điện thoại, "Tiểu Cảnh?" 

Cố Hi Chi ở bên kia đầu dây đang đứng tại một gốc khuất không ai chú ý, đè thấp vành nón thì thầm, "Khúc Hi Chi, chị đang ở đâu?" 

Khúc Hi Chi nhìn dòng xe bao la bên ngoài cửa sổ xe, "Ở đường cao tốc." 

"Chị quay lại đi." Cố Hi Chi nhìn đồng hồ trên tay, "Bây giờ còn mười phút nữa mới chiếu phim, chị chạy xe đến đây đi! Tôi đợi chị trước cửa rạp chiếu phim." 

Tuy chuyện này nghe hoàn toàn không có logic, đồng thời cũng rất khó hiểu, nhưng vất vả lắm mới đợi thông xe, Khúc Hi Chi cũng không kịp hỏi nhiều mà chỉ trả lời, "Cô chờ một chút, tôi đến ngay." 

Khúc Hi Chi đến thì phim đã mở màn. Do phải che giấu thân phận nên dù đến muộn nhưng Cố Hi Chi cũng không để ý chút nào. Khúc Hi Chi đi tới trước của rạp chiếu phim thì có mấy người trẻ tuổi hung hăng chỉ tay vào cô. Cố Hi Chi sợ bị người khác nhận ra liền vội vã lôi tay cô đi thẳng vào rạp. 

Phim đã chiếu, trong rạp rất yên tĩnh. Tuy Khúc Hi Chi và Cố Hi Chi đi một mạch tới chỗ ngồi nhưng cô vốn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra. Mà Cố Hi Chi vừa vào liền tập trung theo dõi phim, càng không có một câu giải thích nào. 

Cái này gọi là đã đến rồi thì nên ở lại, Khúc Hi Chi cảm thấy Cố Hi Chi nợ mình một lời giải thích, nhưng nàng vẫn giữ vững thái độ chăm chú học tập trên phim. 

Có lẽ nàng đã kỳ vọng về tính nghệ thuật của bộ phim này quá cao. Phim của Vân Nam không đủ sáng tạo, tư tưởng giống thật nhưng lại quá giả tạo. Khúc Hi Chi xem một hồi cũng chẳng có cảm giác gì, điểm này Cố Hi Chi cũng nhất trí. Nàng xem xong phim mới ngạc nhiên nói với Khúc Hi Chi, "Sao chị chưa quay đã biết bộ phim này dở vậy?" 

Khúc Hi Chi quay đầu, tựa như cười mà không phải cười nhìn nàng, "Muốn biết hả?" 

Cố Hi Chi, "... Ánh mắt của chị là thế nào đây?!" 

"Muốn biết thì trước hết nhận chiếc xe tôi tặng đi." Khúc Hi Chi vừa ấn thang máy vừa nói. 

Cố Hi Chi có chút buồn bực, "Chị dư tiền quá không biết làm gì hả?!" 

"Nếu cô nhất định phải nghĩ vậy thì cũng có thể lý giải là vậy." 

"Được rồi! Tôi đồng ý, nhưng sau này không được tặng tôi thứ quý giá như thế nữa. Bây giờ, chị nói chút bí quyết chọn kịch bản đi." 

"Cái này rất dài dòng, tối về tôi từ từ nói cho cô nghe. Trước hết, cô nói cho tôi biết tại sao đã đi hẹn hò với Đường Dư lại bỗng nhiên đổi ý?" 

"Chị nói chuyện này á hả..." Cố Hi Chi có chút đau đầu, "Trước đó tôi định đi gặp Đường Dư, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy so với anh ta thì tôi càng muốn cùng chị... xem phim hơn, nên tôi bảo anh ta tôi có việc gấp phải làm." 

Khúc Hi Chi liếc nhìn nàng, cặp mắt ướt át lóe sáng mê người, "Thật không?" 

Cố Hi Chi thấy dáng vẻ tuyệt đẹp của cô lại càng nhức đầu thêm, "Ánh mắt của chị là sao đây?!" 

Khúc Hi Chi mỉm cười đổi ánh mắt, đúng lúc thang máy cũng vừa tới. Khúc Hi Chi vừa định bước vào thì phía sau đã vang lên tiếng bước chân. Cô quay đầu lại liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên chỉ vào Cố Hi Chi và bà lão kế bên nói, "Chính là cô. Cô chính là cái người thấy bà già té cũng không thèm đỡ - Cố Hi Chi!" 

Bà lão tóc tai trắng xoá đầu tiên nhìn Cố Hi Chi chằm chằm rồi nhanh chống mở nắp thùng sơn đang ôm trong tay, xoạt một tiếng tạt hết sơn đỏ vào người nàng. 

Tuy động tác của Khúc Hi Chi rất nhanh, nhưng cô hoàn toàn không ý thức được chuyện gì sẽ phát sinh, hơn nữa Cố Hi Chi cũng không phối hợp với cô. Vóc người bà lão không cao lắm nên sơn không giội tới mặt nàng mà chỉ dính từ ngực trở xuống, thẩm thấu cả vào trong váy. 

Không biết là bị hành động này dọa đến kinh ngạc hay do mùi sơn nồng nặc khiến nàng ngây người. Cố Hi Chi sững sờ ở tại chỗ, trợn mắt ngoác mồm nhìn bà lão trước mặt. Nhưng dường như bà lão này dội chưa đã, lập tức kêu người phụ nữ trung niên bên cạnh, "Lấy thêm một thùng nữa đến!" 

Tất cả mọi người đều tập trung xem chuyện hay, càng lúc càng nhiều người phát hiện hai cô gái đeo kính râm này đặc biệt giống Khúc Hi Chi và Cố Hi Chi. Gặp tình huống như thế, đừng nói còn có người chờ dội sơn, dù có chờ phát vàng rồng cũng phải đi ngay thôi. Khúc Hi Chi lập tức nắm lấy bàn tay đầy sơn của nàng kéo đi, so với tiết tấu chạy thoát thân hiển nhiên không thể khinh thường. Khúc Hi Chi và Cố Hi Chi đi xuống hầm, bỏ lại đám đông ở phía sau một đoạn dài. Tuy người Cố Hi Chi dính đầy sơn, nhưng Khúc Hi Chi cũng không dám chần chờ, nhanh chóng nhét nàng vào trong xe rồi vội vã rời đi. 

Cố Hi Chi trở lại khách sạn, cơ hồ nhuộm đỏ hết mấy tấm thảm. Sau khi trở về phòng, nàng lập tức cởi váy ra không chút nghĩ ngợi. Nhiều chỗ da đều bị dính sơn, tình hình này quả thực khiến Cố Hi Chi dở khóc dở cười. 

Khúc Hi Chi khóa kỹ cửa, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy toàn thân Cố Hi Chi đỏ hoe, căn dặn, "Tắm lẹ đi, chuyện hôm nay cần phải xử lý, tôi đi gọi điện thoại." 

Cố Hi Chi gật đầu vào phòng tắm, Khúc Hi Chi đi tới sofa cầm điện thoại tìm số, nhưng chưa tìm được tên cần gọi thì Cố Hi Chi gọi lớn từ phòng tắm, "Khúc Hi Chi, chị đến xem thử đi, sơn gì mà rửa không sạch được!" 

Ngắm người khác tắm là chuyện trước lạ sau quen. Khúc Hi Chi cầm chai dầu ôliu vào phòng tắm thì thấy Cố Hi Chi đang ngồi trong bồn tắm kỳ cọ lớp sơn trên tóc. Cô đi tới bồn tắm nói, "Dùng thử chút dầu ôliu xem sao." 

Cố Hi Chi vừa nhận dầu ôliu vừa phiền muộn lên tiếng, "Đây là ngày xui xẻo nhất từ lúc tôi sinh ra tới giờ đó." 

Khúc Hi Chi đứng một bên nhìn nàng tự dằn vặt, kiên trì an ủi, "Sau này phải cẩn thận đề phòng một chút, da dính sơn sẽ bị kích ứng đó, ngày mai đi khám đi." 

"Kệ đi, mùi này gắt mũi quá, chị ra ngoài trước đi." 

Khúc Hi Chi khoanh tay mỉm cười, "Không cần hỗ trợ sao?" 

Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô rồi dùng giọng điệu rất khôn khéo nói, "Khúc tiểu thư, tôi không mặc đồ còn chị thì ăn mặc rất chỉnh tề. Trừ phi chị cởi hết giống tôi đi, bằng không thì tôi bị lỗ rồi!" 

Khúc Hi Chi cười càng đậm, "Đương nhiên tôi đồng ý giống cô." 

"Thôi bỏ đi". Cố Hi Chi cúi đầu nhìn mình, lại cảm thấy rất tự hào, "Tuy chị hơn tôi rất nhiều chuyện nhưng chị không tự ti chút nào sao?" 

"..." Khúc Hi Chi hiếm khi bị nghẹn họng không nói được lời nào rời khỏi phòng tắm. 

Cố Hi Chi vật vả kỳ cọ hết lớp sơn dính trên da, mùi sơn cơ hồ bị mùi sữa tắm che lấp hết. Nàng ra khỏi phòng tắm liền mặc đồ ngủ của Khúc Hi Chi ngồi trên giường không rời đi. 

Tuy vừa nãy vì chuyện khẩn cấp nên Cố Hi Chi mới theo vào phòng Khúc Hi Chi, nhưng cô vẫn có chút bất ngờ khi thấy nàng chủ động nằm trên giường của mình. Cố Hi Chi hiển nhiên không nhận thức được chuyện này, thoải mái ngồi trên giường xem ti vi. 

Trên TV đang chiếu phim Bảng Phong Thần cách đây mấy năm. Khúc Hi Chi đóng vai Đắc Kỷ khoác lên người trang phục vô cùng hoa lệ trở thành Đắc Kỷ đẹp nhất trong lịch sử. Hiệu ứng phim kích thích thị giác của khán giả rất tốt. Cố Hi Chi xem đúng đoạn Đắc Kỷ ngủ cạnh Trụ vương. Trong tivi, Khúc Hi Chi lộ da thịt nhìn thật yêu mị, nàng không nhịn được lên tiếng, "Rốt cuộc chị có thật sự là hồ ly tinh chuyển thế không?" 

Khúc Hi Chi hỏi ngược lại, "Cô có thích hồ ly tinh không?" 

"Đương nhiên không thích." 

"Vậy tôi cũng không phải đâu." 

Tuy cảm thấy đoạn đối thoại này có chút kỳ quái, nhưng chuông điện thoại lại vang lên đúng lúc. Cố Hi Chi không nghĩ nhiều, hạ âm lượng TV xuống, nói với Khúc Hi Chi, "Điện thoại của chị reo kìa." 

Khúc Hi Chi quay đầu liếc nhìn chiếc điện thoại đặt trên tủ, xuống giường bắt máy. 

Kỳ thực Khúc Hi Chi đã đi ra một đoạn khá xa, nhưng âm lượng điện thoại rất lớn nên Cố Hi Chi ngồi trên giường vẫn nghe thấy giọng đàn ông trong điện thoại. 

Cũng bởi giọng Ninh Khâu lành lạnh đến mức đặc biệt, nên dù chỉ nghe vài chữ Cố Hi Chi cũng lập tức nhận ra được. 

Khúc Hi Chi ra khỏi phòng ngủ, Cố Hi Chi dựa lên đầu giường buồn bực ngán ngẩm xem ti vi. Năm phút sau cô trở lại phòng ngủ. Từ đầu tới cuối, Cố Hi Chi không hề mở âm thanh TV, nàng hiếu kỳ nhìn Khúc Hi Chi, "Thật ra chị với Ninh Khâu có quan hệ gì?" 

Khúc Hi Chi hơi bất ngờ khi nàng biết Ninh Khâu gọi đến, cô dừng một chút mới nói, "Anh ta là một trong những người bạn tốt của tôi." 

Khúc Hi Chi nói hàm ý sâu xa, nàng suy nghĩ một lúc mới hỏi, "Hai người là bạn bè trai gái sao?" 

"Đương nhiên không." Khúc Hi Chi biểu hiện tự nhiên bác bỏ sự nghi ngờ của nàng, "Ninh Khâu và tôi đều không phải mẫu người yêu thích của nhau." 

"Như vậy còn tạm được." Cố Hi Chi nhiệt tình phân tích, "Nhìn anh ta khá hung dữ, dáng vẻ lạnh lùng giống như cả thế giới đều mắc nợ anh ta vậy. Chị mà ở chung anh ta một thời gian dài thì hệ thần kinh cơ mặt của chị sẽ bị rối loạn." 

Khúc Hi Chi nín cười nói, "Vậy cô cảm thấy tôi nên ở chung loại người gì?" 

Cố Hi Chi chăm chú suy nghĩ một hồi, nửa ngày mới lên tiếng, "Tại sao nhất định phải yêu chứ! Tôi cảm thấy chị như bây giờ rất tốt, dù sao thì sự nghiệp của chị cũng đang tăng lên, có scandal không tốt lắm!" 

"Thật không?" Cô không vững tin lắm. 

"Thật mà. Nếu chị cảm thấy tẻ nhạt, không phải có tôi ở ngay đây rồi sao?" 

Khúc Hi Chi sửng sốt, không nói nên lời. 

Bộ phim vẫn đang chiếu trên tivi, lúc này Cố Hi Chi mới nhớ chỉnh âm thanh lớn hơn. Cảnh phim lúc bấy giờ, Khúc Hi Chi đóng vai Đắc Kỷ dựa đầu trên ngực Trụ vương làm nũng. Trụ vương xoay người hôn môi cô, tuy vị Trụ vương này để ria mép nổi danh "Ông chú", nhưng chênh lệch tuổi vẫn khiến Cố Hi Chi cảm thấy rất ngứa mắt, "Hai người xem ra rất hiểu nhau, đều có thảo luận trước khi đóng phim sao?" 

"Đương nhiên." Khúc Hi Chi trả lời. 

Cố Hi Chi ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói, "Thật ra với địa vị của chị bây giờ, hoàn toàn có thể từ chối bất kỳ cảnh hôn thân mật nào mà!" 

"Ừ. Lúc tôi nhận phim "Vong Xuyên" cũng vì bạn diễn là diễn viên cùng giới nên mới không từ chối cảnh thân mật. Dù sao đồng tính cũng là một nghệ thuật vô hại." 

Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn nàng, "Thật vậy sao?" 

Khúc Hi Chi gật đầu, thấy nàng trợn mắt nhìn mình, còn nói thêm, "Đúng là làm khó dễ cô, nếu vai nam chính là Đường Dư, cô quay cảnh hôn sẽ không gian nan đến vậy." 

Bị cô nói thế, Cố Hi Chi trái lại có chút ngại ngùng, "Thật ra tôi cũng không biết... Tôi diễn cảnh thân mật vẫn luôn có chướng ngại tâm lý, chắc là bởi vì không đủ chuyên nghiệp nên mới bỏ lỡ nhiều giải thưởng." 

"Nếu thật sự có chướng ngại tâm lý, tôi nghĩ cô nên điều chỉnh tâm thái của mình, sau đó luyện tập thật nhiều." 

"Cái này tôi cũng biết, nhưng luyện tập nhiều thật sự có thể thay đổi được hiện trạng sao?" 

"Trung Quốc có rất nhiều thành ngữ chứng minh chuyện gì cũng có thể, tôi cảm thấy cô nên thử xem sao." 

Cố Hi Chi gật đầu, cầm lấy ly sữa ngồi trên giường vừa uống vừa xem ti vi. 

Tóc vừa gội được sấy khô, mái tóc đen dài tán loạn hai bên che khuất bả vai. Kiểu tóc này tôn lên sóng mũi đặc biệt cao của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút tỳ vết hài hòa cùng ngũ quan tinh xảo. Điều hòa thổi nhẹ qua mang theo mùi hương đặc hữu. Khúc Hi Chi liếc mắt nhìn nàng, lúc này gương mặt đã ửng đỏ vì hơi nước. Dáng vẻ như thế khiến Khúc Hi Chi có chút suy nghĩ, "Vậy cô không cần luyện tập sao?" 

Cố Hi Chi uống một hớp sữa, lại ngẩng đầu nhìn cô, "Bây giờ?" 

"Nếu cô cảm thấy tôi không hợp thì có thể từ chối." 

"Chị đương nhiên hợp rồi, có điều tôi vẫn chưa chuẩn bị kỹ." 

"Diễn viên phải biết tùy cơ ứng biến nhập vai vào kịch bản, không phải sao?" 

Cố Hi Chi nháy mắt một cái, bàng hoàng nhìn cô, ra vẻ như đang xem xét. 

Khúc Hi Chi lấy ly sữa trên tay nàng để qua một bên, không cho nàng cơ hội cân nhắc, cô đỡ hai vai nàng nói, "Bây giờ" rồi hôn lên môi nàng khi còn đang ngơ ngác. 

Hương nước hoa nhàn nhạt của cô lấp đầy hơi thở Cố Hi Chi. Nhìn hàng mi nhỏ dày gần mình như thế, Cố Hi Chi cảm thấy có chút sợ hãi, lập tức lui lại một chút. Nhưng nàng không có phản kháng kịch liệt khiến Khúc Hi Chi chẳng muốn buông tha, mà day dưa truy đuổi. Chẳng biết có phải phải do bờ mi xinh đẹp của cô có thể khiến người khác đờ đẫn hay không. Cố Hi Chi lảng tránh một lúc nhưng bị Khúc Hi Chi đuổi cùng diệt tận không buông nên chỉ còn biết ngơ ngác nhìn mắt cô, không còn chống cự nữa.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện