Editor: someone + Gaasu Noo 

Beta: Gaasu Noo 

*** 

"Nhạc sĩ thay đàn hạc và đàn tranh thành violon và đàn tỳ bà đi!"

Mới sáng sớm, âm thanh của các nhạc cụ hòa lẫn vào nhau. Nhân viên gần đó luống cuống tay chân, ngay cả đạo diễn cũng bận túi bụi, nhưng không khí lại vô cùng yên tĩnh. 

Tuy chỉ là buổi đàn thử và cũng không có quá nhiều người xem, nhưng ai nấy đều bị màn biểu diễn xuất sắc này làm kinh ngạc. 

Sau khi thử xong sáu loại nhạc cụ, tất cả mọi người đều say mê nhìn nhạc công trình diễn, cuối cùng dừng mắt trên những phím đàn đen trắng. 

Ngoài cửa là hoa thơm cỏ ngọt, chim hót êm tai. Trường đại học vô cùng yên bình vào buổi sáng. 

Đầu ngón tay chạm vào phím đàn đầu tiên, âm thanh vang vọng tựa như ánh mặt trời đang rót từng tia nắng xuống tầng khí quyển mỏng manh, như đang nhảy múa theo từng nốt nhạc. Những người có mặt ở đây đều bất ngờ bởi kỹ thuật điêu luyện của người đang trình diễn. 

Hầu hết mọi người chỉ học chơi thạo loại nhạc cụ mà mình thích, ngay cả giáo viên cũng chưa chắc đủ trình xuất sắc đến thế. Nhưng người trước mặt không những diễn hay mà còn đàn giỏi nữa. Vả lại còn chơi được nhiều loại cùng một lúc, trình độ không kém nghệ sĩ chuyên nghiệp là bao. 

Phó đạo diễn nghe được một đoạn, rốt cục nóng lòng nhìn bóng lưng của Khúc Hi Chi, thấp giọng nói, "Khúc tiểu thư thực là đa tài đa nghệ" 

Lý Tư Gia Lệ rủ tầm mắt trầm mặc "Cô ấy quá đáng thương" 

Tia nắng chiếu xuống mặt đất, cơn gió nhẹ lây nhành dương liễu như đang nhảy múa. Bầu trời xanh thẳm, tinh khiết như nụ cười của một đứa trẻ. 

Bóng lưng đang ngồi trước chiếc dương cầm thẳng tắp mà tao nhã, đồng thời lại như một vương công quý tộc Châu Âu thời Trung cổ. 

Nắng càng gay gắt hơn, góc độ và ánh sáng đều thay đổi khiến bóng lưng kia càng trở nên mơ hồ. Lý Tư Gia Lệ cũng như bay bổng trong thứ ánh sáng rực rỡ ấy. Bà đợi cô đàn nốt phím cuối cùng, sau đó nghiêng đầu mỉm cười "Tiểu Khúc, cảm ơn cô đã giúp tôi". 

Một giờ sau, tại một phòng trong khách sạn. 

"Chuyện này thật sự không đúng. Tôn Tịch đóng bộ này để tranh giải nữ diễn viên mới triển vọng, nhưng Khúc Hi Chi thì lại tranh giải nữ chính xuất sắc nhất." 

Trợ lý nghe xong điện thoại nhưng vẫn la lối om sòm về tin tức đổi nữ chính. Còn Cố Hi Chi vẫn yên lặng ngồi trên ban công xem kịch bản, dáng vẻ vô cùng chăm chú. 

*** 

Ba ngày sau, tại phim trường quay ngoại cảnh 

"Ba, hai, một... action!" 

"Lý tưởng của tôi là biến Tiêu Tiêu trở thành nhạc sĩ đỉnh nhất thế giới, để ai cũng đều nghe nhạc cậu ấy đàn, nghe giọng cậu ấy nói!" 

"Tiểu Ngự, tôi hỏi lý tưởng của cậu cơ mà!" 

"Đây chính là lý tưởng của tôi đó." 

"Cậu không có lý tưởng gì cho bản thân sao?" 

"Lý tưởng của Tiêu Tiêu chính là lý tưởng của tôi!" 

"Đợi đã" Lý Tư Gia Lệ kêu dừng, rồi nhìn diễn viên ngoài trường quay, "Xà Gia, lát nữa cô nhích qua phải một chút. Hai người che mất nửa mặt trái của Cố Hi Chi rồi." 

Xà Gia tỏ ra đã "biết rõ", nhưng vẫn đứng nguyên chỗ cũ. 

Lý Tư Gia Lệ nhìn vào ống kính, phó đạo diễn bên cạnh lại bảo, "Tôi vẫn cảm thấy cô ấy chính là Vân Tiêu Tiêu" 

Lý Tư Gia Lệ không phản đối, cười cười "Nếu cô ấy là Vân Tiêu Tiêu, nhưng vẫn có thể diễn vai Tần Thì Ngự thật xuất sắc, đó mới thật sự hoàn hảo." 

Quay ngoại cảnh đến tám giờ tối mới xong. Cố Hi Chi cực khổ cả ngày nên lập tức lên xe về khách sạn. Đi cùng nàng còn có hai nam diễn viên nữa. Lúc Cố Hi Chi leo lên xe thì hai người đó vẫn đang tám chuyện. 

"Lần trước, tôi từng thấy cô ấy đóng phim ở Paris, kĩ năng diễn xuất của cô ấy thật sự ăn đứt các diễn viên khác. Cổ mà không nhận phim này thì tiếc lắm luôn đó!" 

"Bây giờ cô ấy chắc chắn rất kén phim, diễn viên hạng hai như chúng ta thì sao có thể diễn cùng được, phải cỡ siêu sao mới xứng." 

"Đùa gì thế, cô ấy rất hiền mà!" 

"Hiền gì mà hiền, lạnh như băng thì có. Đúng là lãng phí cả khuôn mặt mang tỉ lệ vàng!" 

"Tối qua tôi nhìn thấy một cô gái đưa Khúc Hi Chi về dưới khách sạn á. Hai người vừa nói vừa cười, nhìn thấy tôi còn chủ động bắt chuyện nữa. Người lạnh lùng mà như vậy sao?" 

"Thế nên tôi mới nghi Khúc Hi Chi đồng tính đó!" Gã nói thầm. 

"Giỡn hả cha, Khúc tiểu thư sắp đính hôn với Trầm Nhã tiên sinh mà" 

Tài xế vừa bước vào ghế lái, hai người không nói chuyện nữa. Cố Hi Chi đeo tai nghe, dọc đường vô cùng yên tĩnh. 

Ban đầu, Lý Gia Tư Lệ dự tính phải mất sáu ngày mới quay lại xong, nhưng tiến độ được rút ngắn chỉ còn ba ngày thôi. May mà Khúc Hi Chi đã đọc kịch bản trước, nhập vai cũng khá nhanh, chỉ trong ba ngày đã quay bù xong hết cả. 

Cô không bao giờ ở lại phim trường khi đã quay xong. Nhân viên thường bảo nhau rằng cô mắc bệnh ngôi sao, nhưng đó chỉ là nói đùa mà thôi. 

Về đến khách sạn cũng đã khá muộn, Cố Hi Chi tắm rửa sạch sẽ rồi lại lật bừa vài trang kịch bản. Đang định đi ngủ thì chuông cửa lại vang lên, nàng vứt kịch bản, vội ra mở cửa. 

"Chào Cố tiểu thư, tôi tới lấy chìa khóa dùm Tiểu Khúc, nhưng chị ấy vừa ra ngoài, không có trong phòng. Bây giờ tôi không có thời gian ở đây nữa, có thể nhờ cô đưa chìa khóa cho chị ấy hộ tôi được không?" 

Người đứng ở ngoài cửa là Chung Lâm San. Từ khi Khúc Hi Chi nhận đóng bộ phim này thì tên cô nàng cũng thường xuất hiện bên tai. Thế nên nhìn thấy cô, Cố Hi Chi cũng không thấy có gì lạ. 

"Không thành vấn đề." Cố Hi Chi nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, mỉm cười đưa tay ra. 

"Vậy cảm ơn nhé!" Cô đưa chìa khóa ra, mỉm cười, "Làm phiền rồi"

Cố Hi Chi quét mắt qua tay cô, rồi nhận lấy chiếc chìa khóa "Đừng khách sáo" 

Tối đó, vì đóng phim cả ngày mệt mỏi nên Cố Hi Chi ngủ rất sớm. Hôm sau, khi nàng đến phim trường mới nhớ đến chìa khóa. Lúc này, Khúc Hi Chi đang trao đổi kịch bản với diễn viên phụ. Cố Hi Chi nhìn thấy Lăng Tiêm đi tới bên cạnh mình, nàng lập tức đưa chìa khóa cho cô, "Lăng tiểu thư, đây là chìa khóa của Khúc tiểu thư, phiền cô lát nữa đưa cho chị ấy giúp tôi, được không" 

Lăng Tiêm nhìn chìa khóa "Được" 

Cố Hi Chi mỉm cười lịch sự, sau đó về bàn trang điểm. 

Hôm nay vẫn quay ngoại cảnh. Sau khi diễn xong, Khúc Hi Chi về phòng nghỉ ngơi. Lúc này, Lý Gia Tư Lệ tới bên cạnh Cố Hi Chi hỏi, "Tiểu Cố, hôm nay cô có trao đổi kịch bản với Tiểu Khúc không?" 

Cố Hi Chi nhún nhún vai, "Tôi... cảm thấy kịch bản này không có vấn đề gì cả." 

"Vậy thì tốt!" Lý Gia Tư Lệ vỗ vai Cố Hi Chi rồi trở về chỗ ngồi chỉnh ống kính. 

Khúc Hi Chi vừa quay xong một cảnh, nghỉ ngơi được một lát thì Lăng Tiêm đem chìa khóa tới, nói vài câu. Khúc Hi Chi nhận chìa khóa rồi ngẩng đầu quan sát Cố Hi Chi, sau đó lại nhìn chiếc chìa khóa Lăng Tiêm vừa để lại. 

Sau năm phút nghỉ ngơi, diễn viên lại tiếp tục vào vị trí. Nhân viên trường quay cũng về chỗ tiếp tục quay phim. 

Nội dung cảnh quay này là lúc vừa vào đại học chưa lâu thì Vân Tiêu Tiêu nghe nói Tần Thì Ngự bị đàn anh bắt nạt, cô tức giận và bất bình thay nàng. Sau khi Tần Thì Ngự nghe xong cũng vô cùng bất ngờ, nàng liền đến hồ nước trong trường tìm cô. Hai người nói được vài câu thì Tần Thì Ngự đột nhiên xúc động hôn Vân Tiêu Tiêu, lại còn nói chắc như đinh đóng cột rằng đó là cách bạn bè đối xử với nhau. Vốn là người hướng nội nên Vân Tiêu Tiêu không hiểu lắm, nhưng rồi cô cũng hôn tặng lại nàng một cái, nói là đáp lễ. 

Cũng không quá khó, Cố Hi Chi thậm chí chẳng suy nghĩ gì nhiều. 

"Qua chỗ này, sau đó đừng có đi qua gốc liễu", Khúc Hi Chi đã ngồi sẵn trên bãi cỏ bên hồ. Lý Tư Gia Lệ ra hiệu cho Cố Hi Chi vào vị trí, nhân viên chuẩn bị quay. 

"Ba, hai, một,... action!" 

Sau tiếng đánh nhịp vang lên, ánh mắt Cố Hi Chi rơi vào bóng lưng Khúc Hi Chi. Vẻ mặt và tâm trạng của nàng thay đổi rõ rệt, có thể nói là rực rỡ hẳn lên. 

"Tiêu Tiêu", một giọng nói của thiếu nữ cất lên cao vút. 

Sau khi gọi tên của đối phương xong, Cố Hi Chi sải bước đến bên hồ rồi ngồi xuống bên cạnh Khúc Hi Chi. Ánh mắt rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, "Mọi người nói cậu và tên Hùng Phan Phan kia cãi nhau ầm ĩ suốt nửa tiếng trên sân thể dục. Cậu mắng chửi đến mức khiến anh ta phải co giò bỏ chạy. Cậu trở nên lợi hại như thế từ khi nào vậy?" 

Ống kính đặc tả Khúc Hi Chi, cô dửng dưng nhìn đối phương một lúc, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, "Tôi vẫn luôn vậy mà". 

"Đâu có, trước giờ cậu đâu có dễ cãi nhau với người khác", Nàng ôm lấy cánh tay đối phương, trông chừng rất thân mật. 

"Cãi cũng cãi rồi, hỏi nhiều thế làm gì?" Vẻ mặt cô như thể "Cậu phiền quá đi!" 

"Vân Tiêu Tiêu, cậu đang lẩn tránh câu hỏi của tôi đó hả?" 

"Lẩn tránh gì cơ?" 

"Câu hỏi ấy" 

"Câu hỏi gì?" 

"Vân Tiêu Tiêu!" Lông mày nàng nhướng lên, ánh mắt lạnh đến sởn da gà, bộ dạng khiến người khác sợ xanh mặt. 

Bên trong ống kính, Khúc Hi Chi liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng lộ ra chút gì đó của "Vân Tiêu Tiêu", cô cười nói, "Được rồi, cậu vừa hỏi gì?" 

"Không thèm nói nữa!" Nàng thả tay cô ra, ánh mắt lại nhìn về phía mặt hồ tĩnh lặng. 

"Ừa!" Lần này là Vân Tiêu Tiêu kéo cánh tay nàng, "Giận rồi à?" 

"Không có", Dáng vẻ nàng lạnh như băng. 

"Được rồi, tôi nói cho cậu biết" Cô chống cằm nhìn nàng, "Thực ra thì..." 

Trong màn ảnh, Cố Hi Chi dựng đứng lỗ tai, rất có sức sống "Hửm?" 

"Thực ra là..." 

"Ừa?" 

"Thực ra..." 

"...Vân Tiêu Tiêu?" Nàng lại nhướng mày.

"Được rồi" Cô kéo cánh tay đối phương, "Ai kêu anh ta bắt nạt cậu, tôi không cho phép!" 

Cố Hi Chi nhướng mày, nhất thời ghi lại khoảnh khắc đắc ý của Tần Thì Ngự, "Vậy tại sao cậu lại không cho anh ta bắt nạt tôi, nói mau?"; 

"À..." Vân Tiêu Tiêu thả tay nàng ra, cầm một viên đá ném vào mặt hồ, giọng điệu hờ hững, "Vì cậu rất quan trọng" 

Cố Hi Chi ngẩn người. Pha quay chậm lập tức ghi lại cách biểu đạt tình cảm và ánh mắt yêu thương đang lặng lẽ nhìn gò má của người kia. Nàng rướn người quỳ thẳng lên chân cô, tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, "Tiêu Tiêu" 

Khúc Hi Chi nhẹ nhàng mở mắt, mái tóc đen dài dập dìu trong gió, quần áo trang nhã tung bay như điểm tô vào bức tranh khuôn viên trường thêm phần tinh khiết. 

"Ừm", Cô điềm đạm nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng gò má đã ửng hồng tự khi nào, như là đang e thẹn, đúng với hình ảnh thiếu nữ Vân Tiêu Tiêu trong kịch bản. 

Cố Hi Chi hơi rung động, như bị Tần Thì Ngự nhập hồn. Ánh mắt nàng lập tức nóng rực, cúi đầu hôn lung tung lên môi cô. 

Nói là lung tung, vì dù bề ngoài hung hăng nhưng đây vẫn là nụ hôn đầu của Tần Thì Ngự dành cho Vân Tiêu Tiêu, cũng là lần đầu tiên nàng chủ động hôn một người. 

Trước mặt là người thầm mến đã lâu, đôi môi liền trở nên "đói khát". Theo kịch bản miêu tả Tần Thì Ngự, lúc này chỉ có: "không bình tĩnh", "nóng bỏng", "biển gầm núi lở" mới có thể diễn tả hết. 

Tuy bảo đóng phim thì ánh mắt như cửa sổ tâm hồn lộ ra trước máy quay, nhưng khi nhắm mắt thì nội tâm lại tự dựng lên một bức tường cao ngất, chẳng ai có thể đi vào bên trong được. 

Hơi thở của người trước mắt thật quen thuộc. Cô dịu dàng, cô nhiệt tình, cô mềm mại. Mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, Cố Hi Chi bị hơi thở này bủa vây, kí ức đã khắc sâu lại lần nữa tái hiện trong đầu. 

Đôi môi mù quáng hôn loạn, Cố Hi Chi nắm chặt tay cô, chẳng biết là hôn Vân Tiêu Tiêu hay chỉ đơn giản là hôn người trước mặt. 

Nụ hôn của cô thiếu nữ vẫn còn trúc trắc, ngây ngô nhưng lại quá đỗi ngọt ngào. Theo kịch bản yêu cầu, ban đầu bị Tần Thì Ngự hôn thì Vân Tiêu Tiêu có hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng tiếp nhận rồi mơ hồ hôn đáp trả. 

Cố Hi Chi dùng hết sức mà hôn, môi nàng dán thật chặt vào môi cô. Tuy hơi loạn nhưng lại vô cùng tập trung. 

Sau khi hôn rất lâu, lâu đến mức mọi người có mặt đều cảm thấy không cần thiết nữa thì cuối cùng Cố Hi Chi mới phát hiện ra một chuyện. 

Nàng đã dùng hết sức lực hôn người trước mặt, nhưng người này lại chẳng khác gì một tảng băng. 

Từ đầu tới cuối, cô như động vật chẳng có chút tình cảm nào. Cố Hi Chi đã dùng hết tất cả nhiệt tình, nhưng cô tựa như vô cảm với nụ hôn này. 

Nàng có cảm giác người mình vừa hôn vốn không phải là một người còn sống. 

"Cắt!" 

Lý Tư Gia Lệ hô cắt một tiếng, sau đó rời máy quay bước đến trước mặt Khúc Hi Chi. 

"Tiểu Khúc, tuy Vân Tiêu Tiêu hướng nội, nhưng lúc này Vân Tiêu Tiêu đã yêu Tần Thì Ngự rồi. Cho dù cô có thể bình tĩnh ngồi trong lòng người mình thích, thế nhưng lúc Tần Thì Ngự hôn cũng không thể không có chút phản ứng nào. Vừa nãy cô diễn không có cảm xúc gì, lạnh nhạt quá rồi đó!" 

"Xin lỗi, chắc do lâu rồi không quay cảnh hôn, nên có thể không thích ứng được." Khúc Hi Chi nhàn nhạt trả lời. 

"Không sao, diễn lại lần nữa là được rồi!" Lý Tư Gia Lệ nói xong thì vẫy vẫy tay gọi Cố Hi Chi, "Cô theo tôi qua đây một chút" 

Cố Hi Chi ngẩn người, rồi lập tức đi theo. 

Lý Tư Gia Lệ và Cố Hi Chi rời xa đám người trong đoàn, đi tới chỗ hòn non bộ mới nói, "Tiểu Cố à, cô đã từng chủ động hôn ai chưa?" 

Cố Hi Chi suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời, "Chưa từng!" 

"Vấn đề có lẽ nằm ở chỗ này đây." Lý Gia Tư Lệ nhìn Khúc Hi Chi ở phía xa xa, "Thực ra lúc nãy cô vào vai Tần Thì Ngự rất tốt, nhưng trạng thái của Tiểu Khúc không tốt cho lắm. Tôi hy vọng lát nữa cô có thể hôn nhiệt tình hơn chút... còn nữa..." Bà nhìn vào ánh mắt chân thật của nàng, đột nhiên cũng chẳng biết nói gì. 

Cố Hi Chi thấy bà tần ngần hồi lâu mà chẳng nói lời nào, đại khái cũng nhận ra bà có điểm khó nói, liền lên tiếng, "Chị Gia, có yêu cầu gì thì chị cứ nói đi!" 

Lý Tư Gia Lệ cười cười, "Thực ra cũng không có gì, hai người hôn vậy cũng được rồi, sau này dùng kỹ xảo chỉnh lại cũng được, nhưng dù không quay được thì cũng phải có chút cảm xúc chứ!" 

Cố Hi Chi gật đầu, rồi lại cảm thấy càng mơ hồ hơn, gật đầu cũng không được, đành hỏi, "Chị Gia, tôi không biết... hôn thế nào mới tốt." 

Lý Tư Gia Lệ nghẹn lời, nhìn nàng hồi lâu, rồi lại hắng giọng một cái, thấp giọng bảo, "Cô luồn đầu lưỡi vào đi!" 

Cố Hi Chi nhất thời đỏ mặt, đôi môi nhướn ra như muốn nói gì đó, rồi lại gật đầu chạy đi. 

*** 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện