Editor: Mưa 

Beta: Gaasu Noo 

***** 

Khúc Hi Chi bệnh cả tuần lễ, nhưng khi đối diện với ống kính thì người cô lại toát lên thần thái hoàn toàn khác. Tiết trời tháng năm dần ấm lên, cuối cùng Khúc Hi Chi cũng có ngày dứt khỏi thuốc men. Phim đã quay được một nửa, lúc này diễn viên đều ngầm hiểu áp lực ngày càng cao. Đầu tháng, Lý Tư Gia Lệ đã bàn bạc ổn thỏa cảnh giường chiếu với hai diễn viên chính, Cố Hi Chi cùng Khúc Hi Chi đều không cảm thấy có vấn đề gì. 

Trong thời đại thông tin hiện nay, một lượng lớn tin tức được tung ra tấn công vào nhận thức của mọi người. Tin tức tràn lan như vậy làm mọi người cảm thấy bị nhiễu loạn. Trong hoàn cảnh này, làm sao mới có thể thu hút người xem để bộ phim thu được lợi nhuận cao nhất. 

Từ trước tới nay, nghệ thuật luôn cần thương mại làm nền tảng để phát triển. Một bộ phim hay khi nó kết hợp được nhiều tính nghệ thuật với nhau, nhưng khán giả ngày càng kén phim thì các tác phẩm điện ảnh này càng có xu hướng thương mại hóa. Đối với nhà đầu tư mà nói, cái mà họ cần ở một bộ phim không phải là sự cảm động hay tinh hoa văn hóa đặc sắc của tác phẩm, mà mục đính chính là làm sao có thể dùng nó để kiếm được càng nhiều tiền càng tốt. Đối lập với tính chất đó, bộ phim "Hắc bạch vũ" đã hoàn toàn khiến mục đích thương mại giảm sút. Tuy nhiên, trong tác phẩm nghệ thuật này, cảnh giường chiếu lại là một mánh lới tốt giúp bộ phim nổi bật. 

Với Lý Tư Gia Lệ mà nói thì danh vọng đã không còn cần phải dựa vào cái gọi là cảnh nóng để thu hút sự quan tâm của mọi người. Đối với bộ phim này, cảnh nóng chỉ là cách đơn giản thể hiện một phần tình cảm mà thôi. Đó là một yếu tố nghệ thuật chứ không dính dáng gì tới mánh khóe thương mại. 

Tuy lúc bộ phim mới khởi quay không được thuận lợi cho lắm, nhưng hiện giờ, tinh thần của hai diễn viên chính lại tốt đến bất ngờ. Do trước đây hai diễn viên đều gặp khó khăn khi đóng cảnh thân mật, nên ban đầu đạo diễn định chờ quay xong hết mấy đoạn kia rồi sẽ tập trung quay cảnh thân mật sau. Nhưng khi quay được một nửa thì hai người đều ngầm khiến người khác cảm thấy tin tưởng, vì thế bà đã sắp xếp lại lịch trình. Khi hai người này đều có tinh thần phấn chấn trong việc quay phim có ý nghĩa rất lớn với toàn bộ tác phẩm. 

Trước đó một ngày, Lý Tư Gia Lệ đã đặc biệt giao phó cho hai diễn viên thảo luận thật kỹ. Hai người cũng phối hợp với nhau khá tốt, nên khi chính thức quay, Lý Tư Gia Lệ cũng không cần lo lắng gì nhiều. 

Cảnh nóng của nam nữ khác hẳn nữ nữ. Đối với hai người khác giới, nữ chính có thể sử dụng đạo cụ bảo hộ để tránh nguy hiểm, hơn nữa cơ thể nam giới chỉ cần một chút biến hóa đã biểu hiện hết sức rõ ràng rồi. Vì lẽ đó, trước khi quay cảnh giường chiếu, diễn viên luôn được trang bị rất cẩn thận và kín đáo. Nhưng nữ với nữ lại khác, hai người phụ nữ ôm nhau là một việc hết sức bình thường, cũng không tồn tại việc lợi dụng để đụng chạm này nọ. Điều duy nhất làm người ta lo lắng nhất là diễn viên đóng phim đồng tính luôn giữ chừng mực, lúc đóng cảnh giường chiếu nhất định sẽ gặp trở ngại tâm lý. 

Điểm này thì Lý Tư Gia Lệ không lo lắng về Khúc Hi Chi chút nào, nhưng Cố Hi Chi thì lại khác. 

Tại phim trường. 

Chạng vạng. 

Do tập trung quay cảnh giường chiếu là chủ yếu, nên trong trường quay, ngoại trừ nhân viên cùng hai diễn viên chính ra thì không có ai khác. 

Đoàn phim đứng tại một vị trí nào đó trong phòng, nhân viên sắp xếp lại cảnh trí, riêng hai diễn viên chính thì đang hóa trang. Điều chỉnh xong thiết bị, Lý Tư Gia Lệ thấy tạo hình mới của Cố Hi Chi vô cùng xuất sắc liền cười cười vỗ vai nàng, "Tôi nói cô là Tần Thì Ngự thì nhất định chính là Tần Thì Ngự." 

"Chị Gia." Cố Hi Chi nhìn bà trong gương, "Giờ này mà còn tới đây thì chắc có gì muốn nói hả?" 

Lý Tư Gia Lệ không trả lời ngay, bà châm một điếu thuốc rồi nhìn nàng tươi cười rạng rỡ trong gương, "Hôm qua, cô tập diễn cùng Tiểu Khúc à?" 

"Ừm." Cố Hi Chi gật đầu nói thật. 

"Vậy thì tốt, tôi sợ cô..." 

" Chị Gia." Lý Tư Gia Lệ chưa nói xong đã có tiếng giày cao gót tới gần. Cố Hi Chi ngẩng đầu, nhìn gương hóa trang đã thấy dáng người cao ráo của Chung Lâm San đi tới. 

Bên ngoài mưa rơi lác đác, lúc cô đi tới tựa như mang theo cả luồng khí tươi mát đến. 

Lý Tư Gia Lệ dường như rất kinh ngạc, nhìn thấy Chung Lâm San khá là nhiệt tình, "Ara." 

"Em nghe nói mọi người quay phim rất cực khổ nên lập tức mang hoa quả tới thăm mọi người nè! Tiện thể chờ Tiểu Khúc quay phim luôn." Cô nhấc nhấc túi hoa quả lớn trên tay. 

"Ara đúng là có lòng, tôi dắt cô qua kia tìm Tiểu Khúc ha!?." 

Lý Tư Gia Lệ dẫn Chung Lâm San đi tới chỗ khác. 

Chờ Cố Hi Chi hóa trang xong, Hạt Hạt nhíu mày, "Đến lúc nào không đến, lại canh ngay cảnh giường chiếu mà đến, cô ta cố ý thì có." 

Cố Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn, suy nghĩ một chút rồi giục, "Còn không mau đi ăn hoa quả đi." 

Hạt Hạt ngẩng đầu nhìn Chung Lâm San một lúc, lẩm bẩm, "Cũng đúng, đồ miễn phí tội gì không ăn." 

Cố Hi Chi nhìn cô đi ra, rồi lại nhìn khuôn mặt của mình được trang điểm hoàn hảo. Nàng gật đầu kêu chuyên gia trang điểm dừng lại, sau đó trở lại phim trường. 

Sau khi về nước, Cố Hi Chi liền tìm Hạt Hạt tiếp tục làm người phụ trách phim ảnh cho mình. Lúc đó, Hạt Hạt và U U đang ở Tây Ban Nha nghỉ phép, họ chỉ mới về nước mấy ngày trước để nhận việc. Trong hai năm qua, U U còn đang tiếp nhận phụ trách cho nghệ sĩ khác tại công ty Hoa Ngô. Để tránh phiền phức, Cố Hi Chi vẫn để họ kết thúc hợp đồng bên đó mới làm cái khác sau. 

Hiện trường đã chuẩn bị xong, đạo diễn cũng đã kiểm tra. Ngoài nhiếp ảnh gia và nhân viên ánh sáng ra thì chỉ còn đạo diễn và diễn viên ở phim trường. Cố Hi Chi đi tới phòng ngủ chuẩn bị và tập vài câu thoại với Khúc Hi Chi, cảm thấy okay liền yên lặng chuẩn bị quay. 

Nội dung cảnh này là Tần Thì Ngự biết Vân Tiêu Tiêu đi Pháp du học nên rất vui mừng, nhưng vui vẻ xong lại lập tức khó chịu, vì từ nhỏ đến lớn, nàng và Vân Tiêu Tiêu chưa từng xa nhau quá hai tháng. Một ngày trước khi đi, Tần Thì Ngự tới thăm Vân Tiêu Tiêu, nhưng do căn phòng quá bề bộn nên cả hai đã thuê một gian phòng để nghỉ ngơi. Hai người nằm trên giường nói chuyện chia ly, nhưng sau đó, Tần Thì Ngự không kiềm được hôn Vân Tiêu Tiêu, và họ không thể ngăn cản những chuyện xảy ra tiếp theo. 

Cảnh này lúc trước không có trong kịch bản, Cố Hi Chi chỉ nghĩ rằng nhất định là Tần Thì Ngự ở thế chủ động, nhưng kịch bản lại trái ngược hoàn toàn. 

Tuy Vân Tiêu Tiêu sống hơi nội tâm, nhưng cô lại là một người khá mạnh mẽ, những người như thế thường có ý thức chủ đạo rất mãnh liệt. Hơn nữa, Tần Thì Ngự yêu cô quá sâu đậm, nàng có thể vì Vân Tiêu Tiêu mà trả giá mọi thứ. Thế nên sau khi đạo diễn phân tích kịch bản xong, mọi người đều cho rằng như vậy rất hợp tình hợp lý. 

Trước khi lên giường, Cố Hi Chi liếc nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Nàng thấy Chung Lâm San đang nói chuyện với nhân viên, rồi lại hướng về phía Khúc Hi Chi bảo, "Chỉ là quay phim thôi, hy vọng Chung tiêu thư không để ý." 

Khúc Hi Chi chỉ nói, "Đóng phim thôi mà, đừng nghĩ nhiều như vậy." 

Cố Hi Chi gật đầu, đi tới bên giường cởi áo ngoài, chỉ chừa lại chiếc váy ngủ, sau đó đắp chăn lên người. 

Máy bắt đầu chạy, Vân Tiêu Tiêu bưng một bát cháo đến bên giường cho Tần Thì Ngự ăn tối. Khúc Hi Chi bưng cháo lên rồi nhìn ống kính, cô xác định đã vào vị trí mới bắt đầu diễn. 

Tiếng dép lẹp xẹp trên sàn gỗ, Khúc Hi Chi bưng cháo từ cửa phòng ngủ đi tới, ống kính máy quay di chuyển theo hành động của cô. Bên trong màn ảnh, tóc cô dài chấm ngang eo, váy ngủ trắng tinh cùng dung mạo xinh đẹp toát lên khí chất vô cùng thanh nhã. 

Cô đặt chén cháo ở đầu giường rồi liếc nhìn Cố Hi Chi đang giấu mình trong chăn, sau đó lại cẩn thận kéo chăn ra, tự nhiên nói lời thoại. 

"Đồ xấu xa, cậu còn ở đó khó chịu cái gì a. Mau dậy ăn cháo đi, tôi tự tay nấu đó." 

Dùng lực kéo chăn ra, Khúc Hi Chi nhìn nàng, lại quay sang nhìn chén cháo. Cô bưng cháo để trước mặt nàng, sau đó lấy muỗng gõ vào miệng chén tạo ra tiếng vang, "Nếu cậu không ăn hết, thì trong vòng một năm đừng hòng đụng vào đồ tôi nấu." 

Nghe câu này xong, Cố Hi Chi lập tức tung chăn, đoạt lấy chén cháo trong tay Khúc Hi Chi, dùng tốc độ cực nhanh húp cạn. Nàng vứt chén lại trên giường, rồi nhìn Khúc Hi Chi với vẻ mặt vô cùng buồn bực kèm theo oan ức. 

Nàng nhìn Khúc Hi Chi với đôi mắt hơi ướt át, nghiễm nhiên trưng ra bộ mặt sắp sửa gào khóc đến nơi. Khúc Hi Chi đưa tay vỗ vỗ lên đầu nàng, quàng hai tay quanh cổ nàng dỗ dành, "Sao vậy, không phải cậu rất vui khi tôi đi Pháp du học sao?" 

"Nhưng trong một năm sẽ không được gặp cậu nữa." 

"Ai nói, tôi sang bên đó sẽ liên lạc với cậu ngay mà. Chúng ta có thể nói chuyện điện thoại mỗi ngày nữa." 

"Cái đó không giống nhau. Không có cậu bên cạnh thì tôi sẽ thấy lo lắng. Cậu quá hiền, tôi sợ cậu sẽ bị người ta ăn hiếp." 

Khúc Hi Chi bật cười, "Chiến tích của tôi cao hơn cậu nhiều, rốt cuộc là ai dễ bị ăn hiếp đây." 

Cố Hi Chi không cùng cô tranh luận nữa, đến nửa ngày mới nói, "Vân Tiêu Tiêu, sang bên đó tuyệt đối không được có bạn mới, cũng không được quen bạn trai, có biết không hả?" 

Khúc Hi Chi không trả lời, hỏi ngược lại nàng, "Tại sao?" 

Cố Hi Chi nhìn cô chằm chằm, trong ống kính, vẻ mặt của nàng rất thâm tình. 

Nàng không nói ra lời thoại mà lại lộ vẻ mặt phức tạp và mâu thuẫn. 

Xoắn xuýt hết nửa ngày, nàng níu cổ Khúc Hi Chi, hôn lên môi cô thật sâu. 

Sắc trời chạng vạng tối, mưa rơi tí tách ngoài của sổ. Trong màn ảnh, hai người phụ nữ hôn nhau say đắm, động tác của họ cũng dần biến hóa theo cảm xúc. Lý Tư Gia Lệ đứng trước màn ảnh, nghiễm nhiên hài lòng với tiến độ này. 

Lúc mới bắt đầu, Tần Thì Ngự không thể xác định được tình cảm của mình đối với Vân Tiêu Tiêu là gì, nên lúc làm chuyện này, biểu hiện của nàng có chút liều lĩnh, nhiệt tình cùng cám dỗ, thậm chí có chút mãnh liệt. 

Cố Hi Chi hôn Khúc Hi Chi rồi lập tức đẩy cô ngã trên giường. Trong màn ảnh, Khúc Hi Chi nằm xuống khiến mái tóc đen xõa tán loạn trên gối như thác nước, một hình ảnh tuyệt đẹp đến mê người. 

Cố Hi Chi tiếp tục hôn, hai tay dứt khoát kéo váy ngủ cô xuống tận thắt lưng, nàng vừa cởi vừa thăm dò đầu lưỡi vào miệng cô. 

Theo nội dung kịch bản, đến đoạn này, Vân Tiêu Tiêu sẽ mở mắt nhìn dáng vẻ nhiệt tình của Tần Thì Ngự. Trong đôi mắt ấy xuất hiện một tia tình cảm khó hiểu. Sau đó, cô nghiêng người lật Tần Thì Ngự lại, cúi đầu nhiệt tình đáp lại nụ hôn của nàng. 

Nụ hôn triền miên kéo dài suốt mấy giây hoàn toàn không có ý định dừng lại. Cảm xúc mãnh liệt trong cảnh giường chiếu này thật hiếm có. Lý Tư Gia Lệ theo dõi diễn xuất của diễn viên xong, rồi lại chậm rãi hô dừng. 

"Diễn viên cởi quần áo, chuẩn bị quay tiếp." 

Ở tình huống bình thường, khi đạo diễn kêu dừng, hai diễn viên chính sẽ lập tức dừng hôn. Sau khi Lý Tư Gia Lệ hô cắt, Cố Hi Chi lập tức ngừng diễn, Khúc Hi Chi cũng thả lỏng thân thể chứng tỏ đã thoát khỏi nhân vật. Nhưng không biết tại sao, lúc sắp sửa kết thúc nụ hôn, đầu lưỡi cô lại nhẹ nhàng liếm môi dưới của Cố Hi Chi một cái, tựa như đứa trẻ còn mê mẩn cây kem của mình, hoàn toàn chưa hết vẻ thòm thèm. 

Tuy đóng phim nhất định sẽ phát sinh hành vi thân mật, nhưng động tác của cô lại có chút không giống. Cố Hi Chi nhìn Khúc Hi Chi đang nằm trên người mình, đột nhiên cảm thấy gò má nóng lên, không hiểu sao lại cảm thấy thẹn thùng. 

Đại khái cũng đã nhận ra tâm tình Cố Hi Chi có chút lạ, Khúc Hi Chi nhìn nàng hỏi, "Sao vậy?" Âm thanh vô cùng bình tĩnh. 

Cố Hi Chi lập tức lắc đầu, "Không có gì." 

Nhìn dáng vẻ mơ màng của nàng, có thể do lúc nãy quá nhập vai nên mới làm ra động tác kia, là nàng nghĩ quá nhiều nên hiểu lầm cô chăng. 

"À... cởi quần áo đi." Khúc Hi Chi bình tĩnh kéo chăn che lại thân thể của hai người. 

Bên trong vốn dĩ rất ít người, sau khi ngừng quay, mọi người liền nghỉ ngơi. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn tí tách rơi, tiếng mưa đã trở thành âm thanh đặc thù của bối cảnh. 

Trong phân cảnh này, tuy đã có chăn che khuất hơn nửa thân thể, nhưng cơ thể của diễn viên nhất định sẽ lộ trần trước ống kính, vì sẽ quay từ phần ngực trở lên, hơn nữa phải lộ hết lưng. Nửa người trên của hai diễn viên hoàn toàn trần trụi, chỉ che ở nửa dưới thôi. 

Mọi người đã quen với cảnh quay hở nửa người này, hơn nữa hai diễn viên đều là nữ nên cũng không cần sử dụng tới đạo cụ che ngực. Cũng may là tóc Khúc Hi Chi rất dài, dù đã thoát y nhưng cũng có thể dùng tóc che kín ngực. Còn Cố Hi Chi đội tóc giả không dài bằng cô, miễn cưỡng lắm mới che khuất được một chút. 

Cởi đồ xong, Khúc Hi Chi kéo chăn che cho Cố Hi Chi, rồi lại lấy quần áo của nàng ném qua một bên giường, mới dặn dò nàng, "Lát nữa, lúc tôi nắm tay thì em nhất định phải mở chân ra, bằng không động tác kế tiếp trông sẽ rất giả."

Cũng không hiểu tại sao, rõ ràng lúc mới bắt đầu, Cố Hi Chi rất thản nhiên với cảnh giường chiếu này. Nàng đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng vào giờ phút này, nàng lại thấy có gì đó kỳ kỳ. 

"Tôi... biết rồi, có thể sẽ không quá một lần, chị chịu khó nhẫn nại một chút." 

Khúc Hi Chi biểu thị đã biết, ra hiệu nàng nằm xuống. 

Trợ lý đạo diễn sắp lại mớ quần áo hai người cởi ra vứt trên sàn. Lý Tư Gia Lệ theo dõi hình ảnh trong máy quay một chút, cảm thấy ổn liền ra hiệu hai diễn viên chuẩn bị vào vị trí. 

Màn ảnh bắt đầu từ cảnh mưa rơi lác đác ngoài cửa sổ, tất cả đã chuẩn bị xong, diễn viên chính thức bắt đầu diễn. 

Cảnh giường chiếu trước giờ vốn không hề xấu, nhưng quá trình xét duyệt trong nước khá nghiêm ngặt và hạn chế cảnh nóng quá chừng mực. Lúc quay, Khúc Hi Chi quỳ sát hai bên người Cố Hi Chi, hai tay cô dịu dàng nâng gò má nàng rồi hôn lên môi. 

Một nụ hôn trong phim thường chỉ có chừng mười giây, nhưng trên thực tế, rất nhiều diễn viên lại tốn cả mấy phút, thậm chí là quay đi quay lại hết mười mấy lần mới đạt hiệu quả tốt nhất. 

Vẫn chỉ là hôn, nhưng nụ hôn lúc này đã khác xa trước đó, không còn hơi thở đơn thuần nữa. 

Hai tay Khúc Hi Chi nâng gò má Cố Hi Chi lên, đầu lưỡi vẫn trêu ghẹo đôi môi nàng, kỹ thuật thành thạo khiến ai kia nhớ lại chút chuyện cũ. 

Lúc trước không có cảm giác này, nhưng thời điểm Khúc Hi Chi hôn đến, Cố Hi Chi bỗng nhiên lẫn lộn giữa ranh giới của hiện thực và phim ảnh. 

Hai khối thân thể chặt chẽ dán vào nhau, da thịt trước ngực nàng bị mái tóc đen dài đâm ngưa ngứa. Cố Hi Chi vừa cảm nhận nụ hôn của cô, vừa nhập trọn vào vai Tần Thì Ngự. Hai tay nàng siết chặt cổ cô. Mỗi lần cô hôn xuống, nàng sẽ nhiệt tình hôn trả lại gấp đôi. 

Lý Tư Gia Lệ đứng trước máy quay quan sát, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng đăm chiêu. 

Bà đã quay rất nhiều phim, nhưng chưa hề gặp nhân vật chính nào có thể thấu hiểu nhau đến vậy. Ngoại trừ biết hai người này đã tập diễn lúc tối qua, thì bà không thể tìm được lý do nào tốt hơn để giải thích tình huống này. 

Tần Thì Ngự nhiệt tình tựa hồ đã nhen nhóm lên lửa tình đang vắng lặng. Đầu lưỡi Khúc Hi Chi dễ dàng cạy răng nàng mà quấn lấy đầu lưỡi. Chiếc lưỡi nhẵn nhụi quét qua, nô đùa. Lúc đầu, Cố Hi Chi chỉ cho là bị diễn xuất chi phối cảm giá, nhưng cô lại hôn ngày càng sâu thêm, Cố Hi Chi thật sự đã bị cô hoàn toàn điều khiển. 

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lúc nặng lúc nhẹ. Trong phòng ngủ, nhân viên đang làm việc đều khá bình tĩnh, nhìn mãi cảnh này rồi cũng quen. Khúc Hi Chi vẫn cứ hôn nàng, một tay cô từ gò má mò dần xuống phía dưới, đôi môi nhẹ nhàng cọ qua gò má nàng, hơi thở dần dần phả bên tai nóng rực. 

Cảm giác tê dại bên tai làm Cố Hi Chi co rúm một hồi. Mặc dù cảm giác như vậy có hơi ngượng, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của nàng. Tuy nhiên, động tác tiếp theo của Khúc Hi Chi lại khiến nàng lập tức đóng băng. 

Tóc rối trước ngực được vén lên, Khúc Hi Chi dịu dàng hôn lên vành tai nàng, thỉnh thoảng dùng hơi thở nóng rực thổi nhẹ qua nơi nhạy cảm. 

Nếu như bình thường, đối mặt với tình huống này, Cố Hi Chi có thể đã sớm tránh thoát khỏi đụng chạm cơ thể. Thế nhưng người trong màn ảnh lại là Tần Thì Ngự, Vân Tiêu Tiêu làm bất cứ chuyện gì cũng khiến nàng hạnh phúc. Thế nên, mặc dù cơ thể đang run rẩy, nhưng Cố Hi Chi vẫn dũng cảm chịu đựng loại hưởng thụ này. 

Hai người dính chặt vào nhau, tay Khúc Hi Chi đã đặt trước ngực nàng. Tuy cảnh giường chiếu không giới hạn phải diễn thế nào, nhưng rõ ràng những thứ này đều được chuẩn bị trước. Huống hồ, Lý Tư Gia Lệ cũng đã bàn bạc cảnh diễn này với hai người từ trước, đây là phân đoạn không thể thiếu. 

Khúc Hi Chi vừa hôn môi, vừa đặt tay lên ngực trái của nàng. Thế nhưng máy ảnh lại không thể bắt hết trọn cảnh. 

Nhận ra được nàng không thể khắc chế rung động cơ thể, đầu ngón tay cô liền nhẹ nhàng lướt qua đỉnh ngực, rồi chậm rãi ép xuống. 

Toàn thân nàng gần như lập tức ửng đỏ bởi động tác của cô. Cố Hi Chi nhìn ống kính trước mắt, nhận ra có gì đó dị thường, lập tức giơ hai tay đẩy cô ra. 

Đại khái là nhận ra diễn viên có biểu hiện không ổn, Lý Tư Gia Lệ chậm rãi kêu dừng. 

"Tiểu Khúc hôn quá thành thạo, Vân Tiêu Tiêu lại là lần đầu. Lát nữa làm lại, chú ý một chút." 

Khúc Hi Chi lập tức ngưng động tác, giống như có thể khống chế cảm xúc, nói dừng là dừng ngay. 

Cố Hi Chi bị dọa sợ, vẫn cứ nằm trên giường ngơ ngác nhìn Khúc Hi Chi, tựa như còn chìm đắm trong cảm xúc gì đó không thoát ra được. 

Khúc Hi Chi chuẩn bị nghỉ ngơi, cô quét mắt thấy Cố Hi Chi đang ngơ ngác nhìn mình, hỏi, "Sao vậy?" 

Cố Hi Chi bình tĩnh lại một hồi, chậm rãi lắc đầu. 

Tuy hành vi của cô lúc quay phim có chút quá đáng, nhưng nếu dùng lý do "hy sinh vì nghệ thuật mới làm vậy" mà giải thích thì cũng không quá đáng lắm. Nàng tình nguyện tin cô chỉ vì diễn xuất mới làm chuyện như thế, dù sao cô cũng không có lý do gì để làm vậy với nàng cả. 

Một là, bên cạnh cô không thiếu tình nhân. Hai là, cô không hề yêu nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện