May là lần này Trà Phúc mặc quần áo màu đen, hiển nhiên muốn giữ đạo hiếu với anh trai, nàng ta ngồi một góc, cực kỳ tiều tụy.
Thạch Mai vốn không đồng tình với nàng ta, nhưng lại cảm thấy nàng ta sống cũng không dễ dàng. Vốn nghĩ nên kiêu ngạo chút, giáo huấn Trà Phúc mấy bận, nhưng hôm nay vừa nhìn… Cảm thấy hay thôi quên đi.
“Trà Phúc?” Thạch Mai vào, thấy nàng ta ngẩn người liền gọi một tiếng, ngồi song song trên ghế cạnh nàng, “Tìm ta có việc gì?”
Trà Phúc ngẩng đầu nhìn Thạch Mai, thấy nàng khách khí cũng có chút ngoài ý muốn.
“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Do dự chốc lát, Trà Phúc mở miệng nói.
“Ừ.” Thạch Mai bưng trà Hương Nhi mang đến lên uống một ngụm, nhìn Trà Phúc chờ nàng ta nói tiếp.
“Hôm qua ta dọn lại phòng ở của đại ca, phát hiện mấy thứ này.” Trà Phúc nói xong liền lấy ra vài túi thơm giao cho Thạch Mai, “Trên thi thể đại ca cũng tìm được một cái, trong nhà còn mấy cái mới nữa, có phải mua ở chỗ ngươi không?”
Thạch Mai cầm túi thơm, vừa thấy liền chau mày… Lúc chết phát hiện túi thơm trên người, giống hệt Kiều Lão Khoan… Khác biệt duy nhất chính là hình dạng túi.
Thạch Mai lắc đầu, “Chỗ ta không có kiểu túi thơm thế này.”
“Vậy xem giúp ta xem bên trong túi hương là thuốc gì, có công dụng thế nào được không? Một nam nhân đeo túi hương, rất quái đản, nhưng huynh ấy vẫn mang bên người.” Trà Phúc ấp úng nói, dù sao cũng là nhờ vả Thạch Mai.
Thạch Mai mở túi thơm ra, nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy vài viên thuốc luyện chế, tản mát hương khí.
Này khác gì làm khó Thạch Mai, cho tới bây giờ nàng chỉ biết phân loại hương liệu, túi thơm này đã chế thành, muốn nhận biết thế nào đây? Kiên trì, đành đổ mấy viên ra ngửi, Thạch Mai khẽ nhíu mày —— thoạt nhìn giống như viên hương bình thường, nhưng như Trà Phúc nói, một nam nhân dùng thứ này quả là rất quái đản.
“Cho ta mấy ngày đi” Thạch Mai nói với Trà Phúc, “Thứ này đã luyện thành viên hương, ta phải đập nó ra, mới có thể nhìn thấy hương liệu bên trong, từ đó xác định công dụng.”
Trà Phúc thấy Thạch Mai nhiệt tình hỗ trợ, đáp ứng rất nhanh, nói cảm tạ rồi đứng lên vội vàng rời đi.
Thạch Mai thu túi thơm lại, chạy ra sau phòng hương. Nàng tìm một cái bát nhỏ, đổ đầy nước vào trong, thả một viên hương vào, chờ nó tan ra.
Thạch Mai ngồi trên ghế, hai tay nâng cằm, khuỷu tay chống lên bàn, ngẩn người nhìn bát nước. Trong đầu trống rỗng… Dần dần, nước màu trắng trong bát biến thành màu đỏ.
“Ôi chao?”
Thạch Mai đứng lên, nàng tìm một cây châm bạc cắm vào nước, không lâu sau, cây châm bạc liền biến thành màu đen.
“Có độc à…” Phía sau có người hỏi nàng.
“Đúng vậy.” Thạch Mai gật đầu.
“Là đốt lên có khí độc hay để bình thường cũng có độc rồi?”
“Dùng để hạ độc bình thường là được…” Thạch Mai vuốt cằm cân nhắc, “Phỏng chừng là đốt lên…” Nói tới đây, nàng cảm thấy không thích hợp, ai đang nói chuyện với mình thế?!
Nàng vừa quay đầu liền thấy khuôn mặt to bự chảng của Bạch Xá.
“A!” Thạch Mai cả kinh hét lên, sau đó lùi ra sau, Bạch Xá đưa tay giữ lấy nàng, “Cẩn thận.”
Thạch Mai đứng vững lại, nhìn hắn một lát, đưa tay nhéo mũi hắn, “Ngươi đi vào sao không gõ cửa?”
Bạch Xá cầm tay nàng xuống, muốn nắm một chút, nhưng Thạch Mai rút về rồi, hắn mỉm cười, “Ngươi không đóng cửa.”
Thạch Mai nheo mắt.
“Ta vào từ cửa chính.” Bạch Xá nhún vai, “Lại không có ai ra cản.”
Thạch Mai bất đắc dĩ, sao đám Hương Nhi lại không nói cho mình một tiếng là Bạch Xá đến, xấu hổ quá, may là vừa rồi mình không hồ ngôn loạn ngữ.
“Ngươi tới làm gì?” Thạch Mai hỏi.
“Bức tranh ngươi gửi … Ta nghĩ ra một con đường.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu.
Bạch Xá nhìn nàng, “Ngươi có đi không?”
Thạch Mai có chút do dự, “Vậy… Phải lên núi sao?”
“Thời gian này khẳng định sẽ rất phiền, không bằng đi ra ngoài giải sầu đã.” Bạch Xá đưa tay vuốt đuôi Tiểu Phúc Tử.
“Phiền gì?”
“Phó Tứ tìm người bắt Quan Lạc Thiên.” Bạch Xá thản nhiên nói, “Đến lúc đó khó tránh khỏi bị ép buộc.”
“Vậy sao…” Thạch Mai nghĩ, “Ta muốn tiến cung thăm mẫu hậu, chờ ta về chúng ta lại đi?”
“Được, ta đưa ngươi đi.” Bạch Xá nói xong liền kéo tay nàng muốn đi ngay.
Thạch Mai đưa tay bế Tiểu Phúc Tử, xoay người chạy.
Bạch Xá cười, chờ nàng ở phòng hương.
Một lát sau, Thạch Mai thay xong quần áo đi ra, lần này mặc một chiếc váy dài lỡ tay, thoạt nhìn nhẹ nhàng thanh thoát. Hai người xuất môn đến hoàng cung, Bạch Xá ở ngoài chờ, Thạch Mai đi vào gặp thái hậu.
Thái hậu vừa thấy Thạch Mai liền cười, “Để con chịu ấm ức rồi, vì nương lần này chưa ra mặt thay con, có bị bắt nạt không?”
Thạch Mai ngẩn người, sau đó mới hiểu thái hậu đang nói chuyện Trà Kiệt, nhanh chóng lắc đầu, “Không sao, con ứng phó được mà, mẫu hậu đừng vì chuyện này mà lo nghĩ nhiều.”
Thái hậu vui mừng gật đầu, thấy Thạch Mai vội vã, liền cười, “Ngồi ở đây nhưng lòng không ở đây, là vội vàng muốn đi với Bạch Xá sao?”
Thạch Mai có chút xấu hổ, ngồi xuống cạnh thái hậu, bóc vải cho người ăn.
“Con người Bạch Xá không tệ, có phải có rất nhiều nữ tử giang hồ tranh giành với con không?” Thái hậu đột nhiên hỏi.
Thạch Mai ngẩn người, nhớ tới Phó Dĩnh, “Vâng… Cũng có, lúc trước con từng gặp qua một người, nghe nói Bạch Xá được rất nhiều người thích.”
“Chốn giang hồ lòng người hiểm ác, con thông minh như vậy không cần ta phải dặn dò nhiều.” Thái hậu kéo Thạch Mai qua, thấp giọng nói bên tai nàng, “Con phải cẩn thận đừng để người ta ám toán, đặc biệt đề phòng kẻ tiểu nhân, biết chưa?”
“Vâng.” Thạch Mai nhanh chóng gật đầu, trong lòng cảm thấy là lạ, tại sao đột nhiên thái hậu lại nói như vậy, có phải là đã biết điều gì bất lợi cho mình? Liền hỏi, “Thái hậu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Thái hậu mỉm cười, lấy ra một cuộn tấu chương đưa cho nàng, “Tự con xem.”
Thạch Mai vừa thấy tấu chương chói lọi, còn có chữ ‘Tấu’ thật to, biết đây là tấu chương chỉ đưa cho hoàng thượng phê duyệt. Cầm lấy mở ra xem, càng xem càng kinh hãi…
Đây là một phần nặc tham, tham tấu là Bạch Xá giấu diếm phạm triều đình Quan Lạc Thiên, mưu đồ gây rối.
“Này…” Thạch Mai run lên, chẳng lẽ kẻ cải trang Bạch Xá ngày ấy là một quan sai? Tại sao nhanh như vậy đã có tấu biểu?!
“Sáng nay có người lén nói rồi đưa cho ta, có lần đầu tất sẽ có lần thứ hai.” Thái hậu lắc đầu, “Con phải biết rằng, thế lực trong triều rắc rối khó gỡ, nếu con đã là khuê nữ của ta thì càng phải cẩn thận… Ta có khả năng sẽ liên lụy đến con, cũng như con có khả năng liên luỵ đến Bạch Xá. Nếu con thật sự thích hắn thì phải bảo vệ thật tốt, đừng để kẻ nào thừa cơ hãm hại.”
Thạch Mai nghe xong, đột nhiên thông suốt rất nhiều điều, vẫn nghĩ rằng kẻ áo trắng kia là người giang hồ, giả mạo Bạch Xá vì tư oán. Nhưng hôm nay được hoàng thái hậu nói như vậy, nàng lập tức hiểu ra! Kẻ áo trắng nhằm vào Bạch Xá, nhằm vào Trà Kiệt… Ít nhiều có liên quan đến mình, có lẽ nào là người trong hoàng tộc?
“Sớm hay muộn cũng có phong ba.” Thái hậu nói khẽ với Thạch Mai, “Con nói cho Bạch Xá, việc này chỉ dừng lại trong giang hồ, đừng dính đến triều đình, cạm bẫy triều đình khó mà gỡ nổi. Cây to đón gió, lần này rõ ràng là hai thế lực giang hồ và triều đình hợp nhất liên thủ, mục tiêu cuối cùng còn chưa chắc chắn, càng phải cẩn thận.”
Thạch Mai nghe xong liền kinh tâm động phách, phỏng chừng Bạch Xá cũng không gánh nổi việc này, không không, là hắn khinh thường coi nhẹ mấy chuyện lục đục tranh chấp này.
“Thái hậu, thế nào mới không đinh đến triều đình?” Thạch Mai sốt ruột, nhất thời không có chủ ý.
“Ôi, tương kế tựu kế chứ sao.” Thái hậu nâng cằm, gật đầu, “Mạo danh giả vờ này ai chẳng biết? Mặc một thân áo trắng mang ngân đao, ai cũng có thể là Bạch Xá! Có một số việc tốt quá hoá cùi bắp >_
Thạch Mai vỗ tay một cái, “Con hiểu rồi!”
Thái hậu uống trà, “Đứa con rể này ta rất vừa lòng, chỉ mong nó có thể che chở cho con một đời bình an, ta đây cũng an tâm rồi.”
Thạch Mai cảm động, quả nhiên có nương thật tốt, thời điểm mấu chốt luôn thay con mình nghĩ đến chuyện tương lai.
…
Bạch Xá chờ ngoài hoàng cung không lâu đã thấy Thạch Mai vội vã chạy ra, vừa leo lên ngựa liền nói, “Hiện tại không thể đi lên núi!”
Bạch Xá buồn bực, “Vì sao?”
Thạch Mai phân tích rõ ràng đúng sai lợi hại cho Bạch Xá nghe.
Bạch Xá nhíu mày, hắn là loại người thông minh, tự khắc thông thấu trong lòng, “Ta hiểu rồi… Chúng ta về đi.”
Hai người vừa về đến con ngõ ngoài phòng hương liền nhìn thấy một đống quan binh tụ tập trước cửa Bạch gia.
Thạch Mai nhanh chóng kéo Bạch Xá vào sâu trong con ngõ, “Ngươi giấu Quan Lạc Thiên ở đâu?”
Bạch Xá thấp giọng nói, “Ta sai người đưa gã đi, không ở trong Bạch gia.”
Thạch Mai gật đầu, “Vậy bây giờ vẫn coi như an toàn?”
Bạch Xá gật đầu, hai người đi vòng ra cửa sau của Bạch gia, Bạch Xá thương lượng vài câu với Tần Điệp, Tần Điệp đã nói “Hiểu rồi “, sau đó xoay người chạy đi.
Thạch Mai và Bạch Xá lại vòng về bên kia, đi vào phòng hương.
Đám Diệp Son đã lo lắng sốt ruột lắm rồi, thấy người về, chạy tới nói, “Mai Tử, có nhiều quan binh đến đây lắm, chúng nói chúng ta giấu diếm khâm phạm triều đình.”
“Dì Hoắc không cho ai vào cửa cả.” Toản Nguyệt cũng sốt ruột, “Hai bên giằng co không được, làm sao bây giờ?”
Bạch Xá muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Thạch Mai giữ lại, “Để ta đi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta là được.”
Bạch Xá nhăn mày, Diệp Son và Toản Nguyệt lè lưỡi, Thạch Mai thật giỏi quá xá, trang chủ Quỷ Đao Môn cũng bị nàng sai bảo như đứa trẻ.
“Nghe hiểu không?” Thạch Mai hơi cao giọng.
Bạch Xá gật đầu, “Hiểu.”
Thạch Mai đi thay quần áo rồi xuất môn.
Lúc Thạch Mai dẫn Trung bá và Hương Nhi ra ngoài, tình cảnh đã vô cùng hỗn loạn.
“Ai dám gây ồn ào ở phòng hương của chúng ta?” Trung bá cao giọng, “Biết đây là nơi nào không?”
Quả nhiên cái cao giọng này làm cho hai bên yên tĩnh hẳn, một quan viên cầm đầu đi tới, hành lễ với Thạch Mai, “Phó thống lĩnh Lưu Hải có lễ với công chúa.”
Thạch Mai cũng không rõ gã là phó thống lĩnh gì, chỉ gật đầu, “Lưu đại nhân, vì sao lúc nãy lại gây ra tiếng động lớn như thế?”
“Công chúa, có người báo quan nói Bạch gia tư tàng thủ lĩnh thổ phỉ Quan Lạc Thiên, chúng ta tới bắt, nhưng người Bạch gia không cho chúng ta vào.”
“Nực cười.” Dì Hoắc cười lạnh một tiếng, “Quỷ Đao Môn là nơi các ngươi nói vào là vào được sao?”
“Đại nhân có bằng chứng không?” Thạch Mai hỏi Lưu Hải, “Sẽ không phải có người tới báo liền cứ thế tin theo chứ?”
“Đêm qua có người nhìn thấy Bạch Xá ở cùng Quan Lạc Thiên, không chỉ một người.”
“Đêm qua?” Thạch Mai lắc đầu, “Không thể nào, đêm qua Bạch Xá ở trong phòng hương của ta.”
“Ơ…” Lưu Hải xấu hổ, hỏi, “Công chúa… Có thể làm chứng?”
Thạch Mai gật đầu, “Từ sau lần có người giả mạo Bạch Xá giết Trà Kiệt đại nhân, để đề phòng người không sáng mắt, Bạch Xá liền ở tạm nhà ta, vừa bảo vệ an toàn cho phòng hương, vừa tìm cơ hội bắt kẻ giả mạo kia.”
“…” Lưu Hải xấu hổ cúi đầu, trong lòng thiếu chút nữa hiểu sai, còn nói công chúa làm gì tuỳ tiện như thế.
“Vậy bây giờ Bạch trang chủ đang ở trong phòng hương sao?”
“Quả thật hôm qua hắn có gặp một người áo trắng, chính là kẻ giả mạo thành hắn… Bạch trang chủ hiện đang nghỉ ngơi.” Thạch Mai nói xong, quay ra phân phó Hương Nhi, “Đi xem Bạch trang chủ tỉnh dậy chưa, nếu tỉnh rồi thì mời hắn qua đây, nói cho hắn, kẻ giả mạo hắn lại ra ngoài làm việc ác.”
“Vâng, công chúa.” Hương Nhi đi vào.
Một lát sau, Bạch Xá chậm rãi đi ra, bên chân là Tiểu Phúc Tử uốn éo đi theo.
“Ớ…” Lưu Hải khó xử.
“Dì Hoắc.” Bạch Xá nói, “Để cho họ vào.”
“Trang chủ?!” Dì Hoắc nhíu mày, “Quỷ Đao Môn đâu phải nơi cứ nói vào là vào.”
Bạch Xá cười nhẹ, “Thật giả Quỷ Đao Môn ta cũng không tha. Cứ để bọn họ vào, nếu có thể tìm được Quan Lạc Thiên thì trị tội ta. Nếu không tìm được, theo quy củ giang hồ mà làm.”
Lưu Hải cứng đờ, có chút do dự, quay đầu nhìn Thạch Mai, chỉ thấy Thạch Mai giống như mất hứng, nói, “Lưu đại nhân, ngươi không tin ta sao?”
“Ôi?”
Lưu Hải khó xử.
Đúng lúc này, cũng không biết là trùng hợp vẫn là cố ý, một đạo nhân mã đi tới, cầm đầu là Phó Tứ, phía sau dẫn theo một đám giang hồ.
“Ơ, quan phủ này?” Có mấy đại hán kêu lên.
Thạch Mai túm góc áo Bạch Xá, nhìn hắn —— thực khéo quá!
Bạch Xá gật đầu, đúng là khéo.
Phó Tứ đến trước cửa, xuống ngựa chắp quyền với Bạch Xá, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Hải còn chưa kịp nói, Thạch Mai đã hỏi, “Các vị anh hùng đến cửa hàng hương của ta sao?”
Phó Tứ cười, hành lễ với Thạch Mai, “Làm phiền công chúa rồi, chúng ta tới tìm Bạch huynh … Đúng rồi, ở đây xảy ra chuyện gì?”
“Các ngươi đến thật đúng lúc.” Thạch Mai cũng không quên chuyện cất giấu khâm phạm, tức giận nói, “Kẻ gần đây giả mạo Bạch Xá lại gây chuyện ác, thật đáng giận!”
“Có người giả mạo Bạch trang chủ?” Vài gac giang hồ phía sau Phó Tứ nhíu mày.
Bạch Xá không nói lời nào, trong mắt Phó Tứ hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn Thạch Mai.
Đúng lúc này, một giáo uý từ xa chạy tới, “Lưu đại nhân, có chuyện rồi!”
“Làm sao?”
“Có người phát hiện Quan Lạc Thiên ở Đông Sơn.”
“Thật không…” Lưu Hải nhìn Bạch Xá, nghĩ thầm, may lúc nãy mình chưa xông vào Quỷ Đao Môn tra án.
“Đúng rồi, ở cạnh gã còn có một người nữa.” Giáo úy tiếp tục nói, “Là người bịt mặt mặc áo trắng mang ngân đao, bây giờ bọn chúng đang bị quan binh bao vây, người nọ tự xưng là…”
“Là ai?” Lưu Hải nhìn tên giáo uý.
“Là… Bạch Xá.” Giáo uý liếc nhìn Bạch Xá một cái, bất đắc dĩ nói.
…
“Kẻ nào mà to gan như vậy, dám mạo danh Bạch Xá, lại còn có can đảm huỷ hoại thanh danh của Quỷ Đao Môn?!” Dì Hoắc hô một tiếng, mấy người giang hồ cũng ồ lên, cảm thấy việc này quả là có kẻ dụng tâm hiểm ác.
“Đi, chúng ta đi bắt Quan Lạc Thiên!” Vài hiệp khách giang hồ cưỡi ngựa chạy về hướng Đông Sơn.
Phó Tứ nhếch miệng cười, nói với Bạch Xá, “Bạch huynh, cùng đi bắt Quan Lạc Thiên không?”
Bạch Xá thản nhiên nói, “Các ngươi cứ đi đi, ta không có hứng thú.”
“Bạch huynh không hiếu kỳ là ai giả mạo huynh sao?” Phó Tứ hỏi lại.
Bạch Xá không nói lời nào, kéo Thạch Mai hỏi, “Có đói bụng không, đi ăn cơm nhé?”
Thạch Mai đỏ mặt, mọi người còn ở đây đó, Bạch Xá nói như thế có phải mờ ám quá rồi không?
“Khụ khụ.” Lưu Hải cũng nhìn ra, trong lòng nghĩ, í chởi đất ơi, hoá ra Bạch Xá đúng là tiểu tình nhân của công chúa, không thể đắc tội, nhanh chóng mang người rời đi.
Phó Tứ chỉ cười nhạt, cuối cùng quất ngựa phóng đi.
Thạch Mai trừng mắt nhìn Bạch Xá, rút tay về.
“Ngươi không cần giả vờ.” Bạch Xá nói, “Tần Điệp nói với ta rồi, ngươi đánh ta chứng tỏ ta thành công.”
Thạch Mai mặt đỏ bừng, “Sao cái gì ngươi cũng nghe Tần Điệp thế?”
Bạch Xá lắc đầu, “Trên cơ bản là hắn luôn nghe theo ta, nhưng về mặt này hắn nhiều kinh nghiệm hơn.”
Thạch Mai xoay người chạy về phòng, Bạch Xá giữ chặt nàng, “Tới chỗ ta đi.”
“Làm gì?” Thạch Mai để Bạch Xá kéo vào Bạch gia.
“Có thứ muốn đưa cho ngươi.” Bạch Xá kéo Thạch Mai vào nhà, xuyên qua hành lang gấp khúc rất dài, vào trong viện, vẫn là một vườn hoa hồng, còn có chiếc hộp trống trơn lạnh lẽo.
“Lần này ít nhiều cũng nhờ có ngươi.” Bạch Xá cảm tạ Thạch Mai, “Bằng không Quỷ Đao Môn của ta có khả năng gặp phải phiền phức lớn.”
“Là mẫu hậu ta có dự kiến trước.” Thạch Mai nhìn thoáng qua bàn tay giao nhau của hai người, lại nghĩ tới cái vỉ hấp kia… Nếu thật sự là vật đính ước, vậy Bạch Xá đúng là chân mệnh thiên tử của mình rồi.
Đang miên man suy nghĩ, Bạch Xá đã kéo nàng vào trong đình, “Ta có chuẩn bị vài thứ cho ngươi.”
Thạch Mai vừa nhìn liền không biết nên khóc hay nên cười, chỉ thấy trên bàn bày vỉ hấp đủ loại kiểu dáng.
“Ngươi…”
“Ngươi có vẻ đặc biệt thích vỉ hấp.” Bạch Xá nói, “Ta tìm mấy cái cho ngươi, tuy rằng không rõ chúng đẹp chỗ nào, nhưng chỉ cần ngươi thích, bằng không ta liền dùng vỉ hấp xây phòng cho ngươi?”
Thạch Mai khó thở, đạp Bạch Xá một cước.
Bạch Xá cúi đầu nhìn dấu giày đen xì trên giày mình, nhíu mày nhìn Thạch Mai, “Ý của ngươi là ta lại thành công.”
Thạch Mai bị hắn chọc cười, “Ngươi đừng có đi theo Tần Điệp học linh tinh! Ta thích người ngốc một chút.”
Bạch Xá gật đầu, “Ừ, cho nên ta mới nói là thành công.”
Thạch Mai tốn hơi thừa lời.
Bạch Xá kéo nàng vào lòng, cúi đầu.
Thạch Mai nhìn hắn…
Hoa rơi, nước chảy, lương đình, nhìn nhau, còn có gió thoảng mang theo hương hoa, tất cả đều rất tốt. Thạch Mai hít sâu một hơi, vừa định nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng quan gia từ ngoài sân vọng vào, “Trang chủ, Phó Dĩnh đến.”
Thạch Mai liền cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, tức chết!
Mở mắt ra nhìn, Bạch Xá cũng có chút xấu hổ và bất mãn, “Ta phái nàng đi…”
Bạch Xá chưa nói xong, Thạch Mai đã đẩy hắn ra, xoay người chạy đi.
Bạch Xá xoa xoa chỗ ngực bị Thạch Mai đẩy… Đây cũng coi như một loại thành công khác hả?
Thạch Mai vốn không đồng tình với nàng ta, nhưng lại cảm thấy nàng ta sống cũng không dễ dàng. Vốn nghĩ nên kiêu ngạo chút, giáo huấn Trà Phúc mấy bận, nhưng hôm nay vừa nhìn… Cảm thấy hay thôi quên đi.
“Trà Phúc?” Thạch Mai vào, thấy nàng ta ngẩn người liền gọi một tiếng, ngồi song song trên ghế cạnh nàng, “Tìm ta có việc gì?”
Trà Phúc ngẩng đầu nhìn Thạch Mai, thấy nàng khách khí cũng có chút ngoài ý muốn.
“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Do dự chốc lát, Trà Phúc mở miệng nói.
“Ừ.” Thạch Mai bưng trà Hương Nhi mang đến lên uống một ngụm, nhìn Trà Phúc chờ nàng ta nói tiếp.
“Hôm qua ta dọn lại phòng ở của đại ca, phát hiện mấy thứ này.” Trà Phúc nói xong liền lấy ra vài túi thơm giao cho Thạch Mai, “Trên thi thể đại ca cũng tìm được một cái, trong nhà còn mấy cái mới nữa, có phải mua ở chỗ ngươi không?”
Thạch Mai cầm túi thơm, vừa thấy liền chau mày… Lúc chết phát hiện túi thơm trên người, giống hệt Kiều Lão Khoan… Khác biệt duy nhất chính là hình dạng túi.
Thạch Mai lắc đầu, “Chỗ ta không có kiểu túi thơm thế này.”
“Vậy xem giúp ta xem bên trong túi hương là thuốc gì, có công dụng thế nào được không? Một nam nhân đeo túi hương, rất quái đản, nhưng huynh ấy vẫn mang bên người.” Trà Phúc ấp úng nói, dù sao cũng là nhờ vả Thạch Mai.
Thạch Mai mở túi thơm ra, nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy vài viên thuốc luyện chế, tản mát hương khí.
Này khác gì làm khó Thạch Mai, cho tới bây giờ nàng chỉ biết phân loại hương liệu, túi thơm này đã chế thành, muốn nhận biết thế nào đây? Kiên trì, đành đổ mấy viên ra ngửi, Thạch Mai khẽ nhíu mày —— thoạt nhìn giống như viên hương bình thường, nhưng như Trà Phúc nói, một nam nhân dùng thứ này quả là rất quái đản.
“Cho ta mấy ngày đi” Thạch Mai nói với Trà Phúc, “Thứ này đã luyện thành viên hương, ta phải đập nó ra, mới có thể nhìn thấy hương liệu bên trong, từ đó xác định công dụng.”
Trà Phúc thấy Thạch Mai nhiệt tình hỗ trợ, đáp ứng rất nhanh, nói cảm tạ rồi đứng lên vội vàng rời đi.
Thạch Mai thu túi thơm lại, chạy ra sau phòng hương. Nàng tìm một cái bát nhỏ, đổ đầy nước vào trong, thả một viên hương vào, chờ nó tan ra.
Thạch Mai ngồi trên ghế, hai tay nâng cằm, khuỷu tay chống lên bàn, ngẩn người nhìn bát nước. Trong đầu trống rỗng… Dần dần, nước màu trắng trong bát biến thành màu đỏ.
“Ôi chao?”
Thạch Mai đứng lên, nàng tìm một cây châm bạc cắm vào nước, không lâu sau, cây châm bạc liền biến thành màu đen.
“Có độc à…” Phía sau có người hỏi nàng.
“Đúng vậy.” Thạch Mai gật đầu.
“Là đốt lên có khí độc hay để bình thường cũng có độc rồi?”
“Dùng để hạ độc bình thường là được…” Thạch Mai vuốt cằm cân nhắc, “Phỏng chừng là đốt lên…” Nói tới đây, nàng cảm thấy không thích hợp, ai đang nói chuyện với mình thế?!
Nàng vừa quay đầu liền thấy khuôn mặt to bự chảng của Bạch Xá.
“A!” Thạch Mai cả kinh hét lên, sau đó lùi ra sau, Bạch Xá đưa tay giữ lấy nàng, “Cẩn thận.”
Thạch Mai đứng vững lại, nhìn hắn một lát, đưa tay nhéo mũi hắn, “Ngươi đi vào sao không gõ cửa?”
Bạch Xá cầm tay nàng xuống, muốn nắm một chút, nhưng Thạch Mai rút về rồi, hắn mỉm cười, “Ngươi không đóng cửa.”
Thạch Mai nheo mắt.
“Ta vào từ cửa chính.” Bạch Xá nhún vai, “Lại không có ai ra cản.”
Thạch Mai bất đắc dĩ, sao đám Hương Nhi lại không nói cho mình một tiếng là Bạch Xá đến, xấu hổ quá, may là vừa rồi mình không hồ ngôn loạn ngữ.
“Ngươi tới làm gì?” Thạch Mai hỏi.
“Bức tranh ngươi gửi … Ta nghĩ ra một con đường.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu.
Bạch Xá nhìn nàng, “Ngươi có đi không?”
Thạch Mai có chút do dự, “Vậy… Phải lên núi sao?”
“Thời gian này khẳng định sẽ rất phiền, không bằng đi ra ngoài giải sầu đã.” Bạch Xá đưa tay vuốt đuôi Tiểu Phúc Tử.
“Phiền gì?”
“Phó Tứ tìm người bắt Quan Lạc Thiên.” Bạch Xá thản nhiên nói, “Đến lúc đó khó tránh khỏi bị ép buộc.”
“Vậy sao…” Thạch Mai nghĩ, “Ta muốn tiến cung thăm mẫu hậu, chờ ta về chúng ta lại đi?”
“Được, ta đưa ngươi đi.” Bạch Xá nói xong liền kéo tay nàng muốn đi ngay.
Thạch Mai đưa tay bế Tiểu Phúc Tử, xoay người chạy.
Bạch Xá cười, chờ nàng ở phòng hương.
Một lát sau, Thạch Mai thay xong quần áo đi ra, lần này mặc một chiếc váy dài lỡ tay, thoạt nhìn nhẹ nhàng thanh thoát. Hai người xuất môn đến hoàng cung, Bạch Xá ở ngoài chờ, Thạch Mai đi vào gặp thái hậu.
Thái hậu vừa thấy Thạch Mai liền cười, “Để con chịu ấm ức rồi, vì nương lần này chưa ra mặt thay con, có bị bắt nạt không?”
Thạch Mai ngẩn người, sau đó mới hiểu thái hậu đang nói chuyện Trà Kiệt, nhanh chóng lắc đầu, “Không sao, con ứng phó được mà, mẫu hậu đừng vì chuyện này mà lo nghĩ nhiều.”
Thái hậu vui mừng gật đầu, thấy Thạch Mai vội vã, liền cười, “Ngồi ở đây nhưng lòng không ở đây, là vội vàng muốn đi với Bạch Xá sao?”
Thạch Mai có chút xấu hổ, ngồi xuống cạnh thái hậu, bóc vải cho người ăn.
“Con người Bạch Xá không tệ, có phải có rất nhiều nữ tử giang hồ tranh giành với con không?” Thái hậu đột nhiên hỏi.
Thạch Mai ngẩn người, nhớ tới Phó Dĩnh, “Vâng… Cũng có, lúc trước con từng gặp qua một người, nghe nói Bạch Xá được rất nhiều người thích.”
“Chốn giang hồ lòng người hiểm ác, con thông minh như vậy không cần ta phải dặn dò nhiều.” Thái hậu kéo Thạch Mai qua, thấp giọng nói bên tai nàng, “Con phải cẩn thận đừng để người ta ám toán, đặc biệt đề phòng kẻ tiểu nhân, biết chưa?”
“Vâng.” Thạch Mai nhanh chóng gật đầu, trong lòng cảm thấy là lạ, tại sao đột nhiên thái hậu lại nói như vậy, có phải là đã biết điều gì bất lợi cho mình? Liền hỏi, “Thái hậu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Thái hậu mỉm cười, lấy ra một cuộn tấu chương đưa cho nàng, “Tự con xem.”
Thạch Mai vừa thấy tấu chương chói lọi, còn có chữ ‘Tấu’ thật to, biết đây là tấu chương chỉ đưa cho hoàng thượng phê duyệt. Cầm lấy mở ra xem, càng xem càng kinh hãi…
Đây là một phần nặc tham, tham tấu là Bạch Xá giấu diếm phạm triều đình Quan Lạc Thiên, mưu đồ gây rối.
“Này…” Thạch Mai run lên, chẳng lẽ kẻ cải trang Bạch Xá ngày ấy là một quan sai? Tại sao nhanh như vậy đã có tấu biểu?!
“Sáng nay có người lén nói rồi đưa cho ta, có lần đầu tất sẽ có lần thứ hai.” Thái hậu lắc đầu, “Con phải biết rằng, thế lực trong triều rắc rối khó gỡ, nếu con đã là khuê nữ của ta thì càng phải cẩn thận… Ta có khả năng sẽ liên lụy đến con, cũng như con có khả năng liên luỵ đến Bạch Xá. Nếu con thật sự thích hắn thì phải bảo vệ thật tốt, đừng để kẻ nào thừa cơ hãm hại.”
Thạch Mai nghe xong, đột nhiên thông suốt rất nhiều điều, vẫn nghĩ rằng kẻ áo trắng kia là người giang hồ, giả mạo Bạch Xá vì tư oán. Nhưng hôm nay được hoàng thái hậu nói như vậy, nàng lập tức hiểu ra! Kẻ áo trắng nhằm vào Bạch Xá, nhằm vào Trà Kiệt… Ít nhiều có liên quan đến mình, có lẽ nào là người trong hoàng tộc?
“Sớm hay muộn cũng có phong ba.” Thái hậu nói khẽ với Thạch Mai, “Con nói cho Bạch Xá, việc này chỉ dừng lại trong giang hồ, đừng dính đến triều đình, cạm bẫy triều đình khó mà gỡ nổi. Cây to đón gió, lần này rõ ràng là hai thế lực giang hồ và triều đình hợp nhất liên thủ, mục tiêu cuối cùng còn chưa chắc chắn, càng phải cẩn thận.”
Thạch Mai nghe xong liền kinh tâm động phách, phỏng chừng Bạch Xá cũng không gánh nổi việc này, không không, là hắn khinh thường coi nhẹ mấy chuyện lục đục tranh chấp này.
“Thái hậu, thế nào mới không đinh đến triều đình?” Thạch Mai sốt ruột, nhất thời không có chủ ý.
“Ôi, tương kế tựu kế chứ sao.” Thái hậu nâng cằm, gật đầu, “Mạo danh giả vờ này ai chẳng biết? Mặc một thân áo trắng mang ngân đao, ai cũng có thể là Bạch Xá! Có một số việc tốt quá hoá cùi bắp >_
Thạch Mai vỗ tay một cái, “Con hiểu rồi!”
Thái hậu uống trà, “Đứa con rể này ta rất vừa lòng, chỉ mong nó có thể che chở cho con một đời bình an, ta đây cũng an tâm rồi.”
Thạch Mai cảm động, quả nhiên có nương thật tốt, thời điểm mấu chốt luôn thay con mình nghĩ đến chuyện tương lai.
…
Bạch Xá chờ ngoài hoàng cung không lâu đã thấy Thạch Mai vội vã chạy ra, vừa leo lên ngựa liền nói, “Hiện tại không thể đi lên núi!”
Bạch Xá buồn bực, “Vì sao?”
Thạch Mai phân tích rõ ràng đúng sai lợi hại cho Bạch Xá nghe.
Bạch Xá nhíu mày, hắn là loại người thông minh, tự khắc thông thấu trong lòng, “Ta hiểu rồi… Chúng ta về đi.”
Hai người vừa về đến con ngõ ngoài phòng hương liền nhìn thấy một đống quan binh tụ tập trước cửa Bạch gia.
Thạch Mai nhanh chóng kéo Bạch Xá vào sâu trong con ngõ, “Ngươi giấu Quan Lạc Thiên ở đâu?”
Bạch Xá thấp giọng nói, “Ta sai người đưa gã đi, không ở trong Bạch gia.”
Thạch Mai gật đầu, “Vậy bây giờ vẫn coi như an toàn?”
Bạch Xá gật đầu, hai người đi vòng ra cửa sau của Bạch gia, Bạch Xá thương lượng vài câu với Tần Điệp, Tần Điệp đã nói “Hiểu rồi “, sau đó xoay người chạy đi.
Thạch Mai và Bạch Xá lại vòng về bên kia, đi vào phòng hương.
Đám Diệp Son đã lo lắng sốt ruột lắm rồi, thấy người về, chạy tới nói, “Mai Tử, có nhiều quan binh đến đây lắm, chúng nói chúng ta giấu diếm khâm phạm triều đình.”
“Dì Hoắc không cho ai vào cửa cả.” Toản Nguyệt cũng sốt ruột, “Hai bên giằng co không được, làm sao bây giờ?”
Bạch Xá muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Thạch Mai giữ lại, “Để ta đi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta là được.”
Bạch Xá nhăn mày, Diệp Son và Toản Nguyệt lè lưỡi, Thạch Mai thật giỏi quá xá, trang chủ Quỷ Đao Môn cũng bị nàng sai bảo như đứa trẻ.
“Nghe hiểu không?” Thạch Mai hơi cao giọng.
Bạch Xá gật đầu, “Hiểu.”
Thạch Mai đi thay quần áo rồi xuất môn.
Lúc Thạch Mai dẫn Trung bá và Hương Nhi ra ngoài, tình cảnh đã vô cùng hỗn loạn.
“Ai dám gây ồn ào ở phòng hương của chúng ta?” Trung bá cao giọng, “Biết đây là nơi nào không?”
Quả nhiên cái cao giọng này làm cho hai bên yên tĩnh hẳn, một quan viên cầm đầu đi tới, hành lễ với Thạch Mai, “Phó thống lĩnh Lưu Hải có lễ với công chúa.”
Thạch Mai cũng không rõ gã là phó thống lĩnh gì, chỉ gật đầu, “Lưu đại nhân, vì sao lúc nãy lại gây ra tiếng động lớn như thế?”
“Công chúa, có người báo quan nói Bạch gia tư tàng thủ lĩnh thổ phỉ Quan Lạc Thiên, chúng ta tới bắt, nhưng người Bạch gia không cho chúng ta vào.”
“Nực cười.” Dì Hoắc cười lạnh một tiếng, “Quỷ Đao Môn là nơi các ngươi nói vào là vào được sao?”
“Đại nhân có bằng chứng không?” Thạch Mai hỏi Lưu Hải, “Sẽ không phải có người tới báo liền cứ thế tin theo chứ?”
“Đêm qua có người nhìn thấy Bạch Xá ở cùng Quan Lạc Thiên, không chỉ một người.”
“Đêm qua?” Thạch Mai lắc đầu, “Không thể nào, đêm qua Bạch Xá ở trong phòng hương của ta.”
“Ơ…” Lưu Hải xấu hổ, hỏi, “Công chúa… Có thể làm chứng?”
Thạch Mai gật đầu, “Từ sau lần có người giả mạo Bạch Xá giết Trà Kiệt đại nhân, để đề phòng người không sáng mắt, Bạch Xá liền ở tạm nhà ta, vừa bảo vệ an toàn cho phòng hương, vừa tìm cơ hội bắt kẻ giả mạo kia.”
“…” Lưu Hải xấu hổ cúi đầu, trong lòng thiếu chút nữa hiểu sai, còn nói công chúa làm gì tuỳ tiện như thế.
“Vậy bây giờ Bạch trang chủ đang ở trong phòng hương sao?”
“Quả thật hôm qua hắn có gặp một người áo trắng, chính là kẻ giả mạo thành hắn… Bạch trang chủ hiện đang nghỉ ngơi.” Thạch Mai nói xong, quay ra phân phó Hương Nhi, “Đi xem Bạch trang chủ tỉnh dậy chưa, nếu tỉnh rồi thì mời hắn qua đây, nói cho hắn, kẻ giả mạo hắn lại ra ngoài làm việc ác.”
“Vâng, công chúa.” Hương Nhi đi vào.
Một lát sau, Bạch Xá chậm rãi đi ra, bên chân là Tiểu Phúc Tử uốn éo đi theo.
“Ớ…” Lưu Hải khó xử.
“Dì Hoắc.” Bạch Xá nói, “Để cho họ vào.”
“Trang chủ?!” Dì Hoắc nhíu mày, “Quỷ Đao Môn đâu phải nơi cứ nói vào là vào.”
Bạch Xá cười nhẹ, “Thật giả Quỷ Đao Môn ta cũng không tha. Cứ để bọn họ vào, nếu có thể tìm được Quan Lạc Thiên thì trị tội ta. Nếu không tìm được, theo quy củ giang hồ mà làm.”
Lưu Hải cứng đờ, có chút do dự, quay đầu nhìn Thạch Mai, chỉ thấy Thạch Mai giống như mất hứng, nói, “Lưu đại nhân, ngươi không tin ta sao?”
“Ôi?”
Lưu Hải khó xử.
Đúng lúc này, cũng không biết là trùng hợp vẫn là cố ý, một đạo nhân mã đi tới, cầm đầu là Phó Tứ, phía sau dẫn theo một đám giang hồ.
“Ơ, quan phủ này?” Có mấy đại hán kêu lên.
Thạch Mai túm góc áo Bạch Xá, nhìn hắn —— thực khéo quá!
Bạch Xá gật đầu, đúng là khéo.
Phó Tứ đến trước cửa, xuống ngựa chắp quyền với Bạch Xá, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Hải còn chưa kịp nói, Thạch Mai đã hỏi, “Các vị anh hùng đến cửa hàng hương của ta sao?”
Phó Tứ cười, hành lễ với Thạch Mai, “Làm phiền công chúa rồi, chúng ta tới tìm Bạch huynh … Đúng rồi, ở đây xảy ra chuyện gì?”
“Các ngươi đến thật đúng lúc.” Thạch Mai cũng không quên chuyện cất giấu khâm phạm, tức giận nói, “Kẻ gần đây giả mạo Bạch Xá lại gây chuyện ác, thật đáng giận!”
“Có người giả mạo Bạch trang chủ?” Vài gac giang hồ phía sau Phó Tứ nhíu mày.
Bạch Xá không nói lời nào, trong mắt Phó Tứ hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn Thạch Mai.
Đúng lúc này, một giáo uý từ xa chạy tới, “Lưu đại nhân, có chuyện rồi!”
“Làm sao?”
“Có người phát hiện Quan Lạc Thiên ở Đông Sơn.”
“Thật không…” Lưu Hải nhìn Bạch Xá, nghĩ thầm, may lúc nãy mình chưa xông vào Quỷ Đao Môn tra án.
“Đúng rồi, ở cạnh gã còn có một người nữa.” Giáo úy tiếp tục nói, “Là người bịt mặt mặc áo trắng mang ngân đao, bây giờ bọn chúng đang bị quan binh bao vây, người nọ tự xưng là…”
“Là ai?” Lưu Hải nhìn tên giáo uý.
“Là… Bạch Xá.” Giáo uý liếc nhìn Bạch Xá một cái, bất đắc dĩ nói.
…
“Kẻ nào mà to gan như vậy, dám mạo danh Bạch Xá, lại còn có can đảm huỷ hoại thanh danh của Quỷ Đao Môn?!” Dì Hoắc hô một tiếng, mấy người giang hồ cũng ồ lên, cảm thấy việc này quả là có kẻ dụng tâm hiểm ác.
“Đi, chúng ta đi bắt Quan Lạc Thiên!” Vài hiệp khách giang hồ cưỡi ngựa chạy về hướng Đông Sơn.
Phó Tứ nhếch miệng cười, nói với Bạch Xá, “Bạch huynh, cùng đi bắt Quan Lạc Thiên không?”
Bạch Xá thản nhiên nói, “Các ngươi cứ đi đi, ta không có hứng thú.”
“Bạch huynh không hiếu kỳ là ai giả mạo huynh sao?” Phó Tứ hỏi lại.
Bạch Xá không nói lời nào, kéo Thạch Mai hỏi, “Có đói bụng không, đi ăn cơm nhé?”
Thạch Mai đỏ mặt, mọi người còn ở đây đó, Bạch Xá nói như thế có phải mờ ám quá rồi không?
“Khụ khụ.” Lưu Hải cũng nhìn ra, trong lòng nghĩ, í chởi đất ơi, hoá ra Bạch Xá đúng là tiểu tình nhân của công chúa, không thể đắc tội, nhanh chóng mang người rời đi.
Phó Tứ chỉ cười nhạt, cuối cùng quất ngựa phóng đi.
Thạch Mai trừng mắt nhìn Bạch Xá, rút tay về.
“Ngươi không cần giả vờ.” Bạch Xá nói, “Tần Điệp nói với ta rồi, ngươi đánh ta chứng tỏ ta thành công.”
Thạch Mai mặt đỏ bừng, “Sao cái gì ngươi cũng nghe Tần Điệp thế?”
Bạch Xá lắc đầu, “Trên cơ bản là hắn luôn nghe theo ta, nhưng về mặt này hắn nhiều kinh nghiệm hơn.”
Thạch Mai xoay người chạy về phòng, Bạch Xá giữ chặt nàng, “Tới chỗ ta đi.”
“Làm gì?” Thạch Mai để Bạch Xá kéo vào Bạch gia.
“Có thứ muốn đưa cho ngươi.” Bạch Xá kéo Thạch Mai vào nhà, xuyên qua hành lang gấp khúc rất dài, vào trong viện, vẫn là một vườn hoa hồng, còn có chiếc hộp trống trơn lạnh lẽo.
“Lần này ít nhiều cũng nhờ có ngươi.” Bạch Xá cảm tạ Thạch Mai, “Bằng không Quỷ Đao Môn của ta có khả năng gặp phải phiền phức lớn.”
“Là mẫu hậu ta có dự kiến trước.” Thạch Mai nhìn thoáng qua bàn tay giao nhau của hai người, lại nghĩ tới cái vỉ hấp kia… Nếu thật sự là vật đính ước, vậy Bạch Xá đúng là chân mệnh thiên tử của mình rồi.
Đang miên man suy nghĩ, Bạch Xá đã kéo nàng vào trong đình, “Ta có chuẩn bị vài thứ cho ngươi.”
Thạch Mai vừa nhìn liền không biết nên khóc hay nên cười, chỉ thấy trên bàn bày vỉ hấp đủ loại kiểu dáng.
“Ngươi…”
“Ngươi có vẻ đặc biệt thích vỉ hấp.” Bạch Xá nói, “Ta tìm mấy cái cho ngươi, tuy rằng không rõ chúng đẹp chỗ nào, nhưng chỉ cần ngươi thích, bằng không ta liền dùng vỉ hấp xây phòng cho ngươi?”
Thạch Mai khó thở, đạp Bạch Xá một cước.
Bạch Xá cúi đầu nhìn dấu giày đen xì trên giày mình, nhíu mày nhìn Thạch Mai, “Ý của ngươi là ta lại thành công.”
Thạch Mai bị hắn chọc cười, “Ngươi đừng có đi theo Tần Điệp học linh tinh! Ta thích người ngốc một chút.”
Bạch Xá gật đầu, “Ừ, cho nên ta mới nói là thành công.”
Thạch Mai tốn hơi thừa lời.
Bạch Xá kéo nàng vào lòng, cúi đầu.
Thạch Mai nhìn hắn…
Hoa rơi, nước chảy, lương đình, nhìn nhau, còn có gió thoảng mang theo hương hoa, tất cả đều rất tốt. Thạch Mai hít sâu một hơi, vừa định nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng quan gia từ ngoài sân vọng vào, “Trang chủ, Phó Dĩnh đến.”
Thạch Mai liền cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, tức chết!
Mở mắt ra nhìn, Bạch Xá cũng có chút xấu hổ và bất mãn, “Ta phái nàng đi…”
Bạch Xá chưa nói xong, Thạch Mai đã đẩy hắn ra, xoay người chạy đi.
Bạch Xá xoa xoa chỗ ngực bị Thạch Mai đẩy… Đây cũng coi như một loại thành công khác hả?
Danh sách chương