Buổi trưa, Toản Nguyệt đến tìm Thạch Mai, nói có Vương tướng quân đến mua hương phấn.

Thạch Mai sửng sốt, hỏi, “Vương tướng quân nào?”

Toản Nguyệt có chút bất đắc dĩ, “Kia là bổn gia của ta, tướng quân Vương Hạo, nếu ngươi không muốn gặp, ta đi đuổi người.”

Thạch Mai lắc đầu, “Có cái gì mà không muốn gặp? Ta đi.”

“Ngươi đừng nói nhiều với hắn, người này không chính không kinh!” Toản Nguyệt ngượng ngùng than thở.

Thạch Mai nghe ra không đúng, hỏi, “Sao thế?”

“Bổn gia của ta là một gã phiền toái, ở cùng đạo với Tần Hạng Liên cũng không phải ngày một nhày hai, hắn rất háo sắc, ta sợ hắn không có mắt, nghĩ ngươi rời khỏi Tần Hạng Liên sẽ không có ngọn núi chống lưng, đến quấy nhiễu ngươi!”

“Á.” Thạch Mai bị nàng chọc cười, “Còn có chuyện này nữa à?”

“Cũng không phải.” Toản Nguyệt thấp giọng nói, “Ngươi phải cẩn thận đối phó, người này rất có thế lực trong tay, cha ta cũng phải nhường hắn ba phần, có khi còn hơn cả Tần Hạng Liên ấy chứ, tốt nhất ngươi đừng đắc tội với hắn.”

Thạch Mai gật đầu, ý bảo hiểu rồi, thay đổi xiêm y, dẫn theo Hương Nhi ra ngoài.

Trong tiền đường của cửa hàng hương quả nhiên có một võ tướng cao lớn đang ngồi.

Thạch Mai đi vòng qua bình phong, chỉ thấy Vương Hạo này tuy tuổi tác xêm xêm như Tần Hạng Liên nhưng bộ dạng quả thật không dám khen tặng… Nói hắn mũi cong mắt tà ánh mắt bất chính vẫn là quá nhẹ rồi, quả thực không dễ nhìn.

Thạch Mai âm thầm lắc đầu, hy vọng do mình trông mặt mà bắt hình dong, người này có thể ngồi đến chức tướng quân, phỏng chừng là nội tàng cẩm tú.

“Công chúa điện hạ.” Vương Hạo thấy Thạch Mai đi ra, nhanh chóng đứng lên hành lễ.

Thạch Mai cũng thi lễ với hắn, đi thẳng vào vấn đề, “Vương tướng quân muốn mua hương phấn?”

“Đúng vậy.” Vương Hạo cười sâu xa, “Muốn thỉnh công chúa, cho ta phấn ‘Anh tuấn tiêu sái’.”

Thạch Mai bật cười, trong lòng nghĩ, ngươi hả, còn dùng phấn ‘Anh tuấn tiêu sái’ làm gì, cho ngươi mười cân bột mì, ngươi cùng quân trước đem trên mặt hố mạt bình nói sau. (Không rõ lắm:v)

“Công chúa?”

Thạch Mai cười xin lỗi: “Vương tướng quân, trên thế gian không có loại phấn này, thân thể là do cha mẹ ban cho, không thể tùy ý thay đổi.”

“Nhưng tướng mạo ta thật sự rất xấu, đến tận bây giờ cũng chưa có ai coi trọng ta… Ôi.” Vương Hạo thở dài.

Thạch Mai buồn bực, “Tướng quân không có thê thiếp?”

“Không có.” Vương Hạo lắc đầu, “Không thê không thiếp… Công chúa ơi, người phải biết rằng, tuy bộ dạng ta khó coi nhưng ta tuyệt đối không bao giờ làm loại chuyện ép uổng bắt buộc người khác phải gả cho ta, ta chỉ thuận theo duyên phận mà thôi.”

Thạch Mai gật đầu cười, rất giống như yên lặng lắng nghe, về phần hắn nói thật hay nói dối, Thạch Mai cũng lười tìm hiểu.

“Công chúa, tướng mạo của ta không có phấn gì thay đổi được sao?”

Thạch Mai lắc đầu, “Thật sự không có.”

“Ôi…”

Vương Hạo thở dài một tiếng, lại bắt đầu thổi phồng công trạng vĩ đại lúc mình chinh chiến xa trường năm đó.

Thạch Mai nghe không được tự nhiên, trong lòng nghĩ ngươi hư cấu quá, vài năm gần đây không đánh qua trận gì, có quyền thế như bây giờ còn không phải do phúc trạch phụ bối sao, chỉ tiếc thế hệ sau không bằng thế hệ trước.

Thạch Mai tuy rằng thấy ghét hắn nhưng cũng không thể đuổi cổ hắn đi, Hương Nhi bên cạnh lặng lẽ nhăn mặt với nàng —— người này phiền muốn chết!

Vương Hạo nói nửa ngày, thấy Thạch Mai chỉ ngồi một bên uống trà chứ không nói xen vào, trong lòng cũng sáng tỏ, xem ra hương phấn nương nương này không có ý gì với mình. Vương Hạo buồn rầu, sao Loan Cảnh Nhi kia lại phái người đi nói hắn có thể chiếm được tiện nghi, rồi Thạch Mai còn ám chỉ có ý với hắn? Thạch Mai thấy Vương Hạo nghi hoặc, trong lòng cũng bồn chồn, hay có người đẩy Vương Hạo từ phía sau?

Đang nghĩ đến đây, chỉ thấy một người bước vào trong sảnh… Thạch Mai nâng mắt nhìn, là Bạch Xá đến.

Bạch Xá vốn đang ở trong nhà, sau đó có ám vệ của Quỷ Đao Môn đến nói với hắn —— có một gã tướng quân xấu xí đến đây, khả năng có ý không an phận với Thạch Mai, rất đáng ghét.

Bạch Xá sợ Thạch Mai chịu thiệt, liền qua đây nhìn.

Thạch Mai thấy hắn đến, trong đầu lộp bộp, cũng sợ hắn khó chịu một cái lại động thủ làm thịt Vương Hạo, nàng đứng lên, trấn định hắn. Nhưng Thạch Mai rất thẳng tính, thấy Bạch Xá như vậy cũng không biết làm sao, cười hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”

Ngữ điệu mềm đi vài phần, có thể thấy Bạch Xá không giống với những người khác.

Bạch Xá hỏi Thạch Mai, “Ăn cơm chưa? Đồ ăn dì Hoắc làm ăn ngon lắm.”

“…” Thạch Mai liếc Vương Hạo. Những lúc như thế này, người nào có ý chút sẽ thức thời cáo từ rời đi, nhưng Vương Hạo lại không đi, trong đầu còn rối rắm, Loan Cảnh Nhi có phải lừa mình rồi không? Hương phấn nương nương này còn có một gã tiểu tình nhân nữa! Ối trời, xem tướng mạo này, hai người kia đứng cạnh nhau quả là môn đăng hộ đối.

“Vị này là?” Vương Hạo không những không đi mà còn đứng lên, muốn làm quen với Bạch Xá, trong lòng nghĩ… Tiểu bạch kiểm nhà ngươi là lợi dụng vào khuôn mặt phải không? Ta có thân phận, nam nhân cái gì quan trọng hơn, là nhan sắc hay địa vị? Chuyện này nữ nhân tuyệt đối phân định rõ ràng.

“Đây là…” Thạch Mai đang muốn giới thiệu Bạch Xá, Bạch Xá lại không nghe, nhìn Vương Hạo một cái, nói, “Vương Hạo đúng không, tướng lãnh đóng quân ở Tây Nam hoàng thành, cấp dưới lệ thuộc của Tần Hạng Liên, hàng năm đều kiếm lời riêng, cắt xén lương bổng cũng phải hơn vạn lượng bạc.”

“Ta, cái này…” Sắc mặt Vương Hạo hết chuyển từ trắng sang hồng, há miệng nhưng không nói rõ, xấu hổ chỉ vào Bạch Xá.

Thạch Mai muốn cười lại nhịn xuống, tóm ống tay áo Bạch Xá, thấp giọng nói, “Đừng nói bừa.”

Bạch Xá gật đầu, nhếch môi nhìn Vương Hạo, “Cái khác không cần nói.”

Vương Hạo hết lời, quả thật hắn từng rút đi ít bạc, nếu hoàng thượng biết thì chức quan này khó giữ, nếu để cho Tần Hạng Liên biết thì càng tệ hơn, phỏng chừng ngay cả đầu cũng không giữ nổi.

Cái gọi là kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt, Vương Hạo nhanh chóng thi lễ với Thạch Mai rồi cáo từ rời đi, lòng thầm oán hận Loan Cảnh Nhi. Nữ nhân này sao lại nham hiểm như thế? Không thù không oán lại lừa mình tới chỗ này chịu nhục? Nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng như thế không phải chứng tỏ Loan Cảnh Nhi cũng biết việc mình tham ô sao, nếu nói cho Tần Hạng Liên thì mình chỉ có chết!

Vương Hạo lúc tới mơ hồ khi đi kích động.

Thạch Mai không hiểu, “Làm sao thế?”

“Có ý nghĩ không an phận với ngươi.” Bạch Xá cười lạnh, “Đừng hỏi.”

Thạch Mai nhìn hắn cười, “Ghen à?”

Bạch Xá thản nhiên gật đầu, “Đúng vậy.”

Thạch Mai đỏ mặt, lần nào Bạch Xá cũng nói trắng ra, càng thẳng thắn lại càng khiến người ta ngại ngùng.

“Đúng rồi, làm sao ngươi biết chuyện tham ô của Vương Hạo thế? Còn có chuyện Tần Hạng Liên tư tàng binh khí lần trước nữa?”

Thạch Mai thay đổi đề tài hỏi Bạch Xá.

“Quỷ Đao Môn ở kinh thành, ta muốn biết cũng dễ, đặc biệt là gã Tần Hạng Liên này, bao gồm những ai liên quan đến hắn, thủ hạ, thê thiếp… Ngay cả ảnh vệ của hắn thay ca lúc nào ta cũng biết. Nếu hắn làm ngươi khó chịu, ngươi cứ nói cho ta, ta giúp ngươi xử lý hắn.”

“Đừng nói bừa.” Thạch Mai nhịn không được bật cười, “Nhưng mà cũng may nhờ chiêu này của ngươi, Vương Hạo kia chắc chắn sau này không dám tới nữa, nhưng ta vẫn không rõ, vì sao hắn sớm không đến trễ không đến, cố tình bây giờ mới xuất hiện, còn hồ ngôn loạn ngữ?”

“Ngươi muốn biết à?” Bạch Xá gọi một đệ tử Quỷ Đao Môn tới, sai gã đi theo Vương Hạo, điều tra manh mối.

Chuyện của Vương Hạo Thạch Mai chỉ lo lắng trong chốc lát, cuối cùng không để tâm nữa, theo Bạch Xá đến Bạch gia ăn cơm. Mắt thấy đã quá chiều, Thạch Mai nhớ tới Phó Tứ còn mở cái gì mà đại hội anh hùng để bàn kế bắt Quan Lạc Thiên… Có phải cũng nhân cơ hội hợp mưu ám toán Bạch Xá hay không?

“Chúng ta đi đại hội anh hùng xem không?”

“Cái gì mà đại hội anh hùng.” Bạch Xá khinh thường nói, “Anh hùng sẽ không tụ tập tính kế một người.”

Sau đó hắn lấy ra một bản vẽ, “Nếu so sánh, ta muốn đi tìm ngọc Phật hơn.”

“Được.” Thạch Mai nói “Ngươi chờ ta một lát”, liền xoay người chạy vào nhà.

Không bao lâu sau, trên lưng đeo một bao bố nặng đi ra, “Đi!”

“Lần này đi thật?” Bạch Xá có chút ngoài ý muốn, “Ta tính qua lộ trình rồi, nếu đi đường thuận lợi cũng phải mất hai ngày.”

“Ừ.” Thạch Mai gật đầu, “Ta nói với đám Toản Nguyệt rồi.”

Bạch Xá trở về thông báo một tiếng, khoác tay nải cùng Thạch Mai lên ngựa.

Hai người vừa chuẩn bị đi, đã thấy Toản Nguyệt và Diệp Son đi ra đóng cửa, trên cửa gắn một cái biển nhỏ, nói là có việc xuất môn, tạm nghỉ ba ngày.

Bạch Xá nghi hoặc nhìn Thạch Mai.

“Vương Hạo lần này đến chắc chắn không đơn giản, hắn và với Tần Hạng Liên cùng một giuộc, đến lúc đó sợ là lại tới gây phiền toái.” Thạch Mai ngồi sau ngựa, “Cho nên đóng cửa ba ngày, mọi người không làm gì là được.”

“Ngươi lo nghĩ chu toàn thật đấy.”

“Đương nhiên rồi, chúng ta đi thôi.” Thạch Mai ôm thắt lưng Bạch Xá, động tác rất tự nhiên, cảm giác một chút, ừ, thắt lưng hơi nhỏ nhưng rất chắc.

Bạch Xá hỏi nàng, “Không xấu hổ à?”

Thạch Mai đánh hắn một cái, Bạch Xá cười vung dây cương… Con ngựa hí lên một tiếng rồi chạy đi.

Toản Nguyệt và Diệp Son cũng rời khỏi cửa hàng hương tới một khu nhà ở ngoại ô ở. Đó là nhà cũ của vương gia, có suối nước nóng và hoa viên, mùa hè bọn họ thường tới đây, bình thường không có ai ở, mọi người định ở đây ba ngày, sống phóng túng rời xa thế sự, tiêu diêu tự tại.

Còn có một người chưa được nhắc tới.

Vương Hạo nổi giận đùng đùng đi về phủ nhà mình, càng nghĩ càng giận, hắn nghĩ phải đích thân đi chất vấn Loan Cảnh Nhi, nhưng dù sao đó cũng là Vương phi, thân phận mình có là cái thá gì?

Tức đến nghẹn họng, vì thế liền ghi thù Loan Cảnh Nhi, lại nghĩ, nếu là Loan Cảnh Nhi hãm hại, vậy may mà hôm nay mình không làm gì Trần Thức Mi, bằng không Vương gia chẳng phải là sẽ trở mặt sao? Lúc trước hắn còn nghe người ta nói vương gia lại bắt đầu để ý đến Trần Thức Mi rồi.

Vương Hạo trăm tư không thể giải.

Đang ở trong thư phòng loay hoay, có người đột nhiên đi vào, “Ca, huynh đang làm gì thế?”

Đi vào là một nữ tử trẻ tuổi lại xinh đẹp động lòng người, tên là Vương Liên Duyệt, là đường muội của Vương Hạo, cùng Toản Nguyệt cũng là bổn gia, cô nương này cha mẹ song vong từ nhỏ, Vương Hạo nhận nàng về chăm sóc, hai người mặc dù không phải huynh muội ruột thịt nhưng tình cảm rất sâu đậm.

Vương Hạo là gã quê mùa, muội muội lại cực kỳ thông minh, hắn kể hết việc ngày hôm nay cho nàng ta nghe, để cho nàng ta cân nhắc suy nghĩ.

Vương Liên Duyệt nghe xong liền nhăn mày, “Ca… Đây là sao? Loan Cảnh Nhi muốn hại ngươi nhưng bất thành?”

“Ta cũng muốn biết, nhưng không thể hỏi mà!” Vương Hạo run tay.

Vương Liên Duyệt đảo mắt, “Ca, hay ngươi thỉnh vương gia và Loan Cảnh Nhi đến phủ chúng ta đi?”

“Thỉnh đến làm gì?” Vương Hạo sửng sốt.

“Nghĩ biện pháp sau đi, ăn cơm uống rượu cái gì cũng được, ngươi và Vương gia trò chuyện, ta lo Loan Cảnh Nhi, tìm cách thăm dò nàng.”

“Ừ…” Vương Hạo có chút lo lắng nhưng vẫn gật đầu, “Chủ ý này tốt.”

“Hơn nữa…”

“Hơn nữa?” Vương Hạo thấy muội tử nhăn nhó giống như còn có chuyện muốn nói, liền nhìn nàng chằm chằm.

Vương Liên Duyệt do dự, đỏ mặt nói, “Trần Thức Mi đã bị Tứ vương gia hưu, vương gia cũng không lập Loan Cảnh Nhi làm chính thất, không phải sao?”

Vương Hạo hơi sửng sốt, thấy muội tử đỏ mặt tía tai, kinh ngạc nhảy dựng lên, “Ngươi… Ngươi muốn gả cho vương gia?”

“Dạ.” Vương Liên Duyệt gật đầu, “Ta cảm thấy tứ vương gia tương lai tất thành châu báu, chính là mấy người bên cạnh hắn không được. Loan Cảnh Nhi giả làm Bồ Tát, Trà Phúc lại ngu ngốc, Trần Thức Mi thì đã vứt đi rồi, ta cũng chẳng kém các nàng chỗ nào cả.”

“Muội muội tốt, có tiền đồ!” Vương Hạo vỗ tay, “Chỉ cần ngươi có tâm, ca sẽ giúp ngươi thực hiện bằng mọi giá.”

Vương Liên Duyệt gật đầu cười, vì thế, hai huynh muội nghiên cứu một phen, mà hết thảy, đều lọt vào tai đệ tử Quỷ Đao Môn đang ngự trên nóc nhà.



Bạch Xá mang theo Thạch Mai cưỡi ngựa đi lên núi Đại Vũ.

Vào trong núi, Bạch Xá và Thạch Mai xuống ngựa nghỉ ngơi một chút, Thạch Mai nhìn thấy không ít đệ tử Quỷ Đao Môn cũng đi theo lên núi cũng an tâm phần nào, xem ra Bạch Xá đã chuẩn bị đầy đủ.

Lúc này, đệ tử được phái theo dõi Vương Hạo cũng đuổi theo đến nói hết toàn bộ tin tức thám thính được.



“Loan Cảnh Nhi xúi giục Vương Hạo tới tìm ta?”

Bạch Xá lưu ngựa dưới chân núi để đệ tử Quỷ Đao Môn dắt đi.

Thạch Mai cùng hắn đi bộ lên núi.

Thạch Mai lại không nghĩ ra, “Chuyện này không hợp tình hợp lý gì cả, Loan Cảnh Nhi cũng chẳng được lợi.”

“Cũng không phải Loan Cảnh Nhi tự mình tìm Vương Hạo mà sai người đưa lời nhắn.” Bạch Xá nhắc.

“Loan Cảnh Nhi bị oan sao? Có người mượn danh nghĩa nàng dùng hạ nhân của nàng?” Thạch Mai cảm thấy người có thể làm chuyện này không nhiều, Tần Hạng Liên, hay là Trà Phúc? Tóm lại… Việc này ẩn giấu huyền cơ, lại sinh ra rất nhiều khúc chiết.

Thạch Mai tâm sự đầy mình đi về phía trước, đột nhiên Bạch Xá ngăn nàng lại, “Shh” một tiếng. Hai người trốn trong một bụi cây bên đường, Bạch Xá nói khẽ với Thạch Mai, “Có người!”

Thạch Mai mở to hai mắt nhìn Bạch Xá, dán vào lỗ tai hắn hỏi, “Con đường này chỉ có chúng ta biết thôi, người khác vào bằng cách nào?”

Bạch Xá cảm giác hơi thở của Thạch Mai phun vào tai, xoay mặt qua bóp lấy cằm nàng, “Lần sau lại nói sát bên tai ta, ta coi như ngươi muốn ta hôn ngươi.”

Thạch Mai đỏ mặt, thấy Bạch Xá bộ dáng kiêu ngạo, đưa tay muốn véo tai hắn, Bạch Xá đã bắt lấy cánh tay nàng, hai người thiếu chút nữa nháo lên, lại nghe thấy tiếng nói chuyện rõ ràng.

Bạch Xá nhanh chóng kéo Thạch Mai vào lòng, trốn xong, che miệng nàng lại.

Thạch Mai nghe ra tiếng người nói chuyện, âm thanh rất quen thuộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện