Phản ứng của Bạch Xá quá lãnh đạm khiến nữ tử đang kẹp cổ Trần Thạch Mai cũng sửng sốt. Hương nhi lại sốt sắng: “Ngươi đừng có ngộ thương người tốt, chúng ta thật sự không quen biết hắn.”

Nàng kia đảo mắt mấy cái như đang tự hỏi. Trần Thạch Mai thấy trên tay nàng ấy có máu, cánh tay kẹp cổ mình cũng hơi run nên liếc sang nhìn.

Nàng kia thấy Thạch Mai nhìn mình thì trừng mắt lườm lại: “Nhìn cái gì? Có tin ta móc mắt ngươi ra không hả?”

Hương nhi kinh hãi. Nữ nhân này sao lại hung dữ thế chứ!

Nàng kia lại quát Bạch Xá: “Bạch Xá, ngươi đúng là đồ tiểu nhân bỉ ổi! Đại ca ta thật sự không nên tin ngươi!”

Bạch Xá hơi sửng sốt nhìn nàng: “Có ý gì?”

“Ngày hôm qua, đại ca ta đã nói rõ ngọn nguồn cho ngươi hay, ngươi cũng đã trả ngọc phật lại cho chúng ta, vì sao còn cướp lại?”

Sắc mặt Bạch Xá không đổi, dường như có chút không hiểu.

Trần Thạch Mai cảm thấy khi nàng kia nói chuyện thì sức nặng toàn thân đều đặt lên vai mình, xem ra đã không chống đỡ được nữa.

“Ngươi lật lọng, tìm người đến đánh lén chúng ta, cướp lại ngọc phật … Ngươi giết các huynh đệ của ta, hôm nay ta giết nữ nhân của ngươi!” Nàng càng nói càng kề sát đao vào cổ Trần Thạch Mai.

Thạch Mai nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng gió vun vút bên tai … Cả người bỗng bị đè nặng, ‘keng’ một tiếng, thanh đao trong tay nàng kia rơi xuống đất.

Lại mở mắt ra, Thạch Mai thấy nàng ấy đang nằm sấp trên vai mình bất động, có lẽ đã ngất đi …

Trần Thạch Mai đột nhiên nhớ tới tối hôm đó, Bạch Xá cách rất xa vẫn có thể dùng chưởng tát người nọ một bạt tai, có phải là dùng loại công phu này không? “Mai Tử tỷ.” – Hương nhi nhảy từ trên xe ngựa xuống, cùng Tiểu Tịch Tử dìu nàng kia đến bên xe ngựa mới phát hiện ra nàng ấy bị thương rất nặng, đầy người là máu, thấm cả sang chiếc váy trắng của Trần Thạch Mai.

Trần Thạch Mai đưa mắt nhìn Bạch Xá cách đó không xa thì thấy mặt hắn không chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào nữ nhân bị thương kia, dường như nghĩ gì đến xuất thần.

Lúc này, cảnh rối loạn trên đường cũng kéo tới không ít người vây xem. Tiểu Tịch Tử nhìn tình trạng của nàng kia, nói: “Tiểu thư, nên tìm một lang trung chữa trị cho nàng, nếu không sẽ nguy đến tính mạng.”

Thạch Mai không nói gì. Lúc này Bạch Xá đã đi đến bên xe ngựa. Hắn nhìn Trần Thạch Mai, hỏi: “Gọi là gì?”

“Ngươi.” – Tiểu Tịch Tử nhíu mày – “Không được vô lễ với tiểu thư nhà ta.”

Thạch Mai ngăn hắn lại, Hương nhi nhanh nhảu nói: “Bạch công tử, tiểu thư nhà ta tên Trần …”

“Trần Thạch Mai.” Trần Thạch Mai cướp lời, sợ Tiểu Hương nhi lại nói ra cái tên Trần Thức Mi. Nàng không muốn dùng cái tên đó nữa.

Hương nhi là đứa bé lanh lợi, nghĩ là Trần Thạch Mai không muốn nói ra tên thật nên cũng gật đầu phụ họa: “Tiểu thư nhà ta muốn cảm ơn ngươi tối hôm đó đã cứu mạng chúng ta.”

Bạch Xá không phản ứng gì, chỉ liếc nhìn nữ tử bị thương kia rồi nói: “Đi theo ta.” Nói rồi quay đầu ngựa, đi trước dẫn đường.

Tiểu Tịch Tử quay đầu nhìn Trần Thạch Mai, thấy Thạch Mai gật đầu ý bảo đi theo. Nàng cùng Hương nhi đỡ nàng kia vào trong xe ngựa.



Tứ Vương phủ.

Tần Hạng Liên mấy ngày nay đều không ra ngoài. Trong nhà thiếu mất hai người, tuy rằng ngày thường cũng không được sủng ái, nhưng vẫn làm bầu không khí trở nên lạnh lùng hơn. Trà Phúc bị phạt cấm túc ở trong viện, không được ra ngoài nên bây giờ chỉ còn Loan Cảnh Nhi ở bên hắn. Loan Cảnh Nhi là một nữ tử rất thông minh, thấy tâm tình Tần Hạng Liên mấy ngày nay không tốt nên cũng không chủ động đến tìm, được gọi thì đến, không thì thôi, một mình ngồi luyện chữ vẽ tranh.

“Vương gia.”

Lúc này, một thị vệ đến hành lễ với Tần Hạng Liên.

“Có tìm được người áo trắng kia không?” – Tần Hạng Liên hỏi.

Lại nói, từ đêm hôm đó, sau khi thấy Bạch Xá dễ dàng quần chiến với đám người giang hồ kia, Tần Hạng Liên liền cực kỳ coi trọng hắn. Tần Hạng Liên cảm thấy Bạch Xá tướng mạo bất phạm, thân thủ lại cao, nếu có thể phụng sự cho mình sẽ rất tốt. Chỉ là lúc ấy hắn vội đuổi theo Trần Thức Mi nên chưa kịp kết giao. Nhưng ngay ngày hôm sau, hắn phái người ra ngoài tìm tung tích hắn, muốn chiêu mộ hắn về dưới trướng của mình.

“Dạ … Đã tìm được.” – Thuộc hạ gật đầu, sắc mặt lại có vẻ khó xử.

“Làm sao?” – Tần Hạng Liên hỏi.

“Hắn đi cùng đại phu nhân.” – Thị vệ trả lời.

Tần Hạng Liên sửng sốt, chậm rãi ngồi xuống, mày nhíu chặt, sắc mặt rất xấu. Nghĩ lại, tối hôm đó nếu không phải người áo trắng kia chặn đường thì hắn cũng sẽ không để mất dấu Trần Thạch Mai. Nay hai người họ lại ở cùng nhau …

Trần Thạch Mai nghĩ thông suốt nên muốn ly thân với hắn là một chuyện, nhưng vì có nam nhân khác mà muốn ly thân với hắn lại là một chuyện khác. Tần Hạng Liên hắn đường đường là Tứ Vương gia lại bị cắm sừng, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì sau này hắn sao có thể sống yên trong hoàng thành?

“Bọn họ đi cùng nhau làm gì?” – Tần Hạng Liên hỏi.

“Dạ … hình như là có xảy ra tranh chấp với nhóm người tối hôm đó, chỉ là …”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là …” – Thị vệ hạ giọng nói – “Bọn họ nói đại phu nhân là nữ nhân của người áo trắng kia.”

“Rầm!” một tiếng.

Tần Hạng Liên giật tím mặt, vỗ một chưởng xuống bàn, chén trà bật nảy lên, cái bàn cũng theo đó bị gãy mất một góc.

“Vô liêm sỉ!” Tần Hạng Liên nghiến răng. Đời này hắn chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế. Trần Thức Mi không phải là toàn tâm toàn ý với hắn sao? Ra là đã sớm có nam nhân khác. Đúng là không biết liêm sỉ!

“Người áo trắng kia là ai?” – Tần Hạng Liên nén giận, hỏi.

“Hình như hắn tên là Bạch Xá.” – Thị vệ trả lời – “Trên giang hồ, tên Bạch Xá lại có võ công cao như thế hẳn chỉ có một người.”

“Quỷ Đao Bạch Xá?” – Tần Hạng Liên cười lạnh một tiếng – “Ta cũng từng nghe nói, người này danh khí không nhỏ chút nào.”

“Bạch Xá là trang chủ Quỷ Đao sơn trang, võ công thuộc hàng số một số hai trên giang hồ. Chủ trạch của Quỷ Đao sơn trang vừa mới chuyển vào hoàng thành gần đây, thế lực trải rộng khắp võ lâm trung nguyên, tương đối lợi hại.”

“Được … Đúng là một chỗ dựa vững chắc.” – Tần Hạng Liên cười hỏi – “Trần Thức Mi ở đâu?”

“Đại phu nhân …”

“Không được gọi đại phu nhân.” – Tần Hạng Liên nhíu mày – “Giờ nàng ta là công chúa, không còn quan hệ gì với Tần Hạng Liên ta nữa. Ngươi còn muốn đại phu nhân nhà ngươi ở cùng nam nhân khác hay sao?”

“Thuộc hạ không dám!” – Thị vệ nhanh chóng cúi đầu, nói – “Là ở Hương phấn trạch.”

“Đã xây xong rồi?” – Tần Hạng Liên hỏi – “Nhanh thật … Thái hậu đúng là rất sủng ái nàng ta. Ta cứ nghĩ phòng chừng không quá vài ngày nàng sẽ được gả cho một vị vương công quý tộc khác, không ngờ lần này lại tìm đến một người giang hồ.”

“Nhưng … thuộc hạ cảm thấy đại … công chúa dường như cũng không quen biết cái người tên Bạch Xá kia.” – Thị vệ do dự một chút rồi bổ sung thêm một câu – “Bạch Xá có hỏi tên công chúa là gì.”

“Hửm?” – Tần Hạng Liên hơi sửng sốt, nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng. Trần Thức Mi ngày thường vẫn ở trong hương phường, ngoại trừ tiến cung ra thì không đi đâu cả. Hơn nữa nàng ấy vì hắn mà tranh giành tình nhân dường như không phải giả, không có khả năng quen biết nam nhân khác.

Nghĩ đến đây, Tần Hạng Liên đột nhiên hỏi: “Ngươi có thấy Trần Thức Mi tựa hồ hơi khác trước không?”

Thị vệ kia nghe xong, gật đầu: “Vương gia, không dối gạt gì ngài, mấy thị vệ chúng ta đều phát hiện ra. Quả thực như hai người khác nhau vậy.”

“Ồ?” – Tần Hạng Liên đứng lên, chậm rãi thả bước trong phòng, hỏi – “Nói ta nghe xem.”

“Công chúa tuy là dung mạo không thay đổi, nhưng dường như trẻ hơn trước nhiều.” – Thị vệ nói – “Khác biệt lớn nhất là tính cách. Nếu trước kia cứ hai ba ngày lại nổi nóng một lần thì nay lại có vẻ tôn quý thong dong, cứ như thay đổi thành người khác.”

Tần Hạng Liên nghe xong cũng thấy có lý, đưa tay sờ cằm, hỏi: “Đống phế tích của Hương phường kia của nàng vẫn còn chứ?”

“Còn.” – Thị vệ gật đầu – “Vẫn chưa dọn dẹp hết.”

“Lật lên cho ta.” – Tần Hạng Liên nói – “Tìm xem phía dưới có cái gì.”

“Rõ!”

Thị vệ lui xuống, mang người đến lật tìm trong đống phế tích của hương phường, chỉ thấy toàn bộ đều cháy sạch.

Tần Hạng Liên nhìn một hồi chỉ thấy toàn gạch ngói vỡ vụn cháy đen, Trần Thức Mi nếu bị kẹt ở bên trong thì không có khả năng thoát ra được mà không bị thương tổn gì … Càng nghĩ càng thấy kỳ quái.

“Vương gia?”

Tần Hạng Liên nhìn đống phế tích, đột nhiên mỉm cười. Hắn gật đầu, phân phó thị vệ: “Dẹp hết đống phế tích này đi, xây lại một hương phường mới.”

Thị vệ giật mình nhưng không dám hỏi nhiều, lập tức sai người đi làm.

Tần Hạng Liên trở lại hậu viện thì thấy Loan Cảnh Nhi đang ngồi vẽ tranh.

“Vương gia.”

Tần Hạng Liên thấy nàng nhu thuận đến dựa sát vào hắn thì cũng đưa tay ôm lấy nàng, vuốt ve mái tóc dài, cúi đầu nhìn thật kỹ. Gương mặt trắng nõn nà, tươi cười thanh lệ, thật sự là một mỹ nhân … Chỉ là nếu luận về tướng mạo thì Trần Thạch mai có phần đẹp hơn Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc. Chẳng qua trông bộ dạng nàng trước kia có vẻ khó coi mà thôi, chính hắn cũng rất vui vẻ nhìn nàng ngày một khó coi hơn.

“Có muốn ra ngoài một chút không?” – Tần Hạng Liên hỏi.

Loan Cảnh Nhi gật đầu: “Vương gia muốn đi đâu?”

“Chỉ muốn ra ngoài một chút thôi, trên đường sẽ nói sau.” Tần Hạng Liên kéo tay nàng đi ra ngoài, lên xe ngựa, rời khỏi vương phủ.



Tiểu Tịch Tử đánh xe đi theo Bạch Xá tới bên ngoài một tòa trạch rất lớn. Nói đến cũng khéo, tòa trạch này nằm đối diện với Hương phấn trạch của Trần Thạch Mai.

Tiểu Tịch Tử cũng giật mình. Khu đất đối diện này nửa năm trước đã được một phú hộ mua lại, tu sửa thành một trang viên lớn. Nghe nói trang chủ họ Bạch. Trên cửa chỉ có một tấm biển, trên biển không đề chữ gì, chỉ có hai pho tượng điêu khắc hình đầu quỷ đặt trước đại môn, thoạt nhìn thật dọa người. Ban đầu hắn còn tưởng tòa nhà này có điềm xấu, nhưng nghe các thợ xây nói mới biết đó quỷ đầu trấn trạch, gia công chế tác kiểu đó gặp không nhiều, khu đất ấy lại là phong thủy bảo địa, vậy nên càng đại cát đại lợi.

Nhưng thật không ngờ Bạch Xá lại ở đây. Chẳng cần hỏi cũng biết, nhìn dáng vẻ của hắn thì đương nhiên là chủ nhân.

Bạch Xá xuống ngựa.

Người giữ cửa chạy ra dắt ngựa. “Trang chủ.”

Bạch Xá gật đầu, nói: “Đi mời lang trung đến.”

“Dạ!” Người nọ chạy đi ngay. Cách đó không xa có một hiệu thuốc bắc, lát sau đã thấy một lão lang trung mang theo hòm thuốc đi tới.

Thạch Mai và Hương nhi ở trong xe ngựa cùng nàng kia, thấy nàng ấy sốt rất cao, miệng cứ lẩm bẩm. Lúc thì bảo ‘đại ca phải cố chống đỡ’, lúc lại nói ‘Bạch Xá, ta muốn ngươi đền mạng’.

Thật vất vả mới đến nơi. Hai người vừa xuống xe ngựa cũng thấy giật mình. Không ngờ Bạch Xá lại là hàng xóm đối diện với bọn họ.

Bạch Xá nhìn Tiểu Tịch Tử, bảo: “Mang nàng vào trong.” Nói rồi xoay người vào nhà.

Thạch Mai nhìn Tiểu Tịch Tử có chút hối lỗi.

Tiểu Tịch Tử thở dài, hắn không nghe ai chứ Trần Thạch Mai thì nhất định nghe theo, vậy nên chẳng hề oán giận gì, bế nàng kia đi theo Bạch Xá.

“Mai Tử tỷ, hay là chúng ta cũng dùng loại sỏi trắng này lát tường viện đi.” – Hương nhi nói rồi quay sang hỏi Bạch Xá – “Bạch công tử, loại sỏi trắng này là lấy từ chỗ nào vậy?”

Bạch Xá lắc đầu, ý bảo hắn không biết. Sau khi vào phòng, hắn gọi quản gia tới để Hương nhi hỏi.

Nói đến cũng khéo, Bạch trạch chỉ vừa xây hoàn tất mấy ngày trước, đồ dùng trong nhà cũng vừa mới mua nên lão quản gia đã kể ra cả một danh sách dài cho Hương nhi.

Lang trung xem bệnh cho nàng kia. Trần Thạch Mai và Bạch Xá song song đứng bên giường, không nói gì. Bầu không khí có chút xấu hổ.

Trần Thạch Mai nhìn hắn. Bạch Xá vẫn là bộ dáng như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Tòa trạch của ta nằm đối diện với căn trạch này của ngươi.” – Trần Thạch Mai mở miệng.

Bạch Xá sửng sốt, xoay mặt sang nhìn nàng, hỏi: “Ngươi chính là Hương phấn nương nương?”

Trần Thạch Mai đỏ mặt. Người đó là Trần Thức Mi chứ không phải nàng. Gần đây nàng thường xem những tư liệu trước đây Trần Thức Mi viết, học hỏi được đôi chút, cảm thấy mình còn kém nàng ấy rất xa.

“Quả nhiên là vậy?” – Bạch Xá lại hỏi thêm một câu.

Trần Thạch Mai đành phải mặt dày gật đầu.

Lúc này, Bạch Xá đi đến bên cạnh bàn, lấy một tờ giấy từ trong cái tráp ra rồi đi đến bên cạnh Trần Thạch Mai: “Cái này, ngươi giúp ta nhìn xem.”

Thạch Mai nhận lấy tờ giấy kia, mở ra nhìn thì thấy bên trong có viết tên một vài loại hương liệu: xạ hương, hương phụ tử, trầm hương, thanh mộc hương, đinh tử hương.

“Đều là hương liệu.” Trần Thạch Mai ngước mắt lên nhìn Bạch Xá, phát hiện hắn cao hơn Tần Hạng Liên một chút.

Bạch Xá hỏi: “Những loại hương liệu này có thể tạo thành loại hương gì?”

“Rất nhiều.” – Trần Thạch Mai dựa vào bút ký ghi lại những nghiên cứu về hương phấn Trần Thức Mi để lại mà nàng đọc mấy ngày nay, trả lời – “Còn có thêm gì không?”

“Chỉ có mấy thứ đó.”

“Ừm,” – Trần Thạch Mai nghĩ một lúc rồi nói – “Có thể làm thành hương hoàn có tác dụng thanh nhiệt, lưu thông khí huyết, cũng có tác dụng an thần, hoặc là phối chế thành huân hương, tùy thuộc vào liều lượng từng loại hương liệu.”

Bạch Xá nghe xong nhíu mày.

Thạch Mai cầm tờ giấy kia hỏi: “Nếu không ngại thì ngươi nói kỹ hơn một chút, bằng không ta cũng không biết phải bắt tay vào tìm hiểu từ đâu.”

Bạch Xá nhìn nàng một chút, nói: “Ta có một bằng hữu đã chết. Lúc hắn chết, trên người có mang một túi hương, trong đó có những loại hương liệu này.” Nói rồi hắn lấy từ trong tráp ra một cái túi hương màu hồng nhạt, đưa cho Thạch Mai xem.

“Vị bằng hữu đó của ta trước khi chết có gặp một người, cụ thể là ai ta không biết. Nhưng túi hương này không phải của hắn. Ta muốn biết liệu có thể từ túi hương này lần ra manh mối để tìm được người hại hắn hay không.” – Bạch Xá nói xong lại nhìn Trần Thạch Mai – “Ta nghe người ta nói, là ngươi thì hẳn có biện pháp.”

Trần Thạch Mai ngẩng mặt lên nhìn Bạch Xá, nhưng lại không có trả lời.

“Làm sao vậy?” – Bạch Xá thấy vẻ mặt phức tạp của nàng thì hỏi.

“Không.” Trần Thạch Mai cười lắc đầu, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm một câu, “Một lần mà nói được nhiều từ như vậy.”

Bạch Xá sửng sốt, trong mắt chợt lóe lên tia xấu hổ.

“Phải rồi.” – Trần Thạch Mai nhìn nữ tử nằm trên giường, hỏi Bạch Xá – “Nàng vừa mới nói …”

“Người không phải ta giết.” – Bạch Xá đáp – “Nếu ta đã đáp ứng thả bọn họ đi thì đương nhiên sẽ không lật long.

Thạch Mai gật đầu, an tâm tiếp tục nhìn tờ giấy kia, hỏi: “Ừm … Ngươi có gấp không?”

Bạch Xá gật đầu. “Gấp.”

Thạch Mai cảm thấy người này thật thú vị, cái gì cũng thẳng thắn nói ra, không quanh co lòng vòng.

“Hương phấn trạch của ta phải mất vài ngày nữa mới có thể ở được …”

“Ngươi có thể ở lại đây.” – Bạch Xá nói rồi quay sang quản gia bảo – “Chuẩn bị một phòng khách cho Trần cô nương. Nàng muốn cái gì thì chuẩn bị cho nàng thứ đó, phải hầu hạ chu đáo.”

“Ấy, không phải …” – Trần Thạch Mai có chút sốt ruột.

Bạch Xá hỏi nàng: “Ngươi còn cần thứ gì?”

Trần Thạch Mai nhụt chí, quay sang nhìn Hương nhi và Tiểu Tịch Tử bên cạnh.

Tiểu Tịch Tử không quan tâm đến chuyện này, đứng chờ ở cửa. Hương nhi lại hỏi: “Bạch công tử, nếu chúng ta có thể giúp công tử giải đáp nghi vấn về túi hương này, vậy thì chúng ta sẽ được lợi gì?”

“Hương nhi!” Trần Thạch Mai vội ngắt lời nàng. Như vậy chẳng phải không biết xấu hổ sao. Tối hôm dó Bạch Xá đã cứu các nàng, giúp hắn là điều đương nhiên rồi.

Bạch Xá lại hỏi: “Muốn cái gì?”

Hương nhi mặc kệ Trần Thạch Mai cứ kéo tay mình, nói tiếp: “Tiểu thư nhà chúng ta đắc tội với nhiều người, còn có người muốn khi dễ nàng. Nay chúng ta ở đối diện nhau, vậy ngươi có thể bảo đảm an toàn cho chúng ta, không để chúng ta bị người khác khi dễ không?”

Trần Thạch Mai đang định cản Hương nhi, nhưng khi nghe nàng nói xong thì không ngăn đón nữa.

Bạch Xá gật đầu, thốt ra hai chữ: “Có thể.”

Hương nhi vui vẻ vỗ tay: “Bạch công tử thật là hào sảng!”

Bạch Xá hỏi Trần Thạch Mai: “Ngươi cần bao nhiêu thời gian?”

Trần Thạch Mai không biết phải bắt đầu từ đâu, đương lúc bối rối thì trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng. Nàng nhớ trong tài liệu ghi chép về hương phấn của Trần Thức Mi có nhắc đến … Những loại hương liệu này nếu dựa theo một liều lượng nhất định để pha trộn với nhau thì … sẽ tạo ra một công hiệu rất đặc biệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện