Tiêu Ngạn chạy theo hướng mà Hàn Chi đã rời đi, nhưng tìm thế nào cũng không thấy cô, cho rằng cô đã trở về phòng nghỉ, nên hắn quyết định đi lên đó tìm cô.

Tuy nhiên vừa bước chân vào khu hành lang chính, thì hắn phát hiện ra Hứa Đông Quân và Hứa Tô Châu đang đứng ở trước cửa thang máy.

Mà trên tay Hứa Đông Quân lúc này lại đang bế theo một cô gái, người đó không ai khác chính là Hàn Chi.

Tiêu Ngạn vội vàng chạy tới nhưng vẫn không kịp, cửa thang máy đã đóng lại và nhanh chóng di chuyển lên tầng trên.

Trong lòng Tiêu Ngạn tràn ngập lo sợ, hắn biết rõ hai anh em họ không ưa gì cô, mà cảnh tượng hắn nhìn được ban nãy, cho thấy cô đang gặp chuyện nguy hiểm.

Hắn căng thẳng nhìn lên bảng điều khiển bên ngoài thang máy, chờ cho đến khi màn hình hiển thị số tầng mà hai người họ dừng lại, thì lập tức sử dụng một chiếc thang máy khác đi lên.

Rất nhanh, thang máy đã dừng lại ở tầng thứ 10, cũng là tầng mà hắn và Hàn Chi đã được sắp xếp. Nhưng mà tầng này có đến cả mấy chục phòng, căn bản không thể biết bọn họ đã đi vào phòng nào.

Ngay lập tức, Tiêu Ngạn chạy tới gõ cửa những phòng gần chỗ hắn nhất, nhưng mà tất cả đều im lặng, xem ra là chủ nhân của những căn phòng này đều đang dự tiệc ở bên dưới.

Trong lúc Tiêu Ngạn đang dần thất vọng cùng hoảng loạn, thì một tiếng động khẽ vang lên, cánh cửa ở căn phòng cuối cùng bị đẩy vào. Vài giây sau là Hứa Tô Châu sải bước đi ra, tiếp theo đó là Hứa Đông Quân, tuyệt nhiên không còn thấy Hàn Chi đâu nữa.

Tiêu Ngạn nhanh chóng nép mình vào một ngã rẽ khác.

Trên hành lang vắng lặng như tờ, nên hoàn toàn nghe rõ tiếng giày cao gót cùng tiếng bọn họ nói chuyện với nhau.

“Anh kiểm tra kỹ dấu vân tay rồi chứ?”

Hứa Tô Châu đi ngay bên cạnh Hứa Đông Quân, ánh mắt sắc lạnh, mà nhìn chăm chăm vào văn kiện trên tay hắn.

“Yên tâm cực kỳ rõ nét, cộng thêm chữ ký giả mạo này thì không ai có thể nghi ngờ được. Lần này con nhỏ Hứa Hàn Chi đó chết chắc, muốn tranh giành Hứa thị với tao sao? Đợi đến kiếp sau đi!”

Hứa Đông Quân cực kỳ thỏa mãn, gương mặt cùng ánh mắt đều lộ rõ sự xảo trá, đê tiện.

“Cũng may mẹ đã tính toán kỹ, soạn hẳn một văn bản chuyển giao cổ phần cực kỳ cảm động, không những vậy còn tìm được đối tác lớn cho Hứa thị, đúng là một mũi đến trúng 2 đích.

“Anh nghe nói vị chủ tịch họ Triệu này đã ngoài 70 tuổi, còn có đến 5 bà vợ, chưa kể nhân tình bên ngoài nhiều vô kể, người như vậy mà cha cũng đồng ý gả cho Hứa Hàn Chi sao?”

“Anh đúng là không biết gì! Chủ tịch Triệu này đã chuyển giao 8% cổ phần Triệu thị cho cha, còn đồng ý để Hứa thị độc quyền sản xuất sản phẩm cho ông ta trong vòng 3 năm. Mà điều quan trọng nhất là Hứa Hàn Chi đã mang tiếng bị chồng bỏ, bây giờ được chủ tịch tập đoàn lớn cưới về làm vợ thứ 6, còn không phải diễm phúc của cô ta sao?”

“Nhưng mà lão già đó liệu có làm ăn được gì không?”

“Anh đừng lo, ban nãy trong buổi tiệc em đã chuốc cho ông ta vài lọ tăng cường sức lực rồi, hơn nữa thuốc mê mà Hứa Hàn Chi hít phải không những khiến cô ta mê man mất ý thức, mà sau đó còn rơi vào trạng thái hưng phấn,

kích thích. Đảm bảo bọn họ sẽ có một đêm cuồng nhiệt, nóng bỏng.

“Có thứ tuyệt vời như vậy sao? Em còn không? Cho anh một ít?”

“Đừng đùa! Cái này không thể dùng lung tung được! Mà anh mau gọi điện cho chủ tịch Triệu đi! Nhắc ông nhanh lên một chút!”

Cứ thế, tiếng nói chuyện của bọn họ dần biến mất sau cánh cửa thang máy.

Để lại cho Tiêu Ngạn sự kinh tởm, cùng thối nát đang lan tràn trong không khí.

Đám bọn họ đúng là lòng lang dạ sói, vậy mà lại hùa vào cắn xé một mình cô. Tệ nhất là Hứa Vạn Bằng lại vì tham vọng của mình, mà sẵn sàng bán con gái ruột cho một lão già đã ngoài 70 tuổi.

Đúng là táng tận lương tâm, còn không bằng loài súc vật.

Hai tay Tiêu Ngạn siết chặt lại thành quyền, ánh mắt giận dữ đến tột điểm, sau đó hắn chạy như bay về phía căn phòng cuối.

Thật may mắn, khi mà cửa ở đó không hề bị khoá.

Hắn ngay lập tức xoay chốt bước vào.

Giữa căn phòng sang trọng lộng lẫy, cùng với ánh đèn thạch anh lấp lánh chiếu xuống, làm nổi bật dáng vẻ mê người của Hàn Chi.

Cô nằm mê man trên giường, thân hình run rẩy hơi co lại, tựa như thiên thần bị tước đi đôi cánh, khiến người ta đau lòng.

Tiêu Ngạn vội vàng tiến tới gọi tên cô.

“Hàn Chi tỉnh lại đi! Tôi là Tiêu Ngạn đây! Cô mau tỉnh lại đi!”

Lúc này Hàn Chi như bị đánh thức khỏi cơn mê, cô khẽ chớp mở đôi mắt, nhưng vẫn chưa thể nhìn rõ, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, như rơi vào cõi mộng.

Ngay sau đó Tiêu Ngạn liền bế cô lên, rồi nhanh chóng rời đi.

Ở dưới đại sảnh, Cố Tư Thành đương nhiên không thể để cho đối tượng của hắn dễ dàng biến mất, cho nên hắn đã trực tiếp bám theo Tiêu Ngạn.

Tuy nhiên, hắn lại để mất dấu Tiêu Ngạn ở trước cửa thang máy.

Đến khi tới nơi thì màn hình đã hiển thị lệnh gọi đi xuống từ tầng khác, nên hắn chỉ còn cách gọi điện cho giám đốc ICC, để lấy số phòng nghỉ của Tiêu Ngạn.

Và trùng hợp thế nào, ngay khi Cố Tư Thành bước ra từ thang máy tầng thứ 10, thì bất ngờ trông thấy bóng lưng Tiêu Ngạn đang đứng trước cửa căn phòng 1010, đây cũng là căn phòng mà giám đốc ICC vừa cho hắn biết.

Điều kỳ lạ, là trên tay Tiêu Ngạn còn bế theo một cô gái.

Cố Tư Thành chỉ thấy một mái tóc đen mềm mại buông xõa trên cánh tay của Tiêu Ngạn, cho đến khi Tiêu Ngạn xoay nắm cửa, nghiêng người bước vào.

Hành động này khiến đầu cô gái hơi ngửa ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, trái tim Cố Tư Thành như “bang” lên một tiếng, thần trí bị đánh trúng kịch liệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện