Sau phiên đấu giá, thì cũng là lúc cao trào của buổi tiệc được diễn ra, thời điểm này sẽ là thời gian các khách mời giao lưu, gửi lời chúc mừng, cũng như bình luận về những tài sản trong phiên đấu giá.
Tiêu Ngạn quay trở lại buổi tiệc, nhưng không tham gia, hắn đưa mắt lặng lẽ quan sát một vòng.
Cuối cùng phát hiện ra Hứa Đông Quân đang ở một góc nói chuyện điện thoại, còn Hứa Tô Châu thì đang vui vẻ cười đùa với đám đàn ông.
Vẻ bình tĩnh trong đôi mắt Tiêu Ngạn cũng dần dần biến mất...
Không lâu sau, khi Hứa Tô Châu đang trao đổi số điện thoại với một gã giám đốc, thì bất ngờ một nữ nhân viên bước tới, ghé vào tai cô ta, nói nhỏ:
“Hứa tiểu thư, Hứa phu nhân nói hồ sơ có chút vấn đề nên cần gặp cô gấp, hiện tại phu nhân đợi cô ở phòng rửa tay số 1.
Trong lòng Hứa Tô Châu có hơi kinh ngạc, ban nãy Hứa Đông Quân đã đưa hồ sơ có dấu vân tay của Hàn Chi cho mẹ cô rời đi trước, mà chuyện này cũng chỉ có ba mẹ con bọn họ biết.
Lẽ nào là dấu vân tay có vấn đề, nên mẹ cô mới quay lại? Nghĩ đến lý do này, cho nên Hứa Tô Châu lập tức nghe theo lời nhắn của nữ nhân viên, mà chạy thẳng đến phòng rửa tay số 1.
Khu vực này từ trước lúc bọn họ lên kế hoạch hãm hại Hàn Chi thì đã rất vắng, hầu như khách mời hiếm khi qua lại.
Hứa Tô Châu vừa mở cửa bước vào, vừa lên tiếng gọi Trương Lệ Lệ.
“Mẹ... mẹ có trong đó không?”
Tuy nhiên, chỉ trong một khoảnh khắc, một sức mạnh to lớn giáng vào đúng gáy cổ của Hứa Tô Châu, cô ta còn chưa kịp cảm nhận được cơn đau, thì cả người đã đổ sập xuống, ngất lịm tại chỗ.
Từ sau lưng Hứa Tô Châu, Tiêu Ngạn lạnh lùng thu tay về, sau đó đẩy cao gọng kính, ánh mắt lại tản ra một loại nguy hiểm đáng sợ.
Hắn tiến đến, một chân quỳ xuống bên cạnh Hứa Tô Châu, sau đó từ trong túi xách của cô ta lấy ra một chai tinh dầu nhỏ, cẩn thận mở nắp, rồi trực tiếp bóp miệng cô ta, đổ vào đó vài giọt.
Xong xuôi, hắn bế Hứa Tô Châu lên, rồi nhanh chóng đưa cô ta lên căn phòng phía cuối tầng 10.
Trước khi rời đi Tiêu Ngạn chỉ để lại một bóng đèn ngủ duy nhất, ánh sáng không quá rõ cũng không quá tối, với điều kiện như vậy, cộng thêm tuổi tác của chủ tịch Triệu kia, căn bản không thể nhận ra là người đã bị đổi.
Sắp xếp xong hắn lập tức trở về phòng của mình, cùng lúc bên ngoài vang tiếng giày nặng nề, gấp gáp.
Tiêu Ngạn từ khe cửa nhìn ra.
Trông thấy trước cửa căn phòng cuối, là một gã đàn ông to béo, đầu cạo nhẵn bóng, trên gương mặt đầy nếp nhăn còn có bộ râu đã chớm bạc.
Chủ tịch Triệu một tay nới lỏng cà vạt, một tay run run khẩn trương mở cửa, gương mặt lại đỏ như gà chọi, xem ra thuốc mà Hứa Tô Châu cho ông ta uống đã đến lúc phát huy tác dụng.
Những gì bọn họ đối xử với hắn khi ở Hứa thị, hắn có thể chịu đựng, cũng có thể bỏ qua. Nhưng mà bọn họ dám đụng đến Hàn Chi, lại còn dùng cách thức khốn nạn để hãm hại cô ấy, thì hắn tuyệt đối sẽ không để yên đâu.
Đây vốn là kế hoạch của Hứa Tô Châu, hắn cũng chỉ là giúp cô ta, nhận lấy thành quả của chính mình tạo ra mà thôi.
Ngay sau đó Tiêu Ngạn quay trở vào bên trong phòng, nhưng lại phát hiện ra Hàn Chi đã không còn ở trên giường nữa, hắn hoảng hốt tìm quanh, nhưng cô cứ như vậy mà biến mất.
Trong lòng hắn dâng lên một nỗi lo sợ, với tình trạng của cô hiện tại, thì không thể nào mà tự mình rời đi được, huống hồ áo khoác và túi xách của cô vẫn đang còn ở đây.
Điều quan trọng nữa là trước khi rời đi, hắn đã khoá cửa phòng cẩn thận, vậy thì chỉ có một khả năng, là ai đó đã đột nhập vào trong phòng và đưa cô đi.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tiêu Ngạn ngay lập tức chạy tới.
Xuất hiện trước mặt hắn là giám đốc ICC, là người đã đứng ra tổ chức phiên đấu giá ngày hôm nay.
Ông ta gật đầu chào Tiêu Ngạn một cái, đồng thời lên tiếng:
“Chào cậu Tiêu Ngạn, ban nãy tôi có nhắn tin cho cậu nói rằng chủ tịch Cố muốn hẹn riêng cậu để bàn về chuyện lô đất, nhưng mà đột nhiên phu nhân của ngài ấy gặp chuyện, cho nên ngài ấy đã đưa phu nhân đi trước rồi, chuyện hẹn gặp đành phải để lần sau vậy.”
Những ngón tay của Tiêu Ngạn vô thức giật nhẹ.
Thì ra là Cố Tư Thành, đúng là chỉ có hắn mới có thể ngang nhiên ra vào như vậy.
“Bọn họ đã đi đâu?” Ấn đường Tiêu Ngạn nhíu chặt lại, trong ánh mắt vẫn chập trùng lo lắng.
Gã giám đốc liền lắc đầu: “Cái này thì tôi không biết! Chuyện vợ chồng chủ tịch Cố, tôi không dám hỏi nhiều.
“Chết tiệt!” Tiêu Ngạn nghiến chặt răng, chửi thầm một tiếng trong miệng.
“Ngài ấy còn nhờ tôi chuyển lời, nói cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi.
“Tôi biết rồi! Cảm ơn!”
Giọng Tiêu Ngạn lành lạnh, có thể nhìn ra biểu cảm đang cực kỳ không vui.
Ngay sau đó hắn không hỏi thêm gì, liền lập tức đóng cửa.
Cố Tư Thành nói những lời này với hắn là có ý gì? Là nói anh ta đã biết mối quan hệ của hắn và cô, là nói chính anh ta đã vào phòng hắn đưa cô đi, nhắc hắn đừng tìm cô nữa.
Đúng là hắn không có quyền tham gia vào chuyện riêng tư của cô, nhưng mà bây giờ cô đang không tỉnh táo, mà Cố Tư Thành lại là một kẻ xảo hoạt, ranh ma, ai mà biết được anh ta có gây hại gì cho cô không?
Hắn thật sự không yên tâm một chút nào, trái lại còn gấp bội phần lo lắng.
Tiêu Ngạn quay trở lại buổi tiệc, nhưng không tham gia, hắn đưa mắt lặng lẽ quan sát một vòng.
Cuối cùng phát hiện ra Hứa Đông Quân đang ở một góc nói chuyện điện thoại, còn Hứa Tô Châu thì đang vui vẻ cười đùa với đám đàn ông.
Vẻ bình tĩnh trong đôi mắt Tiêu Ngạn cũng dần dần biến mất...
Không lâu sau, khi Hứa Tô Châu đang trao đổi số điện thoại với một gã giám đốc, thì bất ngờ một nữ nhân viên bước tới, ghé vào tai cô ta, nói nhỏ:
“Hứa tiểu thư, Hứa phu nhân nói hồ sơ có chút vấn đề nên cần gặp cô gấp, hiện tại phu nhân đợi cô ở phòng rửa tay số 1.
Trong lòng Hứa Tô Châu có hơi kinh ngạc, ban nãy Hứa Đông Quân đã đưa hồ sơ có dấu vân tay của Hàn Chi cho mẹ cô rời đi trước, mà chuyện này cũng chỉ có ba mẹ con bọn họ biết.
Lẽ nào là dấu vân tay có vấn đề, nên mẹ cô mới quay lại? Nghĩ đến lý do này, cho nên Hứa Tô Châu lập tức nghe theo lời nhắn của nữ nhân viên, mà chạy thẳng đến phòng rửa tay số 1.
Khu vực này từ trước lúc bọn họ lên kế hoạch hãm hại Hàn Chi thì đã rất vắng, hầu như khách mời hiếm khi qua lại.
Hứa Tô Châu vừa mở cửa bước vào, vừa lên tiếng gọi Trương Lệ Lệ.
“Mẹ... mẹ có trong đó không?”
Tuy nhiên, chỉ trong một khoảnh khắc, một sức mạnh to lớn giáng vào đúng gáy cổ của Hứa Tô Châu, cô ta còn chưa kịp cảm nhận được cơn đau, thì cả người đã đổ sập xuống, ngất lịm tại chỗ.
Từ sau lưng Hứa Tô Châu, Tiêu Ngạn lạnh lùng thu tay về, sau đó đẩy cao gọng kính, ánh mắt lại tản ra một loại nguy hiểm đáng sợ.
Hắn tiến đến, một chân quỳ xuống bên cạnh Hứa Tô Châu, sau đó từ trong túi xách của cô ta lấy ra một chai tinh dầu nhỏ, cẩn thận mở nắp, rồi trực tiếp bóp miệng cô ta, đổ vào đó vài giọt.
Xong xuôi, hắn bế Hứa Tô Châu lên, rồi nhanh chóng đưa cô ta lên căn phòng phía cuối tầng 10.
Trước khi rời đi Tiêu Ngạn chỉ để lại một bóng đèn ngủ duy nhất, ánh sáng không quá rõ cũng không quá tối, với điều kiện như vậy, cộng thêm tuổi tác của chủ tịch Triệu kia, căn bản không thể nhận ra là người đã bị đổi.
Sắp xếp xong hắn lập tức trở về phòng của mình, cùng lúc bên ngoài vang tiếng giày nặng nề, gấp gáp.
Tiêu Ngạn từ khe cửa nhìn ra.
Trông thấy trước cửa căn phòng cuối, là một gã đàn ông to béo, đầu cạo nhẵn bóng, trên gương mặt đầy nếp nhăn còn có bộ râu đã chớm bạc.
Chủ tịch Triệu một tay nới lỏng cà vạt, một tay run run khẩn trương mở cửa, gương mặt lại đỏ như gà chọi, xem ra thuốc mà Hứa Tô Châu cho ông ta uống đã đến lúc phát huy tác dụng.
Những gì bọn họ đối xử với hắn khi ở Hứa thị, hắn có thể chịu đựng, cũng có thể bỏ qua. Nhưng mà bọn họ dám đụng đến Hàn Chi, lại còn dùng cách thức khốn nạn để hãm hại cô ấy, thì hắn tuyệt đối sẽ không để yên đâu.
Đây vốn là kế hoạch của Hứa Tô Châu, hắn cũng chỉ là giúp cô ta, nhận lấy thành quả của chính mình tạo ra mà thôi.
Ngay sau đó Tiêu Ngạn quay trở vào bên trong phòng, nhưng lại phát hiện ra Hàn Chi đã không còn ở trên giường nữa, hắn hoảng hốt tìm quanh, nhưng cô cứ như vậy mà biến mất.
Trong lòng hắn dâng lên một nỗi lo sợ, với tình trạng của cô hiện tại, thì không thể nào mà tự mình rời đi được, huống hồ áo khoác và túi xách của cô vẫn đang còn ở đây.
Điều quan trọng nữa là trước khi rời đi, hắn đã khoá cửa phòng cẩn thận, vậy thì chỉ có một khả năng, là ai đó đã đột nhập vào trong phòng và đưa cô đi.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tiêu Ngạn ngay lập tức chạy tới.
Xuất hiện trước mặt hắn là giám đốc ICC, là người đã đứng ra tổ chức phiên đấu giá ngày hôm nay.
Ông ta gật đầu chào Tiêu Ngạn một cái, đồng thời lên tiếng:
“Chào cậu Tiêu Ngạn, ban nãy tôi có nhắn tin cho cậu nói rằng chủ tịch Cố muốn hẹn riêng cậu để bàn về chuyện lô đất, nhưng mà đột nhiên phu nhân của ngài ấy gặp chuyện, cho nên ngài ấy đã đưa phu nhân đi trước rồi, chuyện hẹn gặp đành phải để lần sau vậy.”
Những ngón tay của Tiêu Ngạn vô thức giật nhẹ.
Thì ra là Cố Tư Thành, đúng là chỉ có hắn mới có thể ngang nhiên ra vào như vậy.
“Bọn họ đã đi đâu?” Ấn đường Tiêu Ngạn nhíu chặt lại, trong ánh mắt vẫn chập trùng lo lắng.
Gã giám đốc liền lắc đầu: “Cái này thì tôi không biết! Chuyện vợ chồng chủ tịch Cố, tôi không dám hỏi nhiều.
“Chết tiệt!” Tiêu Ngạn nghiến chặt răng, chửi thầm một tiếng trong miệng.
“Ngài ấy còn nhờ tôi chuyển lời, nói cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi.
“Tôi biết rồi! Cảm ơn!”
Giọng Tiêu Ngạn lành lạnh, có thể nhìn ra biểu cảm đang cực kỳ không vui.
Ngay sau đó hắn không hỏi thêm gì, liền lập tức đóng cửa.
Cố Tư Thành nói những lời này với hắn là có ý gì? Là nói anh ta đã biết mối quan hệ của hắn và cô, là nói chính anh ta đã vào phòng hắn đưa cô đi, nhắc hắn đừng tìm cô nữa.
Đúng là hắn không có quyền tham gia vào chuyện riêng tư của cô, nhưng mà bây giờ cô đang không tỉnh táo, mà Cố Tư Thành lại là một kẻ xảo hoạt, ranh ma, ai mà biết được anh ta có gây hại gì cho cô không?
Hắn thật sự không yên tâm một chút nào, trái lại còn gấp bội phần lo lắng.
Danh sách chương