Chỉ một câu nói cuối cùng của Cố Tư Thành, cũng đủ khiến Hàn Chi bàng hoàng, sững sốt.

Không khí trong phòng đột nhiên đặc quánh lại, lạnh lẽo vô cùng...

Sâu trong mắt cô lúc này tràn ngập nỗi khiếp sợ, đến mức hô hấp dường như ngừng lại ở trong lồng ngực.

Cô cảm thấy hơi thở trên đỉnh đầu mình phả ra thật nặng nề.

Cô muốn quay người đối diện với Cố Tư Thành, nhưng mà lại bị hắn giữ chặt lấy, dường như trong giây phút này hắn không còn đủ dũng khí để đối diện với cô, hoặc là hắn không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối cùng bất lực của hăn.

Trong bầu không khí im lặng, giọng nói Cố Tư Thành vang lên thật bi thương, chua xót.

“Sau tang lễ của cô, anh ta mới phát hiện ra trong điện thoại có rất nhiều những tin nhắn mà cô đã gửi cho anh ta. Cô biết rõ số điện thoại của mình từ lâu đã bị chặn, nhưng vẫn luôn kiên trì nhắn tin. Cô nói cho anh ta biết lý do cô tiếp cận anh ta, nhưng đồng thời cũng cho anh ta biết sự thật rằng, cô vì yêu anh ta nên mới đồng ý kết hôn. Cô còn mong muốn bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu, sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng khi đó... tất cả đã quá muộn.”

Nói xong, hắn bất ngờ đặt lên mái tóc cô một nụ hôn, khẽ thì thầm:

“Hàn Chi... cảm ơn em vì đã quay trở lại!”

Trong đôi mắt Hàn Chi vẫn chưa hết kinh ngạc.

“Thì ra...là anh cũng trùng sinh.”

“Đây chính là cơ hội mà ông trời đã ban tặng cho anh, để anh có thể sửa chữa những sai lầm của mình, cũng để anh kiếp này có thể yêu em, bảo vệ em...

Cô cảm nhận được niềm khát khao mãnh liệt trong lời nói của Cố Tư Thành, nhưng ngay sau đó cô lại bất ngờ đẩy hắn ra, rồi ngồi dậy, không quên kéo chăn lên cao để che đi cơ thể mình.

Lúc này, cô đã trực tiếp đối diện với hắn, nghiêm túc hỏi:

“Từ khi nào mà anh đã phát hiện ra?”

Cố Tư Thành cũng thay đổi tư thế, hắn đẩy người lên cao, lưng tựa vào thành giường, ánh mắt nhu tình nhìn cô:

“Vào ngày mà Tổng bí thư Vương chết, sự xuất hiện của em ở đó liền khiến anh nảy sinh nghi ngờ, cho đến khi nhớ lại mọi chuyện em làm, thì anh đã hiểu ra."

“Nói vậy khi đó anh cũng đã trùng sinh? Có phải là từ lúc anh đến tìm Đại Bảo và biết được tờ vé số sẽ trúng giải không?”

Cố Tư Thành lập tức lắc đầu.

“Lúc đó vẫn chưa, nhưng cũng chính trong buổi tối hôm ấy, khi mà em dùng cái đầu ương ngạnh kia làm anh suýt chút nữa thì đăng xuất. Rồi cho đến khi tỉnh lại trong viện, anh mới biết rằng bản thân đã sống lại một kiếp”

Lời vừa dứt thì sắc mặt Cố Tư Thành cũng đột nhiên thay đổi, hắn nhíu mày, vẻ không vui:

“Nhưng có điều anh không ngờ, em lại tham gia chơi cổ phiếu, đã vậy còn lén lút mua mảnh đất ở Trung Sơn - Nam Lộ.”

Bị phát hiện, Hàn Chi nhất thời trở nên căng thẳng, cô lảng tránh ánh mắt phán xét của hắn, chậm rãi phân minh:

“Tôi chỉ muốn kiếm một chút tiền thôi, uổng công ông trời đã cho sống lại, phải biết tận dụng cơ hội chứ...

Giọng hắn lành lạnh:

“Đó là gian lận thương mại, gây nhiễu loạn thị trường, anh còn nghĩ sau khi bắt được mấy kẻ phạm pháp này, sẽ tống cổ bọn chúng vào tù khỏi thấy ngày ra. Tuy nhiên..”

Nói đến đây, hắn liền dừng lại, thoải mái nhìn ngắm đến vẻ mặt xinh đẹp đang ủ rũ của cô.

“Sau khi phát hiện thủ phạm là em, lại thấy mọi chuyện thật ra rất hợp lý.”

Cô kinh ngạc nhìn hắn.

“Từ giờ em không cần cực khổ kiếm tiền nữa, tất cả của anh đều cho em.

Cô chớp mắt vài cái, vẫn kinh ngạc nhìn hắn.

“Không tin sao? Ngay cả thứ quý giá nhất của đời anh cũng cho em rồi, em còn nghi ngờ gì nữa?”

Của hắn quý giá thôi, còn của cô là quỷ tha ma bắt à? Ngay sau đó, hắn bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo đến trước ngực mình.

Vốn định hôn cô, định làm thêm một số chuyện không trong sáng nữa, thì đột ngột từ cái bụng nhỏ nhắn của cô, phát ra vài âm thanh biểu tình.

Cô xấu hổ tới mức cúi đầu, trốn trong ngực hắn.

Bây giờ đã quá trưa rồi, hơn nữa cả đêm bị hút hết nguyên khí, không đói mới la.

Nhìn thân thể có chút tiều tuỵ của cô, Cô Tư Thành mới cảm thấy bản thân thật tệ, hắn đành kìm nén dục vọng lại, sau đó khẽ xoa đầu cô, thấp giọng nói:

“Để anh đưa em đi tắm, sau đó chúng ta sẽ đi ăn, anh cũng đói lắm rồi!”

Dứt lời, hắn liền một tay bế cô lên như bế một đứa con nít, rồi cứ thế mà đi thẳng vào trong nhà tắm.

Nếu là trước kia cô nhất định sẽ xù lông mà phản ứng dữ dội, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhàng, cảm giác cũng thật an toàn, hoặc có khi cô lười nhác tới mức thèm muốn ỷ lại, thèm muốn được dựa dẫm.

Nếu như kiếp trước cô không có được tình yêu, còn Cố Tư Thành không có được người mình yêu, vậy thì kiếp này, cô muốn cho mình một cơ hội, cũng như cho Cố Tư Thành một cơ hội, biết đâu hạnh phúc sẽ mỉm cười với cả hai.

Không lâu sau Cố Tư Thành lại ôm cô trở ra bên ngoài, hắn cẩn thận bôi thuốc, rồi sấy khô tóc cho cô.

Trong suốt quá trình cô đều ngoan ngoãn phối hợp, thỉnh thoảng Cố Tư Thành sẽ dừng lại hỏi cô xem có đau không? Có khó chịu chỗ nào không?

Thật tình hành động quá mức dịu dàng của hắn khiến cô hơi không quen, nhưng mà cô muốn thấy hắn như vậy, muốn thấy hắn vì cô mà hoàn toàn thay đổi.

“Tư Thành... có phải lúc tìm thấy em, trông em xấu xí lắm đúng không?”

Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Cố Tư Thành, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mình trong gương, liền vô thức thốt ra.

Động tác Cố Tư Thành đột ngột dừng lại, con ngươi trầm mặc nổi lên vẻ đau lòng, lồng ngực như bị cọc nhọn đâm xuyên qua.

Hắn nhớ lại giây phút ở trong phòng khám nghiệm, nhìn thấy cô lạnh lẽo nằm đó, gương mặt xinh đẹp hệt như một con búp bê pha lê vỡ nát, bị khí lạnh bao phủ, hoàn toàn mất đi huyết sắc.

Không còn dáng vẻ tinh nghịch, không còn nụ cười rạng rỡ mỗi khi nhìn thấy hắn, cũng không còn giọng nói trong trẻo, ánh mắt lấp lánh khi chạy theo sau hăn.

Khoảnh khắc ấy, hắn chợt nhận ra trái tim hắn, dường như cũng chết theo cô rồi.

Hắn hạ thấp giọng nhất có thể, đưa tay khẽ vuốt mái tóc tinh tế của cô, hơi thở nhẹ nhàng khiến người ta yên lòng:

“Không có... em vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ giống như là đang ngủ một giấc thôi!”

Rõ ràng là hắn đang an ủi cô, thân thể nhiều vết thương như thế, làm sao mà còn xinh đẹp được.

“Vậy sau đó cảnh sát có tìm thấy hung thủ không? Kẻ đó là ai? Em nhớ lúc hắn giết em, còn nói em nên nghi ngờ anh mà.”

Cô nghiêng đầu nhìn Cố Tư Thành, nôn nóng hỏi.

“Cho nên sau đó em mới vội vàng ly hôn, tìm cách tránh xa anh?”

“Cũng không phải là không có khả năng.

"Em..."

“Nhưng sau đó suy nghĩ lại, người thủ đoạn nham hiểm như anh, không thể nào lại để lộ sơ hở như vậy.

“Anh có nên khen em không?”

Cô mím chặt môi, vội vàng lắc đầu.

Rồi lại nhìn đến dáng vẻ người đàn ông đang nhẹ nhàng chải tóc cho mình, cảm thấy thật sự rất mơ hồ.

“Còn có chuyện này em muốn hỏi...tại sao anh lại chết vậy?”

Động tác của Cố Tư Thành vẫn đều đặn, giọng nói càng bình thản:

“Ba ngày sau cái chết của em, hung thủ đã tìm đến anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện