Mặt Cố Tư Thành tràn ngập sát khí, hắn chẳng nói năng gi, trực tiếp bước thẳng đến chỗ của Hứa Hàn Chi.

Người phụ nữ này tại sao lại đáng ghét như vậy, tại sao cứ lởn vởn trước mặt hắn, bám chặt lấy hắn không chịu buông.

Loại phụ nữ hắn ghét nhất chính là loại lúc nào cũng tỏ ra yếu ớt, đáng thương, luôn xem mình là công chúa để người khác yêu chiều, cung phụng. Loại người dùng sắc đẹp để đi câu dẫn quyến rũ đàn ông, hơn nữa là loại bên ngoài dịu dàng bên trong hiểm độc.

Mà những loại người như vậy đều quy tụ thành một Hứa Hàn Chi.

Ngay lúc này Hứa Hàn Chi lại chẳng biết đến sự xuất hiện của Cố Tư Thành, chỉ thấy trong khi cô đang vui vẻ trò chuyện thì cánh tay bị ai đó nắm chặt lấy.

Lực kéo mạnh mẽ này khiến cô thiếu chút nữa thì ngã xuống sàn.

Cô “a” lên một tiếng, đau đớn nhìn lên.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy người đàn ông với thân hình lừng lững như ngọn núi trước mắt, lại mang theo vẻ đẹp hoàn mỹ khiến tim cô không khỏi rung động.

Nhưng mà với ánh mắt khủng bố như vậy, tim cô cũng nhanh chóng tắt điện.

Ánh mắt này của Cố Tư Thành giống như thanh kiếm sắc nhọn, chằm chằm chĩa thẳng vào Hứa Hàn Chi, tức khí trong người hắn như muốn bùng nổ, tuy nhiên còn chưa kịp mở lời đã bị cô cao giọng hỏi.

“Anh là ai?”

Khỏi phải nói xung quanh chợt lặng yên như tờ, điều hoà chỉ 30 độ mà cũng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Mặt Cố Tư Thành đen lại, hắn gằn lên, âm thanh đủ để cô nghe được: “Cô… Hứa Hàn Chi.”

“Là tôi! Thì sao?”

“Mau rời khỏi đây ngay lập tức!”

“Tại sao tôi phải nghe theo anh? Mà anh là ai, mau buông tay tôi ra!” Cô cau mày, bắt đầu cảm thấy khó chịu.

“Cô không biết tôi là ai?”

“Tôi cần phải biết?”

“Cô….”

“Không nói nhiều, buông tay tôi ra! Bằng không thì đừng trách!”

Hứa Hàn Chi cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi tay Cố Tư Thành, nhưng mà người đàn ông này có sức mạnh thật to lớn, cô không cách nào thoát ra được.

Hắn càng siết chặt lấy, sau đó cúi đầu, phả vào bên tai cô hơi thở nhuốm mùi men rượu cùng lời cảnh cáo đanh thép:

“Tôi nói cô nhanh cút về nhà! Cô nghe mà không hiểu hả?”

Tuy nhiên cô chẳng có một chút nào sợ hãi, còn trừng mắt nhìn hắn.

“Đồ điên! Đồ biến thái!”

Dứt lời, cô bất ngờ cầm túi xách được kết bằng đá của mình, đập thẳng vào vùng giữa hai chân của Cố Tư Thành.

Không khí trong sảnh lập tức đông cứng lại.

Đám đàn ông mặt cắt không còn giọt máu, theo phản xạ đều đưa tay ôm lấy chim nhỏ.

Khỏi phải nói Cố Tư Thành bị đả kích đến mức nào, hắn đứng im như một pho tượng, toàn thân bất động.

Đây là lần đầu tiên hắn bị đánh, mà còn là cô vợ hữu danh vô thực của hắn đánh, lại còn nhằm đúng bộ phận nhạy cảm mà đánh, hơn nữa lại còn bị đánh trước mặt bao nhiêu người.

Đúng là chuyện kinh thiên động địa.

Hắn nhất thời choáng váng, tinh thần bị tổn thương

nghiêm trọng.

Đã thế trước khi rời đi Hứa Hàn Chi còn giơ ngón tay thối về phía hắn. Hàm ý có bao nhiêu là mắng chửi, mỉa mai.

Đám đông cũng lặng yên như tờ, không dám có bất kỳ phản ứng nào, đợi cho đến khi Cố Tư Thành rời khỏi, thì mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Dù hắn không nói lời nào, nhưng ai trong bọn họ cũng hiểu rõ, chuyện hôm nay tuyệt đối không được lan truyền ra ngoài, bằng không…chết chắc.

Tuy vậy vẫn không thể nào ngăn chặn được những lời bàn sau khi hắn rời đi.

Đỉnh điểm vẫn là chuyện không nhận chồng của Hứa Hàn Chi, sau đó lại bàn đến nhan sắc kinh diễm của cô.

Có ai mà ngờ được vợ của Cố Tư Thành lại xinh đẹp như vậy. Người ta đồn cô thất tình tự tử quả nhiên đều là mắt mù, tai điếc.

Nhiều gã còn tiếc nuối không thôi, sau lưng bèn mắng Cố Tư Thành thật là ngu ngốc, có phúc mà không biết hưởng.

Bây giờ chỉ cần bông hoa như Hứa Hàn Chi chịu rời khỏi Cố Tư Thành, thì bằng bất cứ giá nào bọn họ cũng sẽ rước cô về cho bằng được.

….

Về phần Hứa Hàn Chi, cô vừa bước ra bên ngoài khách sạn thì bất ngờ gặp lại Trình Thiếu Kiệt.

Đây là người anh trai thanh mai trúc mã của cô, hiện tại đang là CEO của một công ty điện tử.

Trước đây Hứa gia và Trình gia có mối quan hệ rất thân thiết, nhà họ Trình cũng có ý định đợi sau khi Hứa Hàn Chi đi du học xong, thì sẽ tổ chức hôn lễ cho cô và Trình Thiếu Kiệt.

Nào ngờ, ngay đêm đầu tiên trở về nước cô đã phải lòng Cố Tư Thành, sống chết đòi lấy hắn cho bằng được.

Khỏi phải nói Trình Thiếu Kiệt đã đau khổ đến mức nào, 12 năm hắn đợi cô trưởng thành, 12 năm hắn yêu cô bằng cả trái tim, để đến cuối cùng cô rời bỏ hắn, lấy một người mà người đó lại không hề yêu cô.

Nhưng hắn chưa từng có ý định buông tay, hắn vẫn chờ đến một ngày cô hồi tâm chuyển ý. Nhận ra tình yêu của hắn dành cho cô, để cô biết rằng trên thế gian này chỉ có hắn là người trân quý và yêu cô nhiều nhất.

Cho nên tối hôm nay, vừa nghe tin cô xuất hiện ở bữa tiệc nhà họ Triệu là hắn tức tốc lao tới, mặc kệ là cô có đi cùng với Cố Tư Thành hay không, chỉ cần cô chịu xuất đầu lộ diện, hắn không tin là không dành lại được trái tim của cô.

Vừa gặp cô hắn đã không kiềm được lòng mình, chạy tới ôm chặt lấy cô vào lòng.

“Hàn Chi… anh thực sự rất nhớ em, một năm qua em sống thế nào? Có thoải mái không?”

Hứa Hàn Chi cho rằng đây chỉ là cái ôm chào hỏi, nên cũng không vội đẩy hắn ra.

“Thiếu Kiệt sao anh lại ở đây?”

“Anh nghe tin em xuất hiện ở buổi tiệc cho nên mới đến đây tìm em, mà em còn chưa trả lời câu hỏi của anh đâu, em thật sự ổn chứ?”

Trình Thiếu Kiệt buông lỏng hai tay, sau đó còn làm động tác kiểm tra xem trên người cô có dấu vết gì không.

Hắn không phải là chưa từng nghe về sự ghẻ lạnh của Cố Tư Thành đối với cô.

Hứa Hàn Chi bày ra vẻ mặt nguy hiểm, thấp giọng nói:

“Ban nãy còn ổn, nhưng giờ thì không. Bên trong có một gã biến thái vừa sờ soạng em, chúng ta nhanh rời khỏi đây đi! Em không muốn lại trông thấy hắn.”

Nghe xong bàn tay Trình Thiếu Kiệt nắm chặt lại thành quyền, gân xanh trên trán cũng nổi lên: “Hắn dám sao? Em nói xem hắn là tên khốn nào anh sẽ bẻ gãy tay hắn!”

Cô vội vàng lắc đầu: “Thôi đừng! Hôm nay không thích hợp để đánh nhau.”

Hắn bật cười, bàn tay cũng từ từ buông lỏng, sau cùng nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Vậy em muốn đi đâu?”

“Đi ăn lẩu bò đi!”

“Lẩu bò?”

“Ừm! Ăn lẩu bò uống bia, mùa hè uống bia là ngon nhất!”

“Không sợ Cố Tư Thành biết chuyện?”

“Tại sao phải sợ? Hứa Hàn Chi em bây giờ chính là thích gì làm nấy, đừng hòng ai cản được em.”

Trình Thiếu Kiệt chợt mỉm cười, lời này thật giống với Hứa Hàn Chi của nhiều năm về trước.

“Được! Em cứ việc thích gì làm nấy, anh bảo vệ em.”

Chỉ cần cô chịu rời xa Cố Tư Thành, thì hắn nhất định sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ và chăm sóc cho cô.

Lần này dù trời có sập xuống hắn cũng không rời xa cô đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện