Trong khoảnh khắc Hàn Chi chấn động tới mức quên cả việc hít thở, trong đầu

cô giống như có thứ gì đó vừa nổ tung, sức công phá chẳng khác nào quả bom nguyên tử mà Mỹ ném xuống Nhật Bản khi đó vậy.

Nhớ lại chiều hôm ấy, Nhất Phàm chỉ đem đến đơn ly hôn cho cô ký, sau đó cô còn chưa thấy bên toà án gọi điện thông báo một lần nào...

Đã vậy, cô còn hết lời khen ngợi hắn làm việc nhanh gọn, mà không biết rằng đã bị hắn xoay vòng vòng trong lòng bàn tay.

Bảo sao cô bán mảnh đất ở gần Hứa thị hắn cũng biết, thế chấp căn biệt thự hắn cũng biết, thì ra là đều phải thông qua hắn, thì cô mới thuận buồm xuôi gió như vậy.

Chung quy lại, người tung tin giả nhằm thao túng thị trường cổ phiếu phải là hắn mới đúng.

Con cáo già thành tinh này, có cái gì mà hắn không tính toán trước không? “Cố tổng, giám đốc, vợ chồng trẻ nào mà chẳng có hiểu lầm, chuyện cũ hãy hết đi!”

“Đúng vậy! Chúc mừng hai vị lại tái hợp, tình cảm càng thêm mặn nồng.”

“Chúc mừng hai vị! Xin chúc mừng!”

Ngay sau đó một tràng vỗ tay nổ ra, khiến bầu không khí bỗng chốc náo nhiệt hơn hẳn. Chỉ ngày mai thôi, tin tức chấn động này nhất định sẽ chiếm vị trí tìm kiếm số một trên các trang mạng, đảm bảo sẽ khiến người xem phải há hốc mồm kinh ngạc.

Hàn Chi cảm thấy hơi căng thẳng, đối diện với người chồng tâm cơ này cô mới nhận ra mình thật non nớt cỡ nào.

“Xin lỗi mọi người, tôi đi trước!”

Nói xong cô lập tức đi thẳng ra bên ngoài, Cố Tư Thành cũng vội vàng chạy theo sau cô.

“Em giận à?” Hắn lo lắng nhìn vẻ mặt của cô, bất an hỏi.

Cô vẫn sải bước đều, gương mặt tuyệt nhiên lạnh lùng, không mang một chút sắc thái tình cảm nào:

“Anh cố tình phải không? Ngay khi em vừa mới nhận chức lại đem chuyện này ra công bố, ý nói em là vợ anh nên mới được anh ưu ái như vậy.”

Không biết Cố Tư Thành có nhận thức được tình trạng hiện tại hay không, mà lại thản nhiên đấu khẩu lại với cô:

“Kể cả anh không nói chuyện này ra, thì người ta cũng cho là anh ưu ái em mà, ai lại cho con nợ lên làm giám đốc bao giờ đâu?”

Cô đột ngột dừng lại.

Khoanh tay trước ngực, khóe miệng hơi cong nhẹ: “Cố Tư Thành, anh giỏi tính toán như vậy, thử đoán xem tiếp theo em sẽ làm gì?”

“Ý em là chuyện cảm ơn anh?”

“Đúng vậy!”

Hắn cười như nông dân trúng mùa: “Vậy thì ngay bây giờ em chuyển đến chỗ của anh đi!”

“Anh....đừng có mơ!” Dứt lời cô dùng mũi giày cao gót đá vào chân Cố Tư Thành một cái, khiến hắn đau đớn cúi gập người xuống.

“Anh tạm thời nên biến khỏi tầm mắt của em đi!”

Ngay sau đó cô xoay người, lạnh lùng đi thẳng vào bên trong thang máy.

“Sếp, đáng ra ngài không nên nói như vậy, phải nhận lỗi với phu nhân mới đúng chứ?” Lúc này Nhất Phàm từ phía sau chạy tới, nghe thấy đoạn hội thoại ngu ngốc như thế liền ra sức trách móc hắn.

Cố Tư Thành lập tức nghiến chặt răng, đá vào chân Nhất Phàm một cái, giận dữ quát:

“Im miệng! Chuyện thông báo chưa ly hôn là ai đề xuất hả?”

Nhất Phàm ứa nước mắt ôm chân, chỉ biết gào khóc trong lòng.

Ai bảo sếp than thở nói rằng cô Hứa không cho sếp cảm giác an toàn, cho nên hắn mới mạnh dạn nêu ra ý kiến, nhưng mà sếp lại giữa bàn dân thiên hạ công bố như thế, phu nhân không giận mới lạ.

Cho đến khi hai người họ xuống đến đại sảnh tầng 1, thì đã trông thấy Hàn Chi đang đứng nói chuyện cùng Trình Thiếu Kiệt từ bao giờ, trên tay cô còn cầm theo bó hoa hồng đỏ chót mà hắn ta vừa tặng.

Nhận ra cô sắp sửa lên xe cũng Trình Thiếu Kiệt, thì Cố Tư Thành gấp gáp lao tới, chen vào giữa hai người họ.

“Trình tổng, đã lâu không gặp!” Cố Tư Thành mỉm cười một cách xảo hoạt.

“Cố tổng, sao anh lại ở đây?” Trình Thiếu Kiệt bất ngờ nhìn hắn, gương mặt tỏ rõ thái độ không vui.

Vì những tin tức ban nãy chưa đến tai Trình Thiếu Kiệt, cho nên hắn không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghĩ có lẽ Cố Tư Thành biết tin Hàn Chi vừa đi công tác về, cho nên đã chạy tới đây đeo bám cô.

Cố Tư Thành ra vẻ nghiêm túc: “Chuyện dài lắm, anh có muốn nghe tôi kể không?”

“Không!” Trình Thiếu Kiệt ngay lập tức trả lời.

“Vậy Trình tổng đang có việc bận sao?”

“Đúng vậy! Tôi và Hàn Chi có chuyện riêng cần phải nói với nhau.” Trình Thiếu Kiệt mờ ám nhấn mạnh.

“Chuyện gì vậy? Không thể nói ở đây sao? Nếu mỏi chân quá thì bên kia có ghế đá, hai người có thể qua đó nói chuyện mà.” Trong lòng Cố Tư Thành bỗng nhiên trở nên sốt sắng.

“Là chuyện không thể nói ở đây! Càng không thể qua bên đó ngồi!” Ánh mắt Trình Thiếu Kiệt đầy kiên định, dứt khoát.

“Thực sự quan trọng như vậy?” Đồng tử Cố Tư Thành cũng đột nhiên tản ra

sát khí.

“Rất quan trọng!”

“Vậy Trình tổng định đưa cô ấy đi đâu?”

“Đi đâu cũng không phiền Cố tổng bận tâm”

“Nếu tôi cứ thích bận tâm thì sao?”

“Cố tổng hãy nhìn lại thân phận của mình mà tiết chế lại!”

“Vậy thì cho Trình tổng biết, thật ra....

“Là đi ăn cơm! Chúng tôi đi ăn cơm được chưa?” Cô lớn giọng chen ngang lời bọn họ.

Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, hai gã đàn ông này hễ cứ gặp nhau là kèn cựa không dứt ra được.

Cơ mặt Cố Tư Thành liền lập tức giãn ra: “Nếu vậy thì trùng hợp quá! Tôi cũng..."

Cố Tư Thành vừa nói đến đây liền bị cô trừng mắt lườm cho một cái, ánh mắt này chứa đựng sự cảnh cáo không hề nhỏ, sau đó cô vội vàng chặn họng hắn:

“Cố tổng, tôi nợ Trình tổng đây một bữa cơm, giờ đến lúc trả lễ, không phải đúng lúc anh cũng đói đấy chứ?”

“Không có... anh không có thói quen ăn sớm như vậy!” Hắn nhanh chóng dập tắt ý định.

“Vậy chúng tôi đi được chưa?”

“Được chứ! Hai người mau đi đi!” Vừa nói hắn vừa lách người sang một bên, nhường đường cho cô bước lên xe.

Mặc dù cô không muốn Cố Tư Thành gây chuyện, nhưng với biểu hiện này của hắn lại khiến cô có chút bất an.

Ban nãy cô nói rõ mục đích của buổi gặp là không muốn hắn hiểu nhầm hay cảm thấy lo lắng, nhưng mà cô cứ có cảm giác hắn không thể nào lại tỏ ra biết điểu như vậy.

Quả nhiên không lâu sau đó, cô đã thấp thoáng trông thấy xe của Nhất Phàm đang theo sau xe của bọn họ.

Và người ngồi bên trong, không cần đoán cô cũng biết đó là ai rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện