Đúng 8h30 phút thì Hàn Chi đến Hứa thị.

Chính vì hôm qua Cố Tư Thành đã yêu cầu các bộ phận nộp lên báo cáo, cho nên nói khối lượng công việc hôm nay của cô là cực kỳ nhiều. Mà để nắm bắt tình hình công ty, không phải chỉ một hai ngày là xong.

Cũng may là có Tiêu Ngạn, bởi vì hắn đã sớm thông thạo mọi việc ở Hứa thị, cho nên đã giúp cô không ít.

Buổi trưa hai người họ gọi cơm bên ngoài, ăn xong lại cắm đầu cắm cổ vào làm việc, cho đến khi điện thoại của Tiêu Ngạn đổ chuông, cô mới ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra trời đã chập choạng tối từ bao giờ.

Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Ngạn khẽ vang lên

“Anh đang làm việc, anh và giám đốc vẫn chưa ăn, nhưng mà có lẽ sẽ tan làm muộn, em cứ ăn trước đi, anh và cô ấy không đi được đâu!”

Cô ngay lập tức đoán ra người gọi đến là ai.

Ngay sau đó, cô từ chỗ bàn làm việc của mình bước xuống chỗ Tiêu Ngạn đang ngồi, rồi bất ngờ giật lấy điện thoại của hắn áp lên tai mình, mỉm cười một cách vui vẻ:

“Di Linh à? Muốn rủ chị đi ăn sao?”

Đầu bên kia liền vang lên giọng nói trong trẻo, thánh thót:

“Chị Hàn Chi? Em là Di Linh đây, em cảm ơn chị rất rất nhiều vì món quà mà chị đã tặng em, em thật không biết phải làm như thế nào để đền đáp chị nữa, chỉ có thể cả gan mời chị đi ăn một bữa, chị thấy thế nào?”

“Nhóc con, tiền đâu mà dám mời chị đi ăn thế?”

“Em vừa nhận được tiền lương từ việc vẽ tranh cho tạp chí manga, tuy không nhiều nhưng có lẽ là đủ ạ!”

Cô sớm nhận ra vẻ háo hức, lại có chút căng thẳng trong lời nói của Tiêu Di Linh.

“Nếu vậy chị không khách sáo đâu.”

“Thế chị thích ăn gì?”

“Mỳ đi! Lâu lắm rồi chị chưa được ăn món đó!”

“Là mỳ sao...

Giọng nói của Tiêu Di Linh bỗng nhiên ngập ngừng.

“Sao thế, không đủ tiền hả?”

“Không! Không phải! Nhưng mà chị có thể ăn món khác nhiều tiền hơn..”

Lúc này cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ gấp gáp, đáng yêu của cô bé, liền tỏ ra nghiêm túc nói:

“Ơ hay, chẳng phải em nói cho chị chọn sao? Không lẽ giờ muốn đổi ý?”

“Không phải thế.”

Cô không muốn trêu chọc Tiêu Di Linh nữa, bèn nhanh chóng cười nói:

“Nếu vậy quyết định đi ăn mỳ đi, em đang ở đâu chị qua đón?”

Tiêu Di Linh lập tức nhìn địa chỉ ở ngay chỗ đứng của mình mà nói cho Hàn Chi, thật trùng hợp là chỗ này gần với công ty của cô, mà kề đó còn có một tiệm ăn bình dân khá nổi tiếng. Cho nên cô gấp gáp kéo theo Tiêu Ngạn, rồi cùng nhau đi bộ đến đó.

So với lần trước cô gặp, thì lần này Tiêu Di Linh càng bội phần xinh đẹp hơn, cô bé có dáng người cao thanh thoát, mái tóc dài hơi xoăn giống Tiêu Ngạn.

Nổi bật nhất ở Di Linh là đôi mắt đen to tròn, đôi môi chúm chím, còn có điếu đồng xinh đẹp ở bên, mỗi khi cười giống như mặt trời tỏa nắng.

Nếu như không vì căn bệnh tự miễn, khiến cơ thể cô bé trông hơi suy nhược thiếu sức sống, thì Tiêu Di Linh nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân diễm lệ.

Ba người bọn họ vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện, trong lúc bầu không khí đang tốt đẹp như vậy, thì điện thoại của Tiêu Ngạn bất ngờ đổ chuông, gọi đến là một số máy lạ.

Hắn chần chừ một lúc, rồi cũng ấn nút trả lời.

Tuy nhiên, còn chưa kịp lên tiếng nói câu nào, thì trong đáy mắt hắn chợt xoẹt qua một tia kinh ngạc.

Ngay sau đó, hắn đưa điện thoại đến trước mặt Hàn Chi, hàm ý bảo cô nghe.

Hàn Chi ngờ vực giơ ngón tay hướng vào mình, chỉ đến khi Tiêu Ngạn gật đầu xác nhận một cái, thì cô mới buông đũa, cầm lấy điện thoại.

“Em đang ở đâu?”

Trong khoảnh khắc, giọng nói lạnh lùng phát ra từ cái loa bé tí, mang theo hơi lạnh băng giá xâm nhập vào tận xương tuỷ của cô, khiến cô bất giác rùng mình.

Là Cố Tư Thành.

Cô ngay lập tức liền hiểu ra vấn đề.

Sáng này vì bị cuộc gọi rác làm phiền, cho nên cô đã tiện tay tắt luôn chuông điện thoại, có lẽ Cố Tư Thành vì không liên lạc được với cô, cho nên mới gọi đến số của Tiêu Ngạn.

Nhưng làm sao Cố Tư Thành biết cô đang ở cùng với Tiêu Ngạn mà gọi, chẳng lẽ anh ta đang ở công ty đợi cô? Cô hiểu tính của Cố Tư Thành, phàm những chuyện hắn đã biết rõ thì đừng hòng qua mặt hắn, nếu bây giờ cô ra hiệu cho Tiêu Ngạn nói dối rằng cô không có ở đây, thì e rằng hậu quả sẽ càng thê thảm hơn nữa.

Cô hít một hơi đè nén căng thẳng, mà chậm rãi trả lời:

“Số 37, đường Tây Kinh.

“Được! Anh đến đón em!”

Nói xong, Cố Tư Thành liền lập tức tắt máy. .

Hàn Chi muốn tìm lại trạng thái giống như lúc bước vào quán, nhưng mà không thể tìm nổi. Cuối cùng cô đành phải tạm biệt hai anh em Tiêu Ngạn, rồi rời ra bên ngoài đợi Cố Tư Thành.

Quả nhiên vài phút sau, chiếc siêu xe của Cố Tư Thành đã chầm chậm xuất hiện.

Cùng lúc đó, Tiêu Ngạn cũng đến quầy thanh toán, bên trong chỉ còn lại Tiêu Di Linh là vẫn còn ngồi ở bàn.

Cô mê mẩn đưa mắt nhìn Cố Tư Thành và Hàn Chi qua cửa kính lớn, hình ảnh hai người họ lúc này đẹp đẽ và lộng lẫy trông không khác gì một bức tranh, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ.

Tiêu Di Linh không kiềm chế được mà thốt lên lời tán thưởng: “Là bạn trai của chị ấy sao? Đẹp thật đấy....

Đây chính là loại nhan sắc và khí chất mà cô muốn nhân vật của mình hướng đến, một người đàn ông hệt như xé sách bước ra vậy.

Ngay sau đó, Tiêu Di Linh liền lấy điện thoại từ trong túi của mình, room cận cảnh Cố Tư Thành, rồi lén chụp lại một tấm.

Vẻ mặt ánh lên niềm hạnh phúc khó tả.

Không ai có thể ngờ, ở kiếp trước Tiêu Di Linh cũng từng chụp một bức ảnh như vậy, và nó cũng chính là mồi lửa châm ngòi cho một tấn bi kịch về sau...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện