Ngay lập tức ánh mắt Cố Tư Thành tản ra một loại sát khí khiến người sống chớ đến gần.
Lần trước hắn cho người điều tra, biết được Hứa Vạn Bằng đã dùng vợ hắn để trao đổi lợi ích với Triệu Vu Bách, hắn còn để tội đó chờ ngày tính sổ, bây giờ lão già này lại dám thuê người sát hại vợ của hắn, còn ngang nhiên thủ tiêu nhân chứng, thật đúng là gan to tày đình.
“Triệu tổng, ông đâm chết người rồi... vẻ mặt Cố Tư Thành lại quy về bình tĩnh cực hạn, hắn khẽ lên tiếng nói.
Bấy giờ Triệu Vu Bách mới thèm liếc nhìn đến thi thể A Hổ một cái, rồi ra vẻ kinh ngạc.
“Trời đất! Ban nãy tôi còn tưởng là con chó hoang nào đó chạy ngang qua ai dè đâu là người, chắc là tài xế của tôi phải hoảng sợ lắm.”
Có lẽ Triệu Vu Bách xưa nay chưa từng va chạm với Cố Tư Thành nên không biết con người cùng bản lĩnh của hắn như thế nào, trong mắt chỉ xem hắn là kẻ may mắn được người ta bợ đỡ, tài cán, kinh nghiệm đương nhiên thua xa một lão làng như ông ta.
Cho nên có phần xem nhẹ Cố Tư Thành.
Qua một lúc Cố Tư Thành mới có phản ứng, hắn một mặt ra lệnh cho Nhất Phạm gọi điện cho cảnh sát, mặt khác nhìn Triệu Vu Bách ngang nhiên nói:
“Chó hay người thì gây tai nạn cũng phải chịu trách nhiệm, huống hồ người ông vừa đâm chết chính là nghi phạm đã tấn công vợ tôi, tôi có nên cho rằng ông đang muốn giết người diệt khẩu không?”
Đồng từ Triệu Vu Bách mở to căng cứng, ông ta không dám tin Cố Tư Thành cứ như vậy mà không chút kiêng dè vạch trần ông ta.
Hơn nữa trước đó tên này đã tuyên bố vứt bỏ vợ của mình, cho đến vài ngày trước cô ta tiếp quản Hứa thị, hắn lại chạy tới đó nói muốn quay lại với cô ta, lẽ nào hắn cũng thèm muốn Hứa thị sao? Nghĩ vậy Triệu Vu Bách liền cười khẩy.
“Cố tổng hãy để ý lời nói của mình, là tên kia đột nhiên lao vào xe của tôi, tài xế cũng là do hoảng sợ mà đâm phải, chứ tôi thì liên quan gì đến vợ của ngài.”
Đột nhiên Cố Tư Thành nhìn chằm chằm vào cửa kính ở ghế sau xe, ánh mắt khiến người tự tin như Triệu Vu Bách cũng phải ớn lạnh.
Đương nhiên hắn biết, Triệu Vu Bách không có lý do gì để ra tay với Hàn Chi, trừ khi là do người đang ngồi ở trong xe kia sai khiến.
Trong khoảnh khắc đôi con người Triệu Vu Bách trắng nhã, hai tay to béo khế run, mồ hôi cũng bắt đầu lấm tấm xuất hiện trên khuôn mặt.
Cố Tư Thành thu lại ánh mắt sát khí của mình, cười lạnh:
“Tốt nhất là không liên quan, bằng không kẻ nào dám đụng đến vợ tôi, thì tranh thủ bây giờ còn tỉnh táo, nên chọn trước cho mình một cỗ quan tài đi!”
Dứt lời hắn lập tức sải bước đi, để mặc Triệu Vu Bách với vẻ mặt không thể nào tức giận hơn nữa.
“Thằng ranh con hỗn láo..”
Gương mặt ông ta đỏ như gà chọi, hàm răng nghiến chặt ken két, hai tay nắm thành quyền, trên cái trán bóng còn xuất hiện mấy đường gân cùng nếp nhăn chồng chất.
Không lâu sau Triệu Vu Bách ngồi vào trong xe, lập tức một thân thể mềm mại linh hoạt ngồi ngay lên hai đùi to béo của ông ta, cơ thể như rắn nước ngả vào lòng Triệu Vu Bánh, bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi luồn vào bên trong áo vét.
“Anh yên tâm... Cố Tư Thành không có chứng cứ, sẽ không làm gì được chúng ta đâu. Chỉ cần anh nghe theo lời em, giết được Hứa Hàn Chi thì công ty Hứa thị sẽ chính thức thuộc về anh.”
Triệu Vu Bách bóp mạnh vào mông cô ta, hít hà mùi hương nước hoa trên cơ thể, giọng trầm đục mang theo dục vọng to lớn:
“Được! Cái gì anh cũng nghe theo em, bảo bối của anh...
Ngay sau đó hai mắt Triệu Vu Bách như người mất đi hồn phách, hơi thở gấp
gáp, nhịp tim đập mạnh, thân mình ông ta chợt run lên nhè nhẹ, rồi lập tức kéo tuột dây váy của người phụ nữ xuống, điên cuồng cưỡng đoạt.
Người phụ nữ khẽ cười nhè nhẹ, trong đáy mắt lại tràn ngập sự khinh bỉ và căm hận.
Hứa Hàn Chi bằng bất cứ giá nào Hứa Tô Châu này cũng sẽ giết được mày, cứ đợi đấy....
Phút chốc trong xe liền diễn ra một trận hoan ái.
Bên ngoài là gã tài xế đang đứng run lẩy bẩy, thi thoảng lại liếc nhìn đến thi thể của A Hổ đang nằm dưới đất, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu khấn.
Sau khi trở về Cố Tư Thành đem chuyện của A Hổ ra kể lại với Hàn Chi, cô biết ngay người đứng phía sau lôi kéo Triệu Vu Bách không ai khác là Hứa Tô Châu,
Chắc chắn cái giá cho mạng sống của cô chính là công ty Hứa thị. Nhưng mà bọn họ cho rằng giết được cô rồi thì sẽ chiếm được Hứa thị sao? Thật đúng một là suy nghĩ ngu ngốc.
Cố Tư Thành cũng âm thầm thực hiện kế hoạch trả thù của mình, nhiều nhất là một tuần, hắn sẽ cho Triệu thị lập tức bay màu.
Đối với Hứa Vạn Bằng đang hôn mê nên hắn sẽ không đụng đến, nhưng ba mẹ con Trương Lệ Lệ vẫn luôn có ý đồ xấu với cô, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, hắn cũng đã đặc biệt sắp xếp cho bọn họ một kết quả tốt đẹp.
Tuy nhiên trong thời gian Hứa Vạn Bằng đang nằm viện cần có người chăm sóc, cô nói hắn tạm thời tha cho bọn họ, chỉ cần cho người theo dõi, quản lý chặt chẽ tài sản của Hứa gia là được.
Riêng với Hứa Tô Châu, tối hôm ấy, cô đã hẹn gặp cô ta ở một quán cà phê để nói chuyện.
Cô nói chỉ cần cô ta ra nhận tội vì việc đã sai người ra tay với Tiêu Ngạn, thì cô sẽ đồng ý bỏ qua, ngoài ra nếu Hứa Tô Châu rời bỏ Triệu Vu Bách, cô cũng sẽ chu cấp cho cô ta một cuộc sống đầy đủ, không phải lo nghĩ.
Nhưng mà những lời Hàn Chi nói, càng khiến cho Hứa Tô Châu nảy sinh thêm căm hận.
Cô ta cho rằng Hàn Chi làm thế là để chứng tỏ địa vị, sự giàu có, lòng cao thượng của mình, trước một kẻ thấp kém phải bán mình cho một lão già như cô ta.
Cho nên Hứa Tô Châu tuyệt nhiên không một chút hối cải, còn nở nụ cười ngạo mạn, thách thức đối với cô trước khi rời đi.
Quả nhiên năm ngày sau Triệu thị lập tức rơi vào tình trạng khủng hoảng, nền kinh tế ở mọi lĩnh vực bị đánh sập hoàn toàn, 50 chi nhánh lớn nhỏ phải tạm dừng hoạt động.
Và sốc hơn là chưa đầy 4 giờ sau đó, tin tức Triệu Vu Bách lên cơn đột quỵ và chết, đã lan nhanh trên các mặt báo.
Cảnh sát điều tra ra vốn điều lệ ở Triệu thị chênh lệch gấp 8,2 lần so với con số niêm yết trên sàn, nói cách khác Triệu Vu Bách đã làm giả báo cáo tài chính, mỗi năm lừa đảo, chiếm đoạt lên đến mấy chục nghìn tỷ.
Nhưng kỳ lạ thay, di chúc và cổ phần chuyển giao cho con trai cả là Triệu Tử Kha lại vô cùng sạch sẽ, mọi tội danh cũng chỉ đều nhằm vào Triệu Vu Bách, người con trai này lại không hề liên quan đến bất kỳ việc gì, ngay cả công ty mà Triệu Tử Kha thành lập, cũng không dính dáng một chút đến Triệu Vu Bách.
Đặc biệt hơn nữa, sau cái chết của Triệu Vu Bách không bao lâu, người ta thường xuyên trông thấy bên cạnh Triệu Tử Kha xuất hiện một cô gái trẻ đẹp, mà cô gái này trước khi Triệu Vu Bách mất, vẫn luôn cặp kè bên cạnh ông ta.
Đây chẳng phải giống với câu chuyện trộm vợ vua của Đường Cao Tông sao?
Lần trước hắn cho người điều tra, biết được Hứa Vạn Bằng đã dùng vợ hắn để trao đổi lợi ích với Triệu Vu Bách, hắn còn để tội đó chờ ngày tính sổ, bây giờ lão già này lại dám thuê người sát hại vợ của hắn, còn ngang nhiên thủ tiêu nhân chứng, thật đúng là gan to tày đình.
“Triệu tổng, ông đâm chết người rồi... vẻ mặt Cố Tư Thành lại quy về bình tĩnh cực hạn, hắn khẽ lên tiếng nói.
Bấy giờ Triệu Vu Bách mới thèm liếc nhìn đến thi thể A Hổ một cái, rồi ra vẻ kinh ngạc.
“Trời đất! Ban nãy tôi còn tưởng là con chó hoang nào đó chạy ngang qua ai dè đâu là người, chắc là tài xế của tôi phải hoảng sợ lắm.”
Có lẽ Triệu Vu Bách xưa nay chưa từng va chạm với Cố Tư Thành nên không biết con người cùng bản lĩnh của hắn như thế nào, trong mắt chỉ xem hắn là kẻ may mắn được người ta bợ đỡ, tài cán, kinh nghiệm đương nhiên thua xa một lão làng như ông ta.
Cho nên có phần xem nhẹ Cố Tư Thành.
Qua một lúc Cố Tư Thành mới có phản ứng, hắn một mặt ra lệnh cho Nhất Phạm gọi điện cho cảnh sát, mặt khác nhìn Triệu Vu Bách ngang nhiên nói:
“Chó hay người thì gây tai nạn cũng phải chịu trách nhiệm, huống hồ người ông vừa đâm chết chính là nghi phạm đã tấn công vợ tôi, tôi có nên cho rằng ông đang muốn giết người diệt khẩu không?”
Đồng từ Triệu Vu Bách mở to căng cứng, ông ta không dám tin Cố Tư Thành cứ như vậy mà không chút kiêng dè vạch trần ông ta.
Hơn nữa trước đó tên này đã tuyên bố vứt bỏ vợ của mình, cho đến vài ngày trước cô ta tiếp quản Hứa thị, hắn lại chạy tới đó nói muốn quay lại với cô ta, lẽ nào hắn cũng thèm muốn Hứa thị sao? Nghĩ vậy Triệu Vu Bách liền cười khẩy.
“Cố tổng hãy để ý lời nói của mình, là tên kia đột nhiên lao vào xe của tôi, tài xế cũng là do hoảng sợ mà đâm phải, chứ tôi thì liên quan gì đến vợ của ngài.”
Đột nhiên Cố Tư Thành nhìn chằm chằm vào cửa kính ở ghế sau xe, ánh mắt khiến người tự tin như Triệu Vu Bách cũng phải ớn lạnh.
Đương nhiên hắn biết, Triệu Vu Bách không có lý do gì để ra tay với Hàn Chi, trừ khi là do người đang ngồi ở trong xe kia sai khiến.
Trong khoảnh khắc đôi con người Triệu Vu Bách trắng nhã, hai tay to béo khế run, mồ hôi cũng bắt đầu lấm tấm xuất hiện trên khuôn mặt.
Cố Tư Thành thu lại ánh mắt sát khí của mình, cười lạnh:
“Tốt nhất là không liên quan, bằng không kẻ nào dám đụng đến vợ tôi, thì tranh thủ bây giờ còn tỉnh táo, nên chọn trước cho mình một cỗ quan tài đi!”
Dứt lời hắn lập tức sải bước đi, để mặc Triệu Vu Bách với vẻ mặt không thể nào tức giận hơn nữa.
“Thằng ranh con hỗn láo..”
Gương mặt ông ta đỏ như gà chọi, hàm răng nghiến chặt ken két, hai tay nắm thành quyền, trên cái trán bóng còn xuất hiện mấy đường gân cùng nếp nhăn chồng chất.
Không lâu sau Triệu Vu Bách ngồi vào trong xe, lập tức một thân thể mềm mại linh hoạt ngồi ngay lên hai đùi to béo của ông ta, cơ thể như rắn nước ngả vào lòng Triệu Vu Bánh, bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi luồn vào bên trong áo vét.
“Anh yên tâm... Cố Tư Thành không có chứng cứ, sẽ không làm gì được chúng ta đâu. Chỉ cần anh nghe theo lời em, giết được Hứa Hàn Chi thì công ty Hứa thị sẽ chính thức thuộc về anh.”
Triệu Vu Bách bóp mạnh vào mông cô ta, hít hà mùi hương nước hoa trên cơ thể, giọng trầm đục mang theo dục vọng to lớn:
“Được! Cái gì anh cũng nghe theo em, bảo bối của anh...
Ngay sau đó hai mắt Triệu Vu Bách như người mất đi hồn phách, hơi thở gấp
gáp, nhịp tim đập mạnh, thân mình ông ta chợt run lên nhè nhẹ, rồi lập tức kéo tuột dây váy của người phụ nữ xuống, điên cuồng cưỡng đoạt.
Người phụ nữ khẽ cười nhè nhẹ, trong đáy mắt lại tràn ngập sự khinh bỉ và căm hận.
Hứa Hàn Chi bằng bất cứ giá nào Hứa Tô Châu này cũng sẽ giết được mày, cứ đợi đấy....
Phút chốc trong xe liền diễn ra một trận hoan ái.
Bên ngoài là gã tài xế đang đứng run lẩy bẩy, thi thoảng lại liếc nhìn đến thi thể của A Hổ đang nằm dưới đất, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu khấn.
Sau khi trở về Cố Tư Thành đem chuyện của A Hổ ra kể lại với Hàn Chi, cô biết ngay người đứng phía sau lôi kéo Triệu Vu Bách không ai khác là Hứa Tô Châu,
Chắc chắn cái giá cho mạng sống của cô chính là công ty Hứa thị. Nhưng mà bọn họ cho rằng giết được cô rồi thì sẽ chiếm được Hứa thị sao? Thật đúng một là suy nghĩ ngu ngốc.
Cố Tư Thành cũng âm thầm thực hiện kế hoạch trả thù của mình, nhiều nhất là một tuần, hắn sẽ cho Triệu thị lập tức bay màu.
Đối với Hứa Vạn Bằng đang hôn mê nên hắn sẽ không đụng đến, nhưng ba mẹ con Trương Lệ Lệ vẫn luôn có ý đồ xấu với cô, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, hắn cũng đã đặc biệt sắp xếp cho bọn họ một kết quả tốt đẹp.
Tuy nhiên trong thời gian Hứa Vạn Bằng đang nằm viện cần có người chăm sóc, cô nói hắn tạm thời tha cho bọn họ, chỉ cần cho người theo dõi, quản lý chặt chẽ tài sản của Hứa gia là được.
Riêng với Hứa Tô Châu, tối hôm ấy, cô đã hẹn gặp cô ta ở một quán cà phê để nói chuyện.
Cô nói chỉ cần cô ta ra nhận tội vì việc đã sai người ra tay với Tiêu Ngạn, thì cô sẽ đồng ý bỏ qua, ngoài ra nếu Hứa Tô Châu rời bỏ Triệu Vu Bách, cô cũng sẽ chu cấp cho cô ta một cuộc sống đầy đủ, không phải lo nghĩ.
Nhưng mà những lời Hàn Chi nói, càng khiến cho Hứa Tô Châu nảy sinh thêm căm hận.
Cô ta cho rằng Hàn Chi làm thế là để chứng tỏ địa vị, sự giàu có, lòng cao thượng của mình, trước một kẻ thấp kém phải bán mình cho một lão già như cô ta.
Cho nên Hứa Tô Châu tuyệt nhiên không một chút hối cải, còn nở nụ cười ngạo mạn, thách thức đối với cô trước khi rời đi.
Quả nhiên năm ngày sau Triệu thị lập tức rơi vào tình trạng khủng hoảng, nền kinh tế ở mọi lĩnh vực bị đánh sập hoàn toàn, 50 chi nhánh lớn nhỏ phải tạm dừng hoạt động.
Và sốc hơn là chưa đầy 4 giờ sau đó, tin tức Triệu Vu Bách lên cơn đột quỵ và chết, đã lan nhanh trên các mặt báo.
Cảnh sát điều tra ra vốn điều lệ ở Triệu thị chênh lệch gấp 8,2 lần so với con số niêm yết trên sàn, nói cách khác Triệu Vu Bách đã làm giả báo cáo tài chính, mỗi năm lừa đảo, chiếm đoạt lên đến mấy chục nghìn tỷ.
Nhưng kỳ lạ thay, di chúc và cổ phần chuyển giao cho con trai cả là Triệu Tử Kha lại vô cùng sạch sẽ, mọi tội danh cũng chỉ đều nhằm vào Triệu Vu Bách, người con trai này lại không hề liên quan đến bất kỳ việc gì, ngay cả công ty mà Triệu Tử Kha thành lập, cũng không dính dáng một chút đến Triệu Vu Bách.
Đặc biệt hơn nữa, sau cái chết của Triệu Vu Bách không bao lâu, người ta thường xuyên trông thấy bên cạnh Triệu Tử Kha xuất hiện một cô gái trẻ đẹp, mà cô gái này trước khi Triệu Vu Bách mất, vẫn luôn cặp kè bên cạnh ông ta.
Đây chẳng phải giống với câu chuyện trộm vợ vua của Đường Cao Tông sao?
Danh sách chương