Hàn Chi lấy lý do bị mệt để rời khỏi buổi triển lãm, cô cùng Cố Tư Thành trở về nhà với một tâm trạng không thể nào tồi tệ hơn.

Sau đó cô thay một bộ quần áo ngủ, lúc trở ra ngoài phòng khách thì thấy Cố Tư Thành đang ngồi ở ghế sô pha, trên bàn là ly rượu đã vơi hơn nửa.

Cô bước tới, nhẹ nhàng nằm xuống, gối đầu lên đùi hắn.

So với lần biết Tiêu Ngạn là hung thủ, thì lần này cô có vẻ kiềm chế được cảm xúc hơn, mặc dù từ lúc nghe thấy Cố Tư Thành nói, trong lòng cô đau đớn như ngàn kim đâm.

Nhưng mà cô biết sẽ còn nhiều chuyện kinh khủng hơn nữa đang chờ đợi cô, nếu như cô không mạnh mẽ vượt qua, thì chắc chắn sẽ trở thành kẻ thua cuộc trong trận chiến này.

Cô dụi cánh mũi vào bụng hắn, hít thở mùi hương bạc hà nhè nhẹ tỏa ra từ cơ thể hắn, mùi hương này khiến tinh thần cô dễ chịu cùng bình ổn hơn.

Sau đó cô nhẹ giọng lên tiếng: “Em đã chuẩn bị tinh thần rồi, anh có thể kể cho em nghe mọi chuyện mà anh biết được không?”

Bàn tay to lớn của Cố Tư Thành khẽ nâng lên, chỉnh lại lọn tóc cho cô, sau đó khẽ vuốt ve bầu má mềm mại, ánh mắt chứa đựng thâm tình.

Một lúc sau hắn khẽ nói:

“Anh nghe Nhất Phàm nói Tiêu Di Linh đã nhiều lần tìm đến Cố thị để gặp anh, nhưng đều không được. Cho đến một lần cô ấy cả gan xông ra chặn đầu xe của anh, lúc đó cũng là lần đầu tiên anh gặp cô ấy. Nhưng mà hình như... cô ấy đã nhận nhầm người!”

“Nhầm người?” Cô kinh ngạc nhắc lại lời hắn.

Vẻ mặt Cố Tư Thành rơi vào trầm tư.

“Anh không rõ, nhưng theo anh nhận thấy là vậy, mặc dù cô ấy không nói lý do, chỉ thấy sau khi xác nhận thân phận của anh xong, vẻ mặt cô ấy vô cùng hụt hẫng và thất vọng, rồi sau đó thì rời đi.”

Nghe đến đây Hàn Chi ngồi bật dậy, kêu lên:

“Đúng rồi! Lần trước Tiêu Di Linh có nói với em về người bạn trai tên là Tư Thành, lúc đó em không để tâm, chỉ nghĩ tên trùng tên là chuyện bình thường. Vậy đích thị tên này chính là một kẻ lừa đảo, đã mạo danh tên tuổi và chức vị của anh để đi lừa con bé. Nhưng mà sao sau đó anh không giữ con bé lại, hoặc ít nhất anh phải tìm cách liên hệ với người nhà con bé chứ?”

Câu cuối cô giận dữ nhéo mạnh vào eo Cố Tư Thành một cái.

Hắn chau mày, hơi nghiêng người sang một bên, ấm ức nói:

“Khi đó anh là đàn ông đã kết hôn, đột ngột có một người phụ nữ tìm đến ăn vạ, em nói xem làm sao có thể giữ lại? Hơn nữa, cô ấy còn đang mang thai...

“Mang thai?” Đồng tử cô mở lớn, hết sức kinh ngạc.

“Anh thấy khi đó bụng của cô ấy đã rất to, có lẽ là sắp đến ngày sinh.

Ánh mắt Hàn Chi lặng lẽ nhìn vào khoảng không vô định, vẻ mặt càng thêm đờ đân.

Cố Tư Thành không cần chờ thêm phản ứng từ cô, liền tiếp lời:

“Sau khi cô ấy rời đi, anh phát hiện ra túi xách của cô ấy đã để quên ở trên ghế, vốn lúc đó định bảo Nhất Phàm chạy đi tìm cô ấy để trả lại, nhưng đột nhiên có chuyến công tác khẩn cấp cho nên anh đã quên mất. Cho tới tận một tuần sau, anh trở về nước, dựa theo địa chỉ trên hóa đơn của cô ấy để ở trong túi xách mà tìm đến, nhưng tất cả đã muộn...

Hắn thở dài nặng nề.

“Tiêu Di Linh đã tự tử rồi sao?” Đôi mắt cô từ bao giờ đã phủ một tầng nước trong suốt, đến đôi môi phiếm hồng cũng khẽ run run, khiến người ta đau lòng.

Cố Tư Thành khẽ nhấp một ngụm rượu, chất lỏng màu đỏ chảy qua lưỡi hắn, đưa đến một vị cay, nóng bỏng.

Giờ phút này cô cảm nhận được vẻ bất lực trong đôi mắt thâm trầm đó.

“Người dân xung quanh nói, anh trai của cô ấy đã giữ xác cô ấy tới tận sáu ngày, nếu như bọn họ không ngửi thấy mùi hôi thối cùng ruồi nhặng bay ra từ nhà của anh em họ mà phá cửa xông vào, thì có lẽ thời gian còn lâu hơn nữa.

Có người nói với hắn, lúc xông vào, đập vào mắt bọn họ là cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng và ghê rợn.

Tiêu Ngạn ngồi bất động trên ghế như một cái xác khô, trên giường là thi thể của Tiêu Di Linh đang trên đà phân huỷ mạnh. Cơ thể cô ấy đã hoàn toàn biến dạng, còn lòi cả một phần em bé ra ngoài. Hễ ai đến gần Tiêu Ngạn liền phát điên lao vào cắn xé, cuối cùng bọn họ chỉ còn cách trói hắn lại, rồi mới có thể đưa được thi thể của Tiêu Di Linh đi chôn.

Những điều khủng khiếp như vậy, hắn đương nhiên không thể nói cho cô biết.

Cô gạt đi nước mắt, cố tỏ ra bình tĩnh mà hỏi:

“Vậy lúc anh tìm đến, Tiêu Ngạn có phải đã nhìn thấy anh không?”

Hắn khẽ lắc đầu:

“Anh không chắc, anh chỉ chuyển cho người dân gần đó một số tiền, nhờ họ an táng và hương khói cho Tiêu Di Linh tử tế, sau đó thì anh cũng không tìm đến lần nào nữa.”

Cô khẽ cắn cắn cánh môi.

“Hình như em hiểu ra mọi chuyện rồi, có lẽ vì cái chết của Tiêu Di Linh nên Tiêu Ngạn mới cho rằng nguyên nhân chính là do người đàn ông có tên là Tư Thành gây ra, mà trùng hợp hơn nữa là khi đó anh lại gửi tiền làm ma cho Tiêu Di Linh, nên mới khiến cho Tiêu Ngạn nhắm đến trả thù.”

Hắn vươn tay nhấc cô ngồi lên đùi mình, sau đó đặt quai hàm lên bờ vai nhỏ nhắn của cô, âu yếm hỏi:

“Vậy theo em chúng ta phải làm thế nào?”

“Để ngày mai em tìm cách bảo Tiêu Di Linh hẹn hắn ta ra ngoài, đến lúc đó em sẽ triệt để xử lý tên khốn nạn này!”

Chỉ cần bắt được hắn, mọi chuyện ắt sẽ sáng tỏ. Tiêu Di Linh và bọn họ cũng sẽ không rơi vào kết cục thảm hại như vậy.

Theo đúng kế hoạch, ngày hôm sau Hàn Chi đã gọi điện cho Tiêu Di Linh, nói rằng tối nay cô muốn mời cơm cô ấy và người bạn trai tên Tư Thành kia, coi như lời xin lỗi vì việc cô đã sớm rời khỏi buổi triển lãm.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Cố Tư Thành cũng đã cho người phục kích sẵn ở bên ngoài nhà hàng, tuy nhiên đến phút cuối cùng, tên Tư Thành giả mạo kia lại đột ngột lấy lý do bận việc nên không thể xuất hiện.

Để tránh Tiêu Di Linh nghi ngờ, Hàn Chi đành phải ngồi lại ăn cùng cô, xem như là điều tra thêm ít thông tin về hắn.

Ngay khi đồ ăn được đưa ra, Tiêu Di Linh vừa ngửi thấy mùi thịt bò, bèn không nhịn được màu nôn khan.

Hàn Chi đưa đến cho Tiêu Di Linh một ly nước ấm, lúc này cô mới giật mình kinh sợ, ngay lập tức bèn nhớ đến lời của Cố Tư Thành.

Tại sao cô lại quên mất điều quan trọng này cơ chứ? Lúc Tiêu Di Linh mất đã mang bầu sắp sinh, từ đây đến lúc đó còn 7 tháng nữa, lẽ nào bây giờ con bé đã...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện