Bọn họ không nghe rõ Hứa Đông Quân đã nói gì với Tiêu Di Linh, chỉ thấy vài phút sau hắn đã đứng dậy, cầm lấy số tiền mà cô đã chuẩn bị cho Tiêu Di Linh, trước khi rời đi còn bước tới hôn lên trán Tiêu Di Linh một cái.

Ngay sau đó Cố Tư Thành đã lập tức lái xe bám theo sau Hứa Đông Quân.

Khoảng một lát sau Hứa Đông Quân đón một cô gái xinh đẹp, với thân hình sexy, quyến rũ lên xe, rồi tiếp tục di chuyển, cho đến khi dừng lại ở trước một khách sạn cao cấp.

Mà trùng hợp thay, khách sạn này lại là một trong những chuỗi khách sạn tập đoàn Cố thị.

Đợi cho hai người họ lên phòng, Cố Tư Thành mới lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Chi, sau đó thì bước đến quầy lễ tân.

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ rút ra danh thiếp rồi đặt lên bàn.

của

Nữ nhân viên đọc xong lập tức mặt xanh tái mét, cúi đầu một góc 90 độ, rồi sau đó vội vàng ấn nút gọi điện cho quản lý.

Chừng 1 phút sau người quản lý đã xuất hiện, từ xa nhìn thấy Cố Tư Thành tim hắn thiếu điều nhảy ra khỏi lồng ngực, khẩn trương đến mức chạy tới.

“Chủ tịch sao ngài tới mà không báo trước một tiếng, để tôi còn cho người đón tiếp chu đáo.”

“Đừng làm ồn! Tôi đến đây là có chút việc riêng thôi!”

Nói xong hắn quay sang nữ nhân viên, đưa ra lời đề nghị:

“Cô giúp tôi xem người đàn ông tên Hứa Đông Quân kia đã lên phòng bao nhiêu?”Nghe đến cái tên này, gã quản lý liền giật mình kinh ngạc.

Hứa Đông Quân người này chẳng phải là em vợ của chủ tịch sao? Trước kia, mỗi lần tên này đến đều lấy danh nghĩa đó mà không thèm trả tiền phòng.

Sau nhiều lần như vậy, bọn họ đành phải gọi điện cho chủ tịch là Cố Tư Thành để xin ý kiến.

Lúc đó Cố Tư Thành không suy nghĩ gì, bèn ra lệnh cho bọn họ cứ để cho Hứa Đông Quân tự do lui tới.

Hắn đâu có ngờ, chính bản thân lại tiếp tay cho Hứa Đông Quân làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy.

“Thưa chủ tịch là phòng 910 ạ!” Nữ nhân viên sau khi kiểm tra liền thận trọng trả lời.

Cố Tư Thành một tay hướng ra phía trước, tiếp tục hỏi: “Hắn có thường xuyên đến đây không?”

Nữ nhân viên nhanh nhẹn đặt vào tay hắn một chiếc thẻ từ, rồi đáp:

“Dạ! Trung bình một tuần khoảng 1,2 lần...

Nghe đến đây, gã quản lý liền phần nào đoán được tình hình nên vội vàng lên tiếng:

“Chủ tịch để tôi lên phòng gọi cậu ta xuống đây!”

“Không cần đâu! Lát nữa Cố phu nhân đến, thì đưa cô ấy lên đó gặp tôi.”

“Vâng thưa chủ tịch!”

Đợi Cố Tư Thành đi khỏi bọn họ mới dám thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hết sức tò mò, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.

Lên đến nơi, Cố Tư Thành mở cửa một mạch đi thẳng vào bên trong phòng.

Lúc này Hứa Đông Quân đang nửa ngồi nửa nằm trên ghế sô pha, cúc áo sơ mi bị cởi bỏ. Áp sát trên thân thể hắn là người phụ nữ trong bộ dạng hết sức là lơi, khiêu gợi.

Nghe tiếng động, Hứa Đông Quân nghiêng đầu nhìn ra, thấy Cố Tư Thành lừng lững đứng đó, hồn vía hắn bỗng chốc lên mây.

Hắn ngay lập tức đẩy người phụ nữ xuống, rồi hoảng hốt đứng bật dậy, lồm cầm chạy tới, miệng lắp bắp kêu lên:

“Anh... anh...rể.”

Cố Tư Thành không nói năng gì, liền giơ chân đạp cho Hứa Đông Quân một cái vào ngực. Khiến cả người hắn bay ra xa, lưng đập mạnh vào chân ghế.

Tiếp theo Cố Tư Thành bước tới, một chân quỳ xuống túm chặt lấy áo hắn.

“Khoan... khoan đã anh rể... chuyện này là sao? Có phải xảy ra hiểu nhầm gì không? Nếu như là tiền phòng thì để em trả? Em có mang theo tiền kia rồi! Là ở kia...

Cố Tư Thành khẽ liếc nhìn về phía phong bì tiền mà Hứa Đông Quân đã lấy đi từ chỗ Tiêu Di Linh, sau đó nghiến chặt răng, liên tiếp đấm cho hắn vài đấm, khiến máu mồm máu mũi của hắn trào hết ra ngoài.

Ban đầu người phụ nữ còn kinh hãi hét lên vài tiếng rồi đứng nép sang một bên, nhưng sau khi nhìn kỹ dung mạo cùng khí chất sang trọng của Cố Tư Thành, thì lại say mê ngắm nhìn không rời mắt.

Cô ta hay nghe Hứa Đông Quân khoe khoang nói anh rể anh ta là chủ tịch tập đoàn Cố thị, Cố Tư Thành.

Bây giờ được tận mắt nhìn thấy, trong lòng không ngừng trầm trồ tán thưởng.

Ngay lập tức cô ta sửa sang lại váy áo, đợi cho Cố Tư Thành đứng dậy, liền nhanh chóng bước tới, lả lơi nói:

“Cố tổng em thực sự không biết..”

Trong khoảnh khắc Cố Tư Thành trừng mắt lườm cô ta một cái, khiến cô ta kinh sợ đứng khựng lại, toàn thân bất động tại chỗ.

Người đàn ông này vừa mang một vẻ đẹp anh tú, hoàn mỹ, lại mang theo cả khí chất ma vương đáng sợ. Chỉ một ánh mắt mà khiến người sống không dám đến gần.

Trong khoảnh khắc, cả căn phòng lan tràn sự lạnh lẽo.

Không lâu sau, thì Hàn Chi cùng Tiêu Di Linh xuất hiện.

Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, niềm hy vọng cuối cùng trong lòng Tiêu Di Linh hoàn toàn sụp đổ.

Lúc này Hứa Đông Quân đang quỳ trước mặt Cố Tư Thành, vẫn không hiểu vì lý do gì mà khiến Cố Tư Thành đột nhiên lại ra tay với mình như vậy. Cho đến khi Tiêu Di Linh xuất hiện, hắn mới bàng hoàng nhận ra mọi chuyện.

Hứa Đông Quân hoảng hốt bước tới trước mặt Tiêu Di Linh với bộ dạng vô cùng thảm hại, rồi gấp gáp thanh minh:

“Di Linh... em nghe anh nói đã tất cả chỉ là hiểu lầm thôi... thực sự... thực sự... chỉ là hiểu lầm.”

Đôi mắt Tiêu Di Linh đẫm lệ, cô đau đớn nhìn người đàn ông mà mình đã dốc hết lòng yêu say đắm, người mà khiến cô cam tâm tình nguyện trao hết tất cả. Chỉ không thể ngờ, đến cuối cùng lại là người huỷ hoại cuộc đời cô.

Tiêu Di Linh cố gắng kiềm chế nỗi đau đớn đang dâng lên trong lòng, chua xót nói:

“Tư Thành... à không tôi phải gọi anh là Hứa Đông Quân mới đúng. Hứa Đông Quân anh chính là một tên khốn nạn, bỉ ổi, tại sao anh có thể lừa dối tôi như vậy? Tại sao anh có thể nhẫn tâm làm như thế hả?”

“Em bình tĩnh đã! Anh có thể giải thích...

“Đừng động vào tôi!” Tiêu Di Linh phẫn nộ kêu lên, sau đó theo phản xạ lùi lại.

Hàn Chi nắm chặt tay thành quyền, xông tới đấm cho Hứa Đông Quân một đấm vào mặt, giận dữ quát:

“Cái tên chó chết này, dám mạo danh Cố Tư Thành để đi lừa gạt Di Linh, mày có biết là mày đã gây ra tội lớn như thế nào không hả? Cái đồ khốn nạn chó chết!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện