“Cho nên cô nói tôi nên hài lòng sao? Một kẻ được cưng chiều như cô thì đâu biết tôi đã phải trải qua những gì? Nếu như hôm đó cô không đẩy tôi cho Triệu Vu Bách, thì tôi cũng sẽ không phải chịu cảnh nhục nhã như ngày hôm nay. Vậy nên... Hứa Hàn Chi, cô hãy đi chết đi!”

Dứt lời Hứa Tô Châu lập tức rút dao từ trong túi áo, đâm thẳng vào bụng Hàn Chi.

Động tác của cô ta nhanh tới nỗi cô không kịp nhìn thấy gì, phải mất một lúc sau cảm giác khó chịu mới ập đến, tiếp theo là cơn đau long trời lở đất khiến cô choáng váng.

Không đợi phản ứng từ cô, Hứa Tô Châu mạnh tay rút con dao ra. Sau đó nhìn thân dao nhuốm máu đỏ, nở một nụ cười phấn khích.

Toàn thân Hàn Chi run rẩy, cô bất giác lùi lại, không còn sức lực mà đỡ được Tiêu Di Linh nữa, đành phải để cô ấy tuột khỏi vai mình mà nằm xuống đất.

Cô có thể cảm nhận rõ từng dòng máu ấm nóng đang chảy xuống ướt hết quần áo, cũng nghe thấy hàm răng đang run lên.

Trời lạnh là vậy, nhưng mồ hôi trên trán cô đã vã ra lấm tấm, rồi nhanh chóng nhỏ xuống bờ mi làm mắt cô cay xè, mờ ảo.

Cùng lúc này tiếng Trương Lệ Lệ vang lên:

“Cao Đạc mau xử lý con nhỏ kia đi!”

“Làm thế nào?” Cao Đạc từ trên xe vội chạy tới.

“Còn làm thế nào nữa! Ném nó xuống dưới kia! Xem như giữa đường không may gặp tai nạn”

“Không được!”

Hàn Chi hét lên một tiếng, tay bịt chặt miệng vết thương, hoảng loạn bò tới giữ lấy Tiêu Di Linh.

Nhưng mà ngay lập tức đã bị Trương Lệ Lệ thô bạo đẩy ra, sau đó bà ta cùng với Cao Đạc đem kéo Tiêu Di Linh ra gần mỏm đá.

Hàn Chi muốn vùng dậy ngăn cản, nhưng đúng lúc này Hứa Tô Châu lại hùng hổ cầm dao lao tới, đâm thẳng xuống người cô.

May mắn thay Hàn Chi đã kịp thời giữ tay cô ta lại, ngay khi mũi dao chỉ còn cách yết hầu cô một khoảng.

Hứa Tô Châu lúc này giống như con thú phát điên, thân thể nhỏ bé nhưng sức lực vô cùng to lớn, nhất là đôi mắt khi nhìn thấy máu bèn trở nên hung hăng đáng sợ, hệt như là uống phải chất kích thích vậy.

Trong khi đó Hàn Chi do ảnh hưởng của vụ tai nạn, cộng với vết thương đang không ngừng chảy máu làm cô đã thấm mệt, ánh đèn vàng từ mấy chiếc xe hắt ra khiến cô mất phương hướng, đầu óc choáng váng, mơ hồ.

Cô liên tục nhíu cánh mi cong, giữa cái mặn chát của mồ hôi xen lẫn sự kiệt sức do cơn đau đang ập đến, tất cả như muốn rút hết toàn bộ sực lực của cô.

Lại nhìn thấy cảnh Tiêu Di Linh sắp sửa bị hai người họ đẩy xuống vực, tinh thần cô càng rơi vào bế tắc, hoảng loạn.

“Đi chết đi...chết đi...” Âm thanh phát ra từ miệng Hứa Tô Châu nặng nề rớt vào trong tai cô, mang theo thù hận to lớn.

Cô chỉ có thể ra sức chống đỡ, nhưng với tình hình hiện tại, chỉ vài giây nữa thôi là cô và Tiêu Di Linh sẽ coi như xong đời.

Trong thời khắc sinh tử, cô phát hiện ra xung quanh chỗ cô nằm có bao nhiêu là đá vụn từ vụ sạn lỡ rơi xuống.

Cho nên cô gom chút sức lực cuối cùng, một tay giữ chặt lấy cán dao, một tay khua loạn xạ xuống đất, ngay khi vơ được một viên đá, cô lập tức đập mạnh vào mặt của Hứa Tô Châu.

Trong nhất thời Hứa Tô Châu đau đớn đổ người sang một bên, nhân cơ hội cô tiếp tục giơ chân, đá vào bụng cô ta một cái nữa, rồi sau đó cắn chặt răng, nén đau vùng dậy.

Ngay khi Tiêu Di Linh sắp sửa bị ném xuống dưới, thì Hàn Chi không kịp suy nghĩ gì, bèn lao tới đẩy Trương Lệ Lệ ra, mà không biết rằng phía sau bà ta cũng là một vách núi dựng đứng.

Trương Lệ Lệ mất thăng bằng ngã xuống, theo phản xạ liền vươn tay ra túm lấy áo của cô.

Cao Đạc thấy vậy cũng vội vàng thả Tiêu Di Linh, gấp rút lao người theo, tóm lấy bên tay còn lại của Trương Lệ Lệ.

Trong khoảnh khắc tim Hàn Chi như nhảy vọt ra ngoài, cô thấy thân thể mình bị kéo mạnh xuống phía dưới.

Một giây sau khi lấy lại hô hấp, cô phát hiện ra bản thân cô và Trương Lệ Lệ đang treo leo giữa vách núi.

Cô nắm lấy cổ chân Trương Lệ Lệ, còn Trương Lệ Lệ thì đang nắm lấy tay Cao Đạc ở phía trên.

Cả ba mặt xanh tái mét, không còn một chút huyết sắc nào.

“Lệ Lệ đừng sợ! Tôi sẽ cứu bà lên! Đừng sợ! Đừng sợ!” Giọng Cao Đạc mang theo khủng hoảng, gương mặt co rúm lại, gân xanh cũng nổi hết lên.

Ông ta nằm trườn trên mặt đất, thân mình tì chặt xuống, như là dùng toàn bộ sức lực mà bám trụ, một người đã là khó, huống hồ còn kéo theo cô, khiến bọn họ rơi liền vào trạng thái vô cùng hoảng sợ.

Trương Lê Lệ kinh hãi đến mức cơ thể cứng lại, miệng run rẩy nói từng câu đứt quãng: “Cứu... cứu tôi với... cứu tôi!”

Trong khi đó Hàn Chi chỉ có thể cắn chặt răng, nắm chặt lấy cổ chân của bà ta, cả cơ thể mệt mỏi rã rời, máu chảy đến không còn cảm giác, hai mắt cô nặng trĩu, cay xè, hơi thở cũng dần yếu đi.

Xung quanh bóng tối bao trùm đáng sợ, gió thổi bên tai lồng lộng, phía dưới lại chỉ thấy một màu đen kịt, cảm giác như vực sâu thăm thẳm, rơi xuống chắc chắn chỉ có thịt nát xương tan.

Nhưng mà chỉ mình cô biết, ở dưới đó lạnh lẽo như thế nào.

Bên trên Hứa Tô Châu cầm dao bước tới, gò má cô ta bị đá nhọn cứa phải, chảy xuống một dòng máu đỏ, nhưng dường như cô ta không cảm thấy thấy đau đớn một chút nào, hơn nữa vẻ mặt còn hết sức bình tĩnh.

Giống như chuyện sống chết của bọn họ, chẳng liên quan gì đến cô ta vậy.

“Tô Châu nhanh đến giúp ta kéo mẹ cháu lên! Nhanh lên!”

Mặc kệ lời đề nghị khẩn cấp của Cao Đạc, Hứa Tô Châu vẫn giữ dáng vẻ ung dung tự tại, cô ta thong thả bước tới cạnh Cao Đạc, một chân quỳ xuống.

Sau đó nhìn vẻ mặt như sắp đứt hơi của ông ta, mà thản nhiên ra lệnh:

“Buông tay!”

Cả thảy kinh ngạc tột độ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện