Chương 12

Nam Khuê đỡ trán vội vàng ngăn anh lại: “Kiến Thành, đợi chút, cái đó… là em bảo bác sĩ đổi thành thuốc bôi đó. Mấy ngày nay dạ dày của em không khoẻ lắm, thuốc uống không phù hợp với người bị bệnh dạ dày. Dùng thuốc bôi ngoài da có hơi chậm một chút những vẫn an toàn đúng không?”

Cái lý do này cuối cùng cũng thuyết phục được Lục Kiến Thành. Lúc này anh mới dừng lại.

Trên xe, Nam Khuê bôi thuốc lên mặt và chân tay trước. Nhưng đằng sau gáy cô thật sự không nhìn thấy, lúc cô đang khó khăn, Lục Kiến Thành liền chủ động nói: “Em chắc chắn không cần nhờ tôi giúp?”

Lúc nào anh cũng như vậy, hình như cái gì cũng qua khỏi mắt anh, hình như cái gì cũng có mưu tính sẵn sàng.

“Vậy nhờ anh vậy!” Nam Khuê đặt thuốc vào tay anh.

Đột nhiên Lục Kiến Thành cau mày lại: “Cái thái độ này, là đang cầu xin tôi sao?”

Nam Khuê khẽ cắn môi, dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm cho xong. Chớp chớp đôi mắt mê hoặc, cô dùng giọng điệu mềm mại như có thể tan chảy thanh nước nói: “Chồng à, xin anh đó, người ta bôi không đến, giúp người ta bôi thuốc một chút đi mà!!”

“Nam Khuê, ai cho em dùng giọng điệu này…” Lời Lục Kiến Thành còn chưa nói xong. Bỗng nhiên tài xế phanh gấp lại. Nam Khuê bị đụng vào trong ngực Lục Kiến Thành, trước mắt trực tiếp nổ đom đóm khiến cô hoa mắt.

Cũng may Lục Kiến Thành dùng tay bảo vệ cô, nếu không đầu thật sự cô nở hoa rồi. Tài xế liên tục xin lỗi: “Xin lỗi Lục tổng.”

“Nghiêm túc lái xe.” Lục Kiến Thành lạnh nhạt ném ra một câu rồi lại quay sang nhìn Nam Khuê: “Ai cho em nói chuyện như vậy?”

“Chồng à là anh tự bảo người ta cầu xin anh mà!” Nam Khuê lại tiếp tục dùng giọng điệu làm nũng nói.

Kết hôn hơn hai năm rồi, hình như đây là lần đầu tiên cô làm nũng với Lục Kiến Thành. Lúc trước vì sợ anh không thích, sợ anh nghĩ rằng bản thân đang làm quá, thế nên cô đều nhịn lại.

Bây giờ nghĩ hai người cũng sắp ly hôn rồi nên lá gan của cô cũng to hơn nhiều. Dù anh có không thích thì cũng là lần cuối cùng rồi.

“Ngồi yên.” Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê. Nam Khuê lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh. “Sau này nói chuyện cẩn thận.” Anh dặn lại.

“Ừm.”

Anh nghe Nam Khuê trả lời hình như có chút không vừa lòng: “Ừm cái gì mà ừm, nghe thấy rõ chưa.”

“Nghe thấy rồi.”

“Nghe thấy rồi cũng vô dụng, quan trọng là phải nhớ kĩ. Đặc biệt là không được dùng giọng điệu như thế này để nói với người đàn ông khác.” Lục Kiến Thành lại nói.

Nói xong bản thân anh cũng không nhịn được mà tự mắng mình một cậu, Lục Kiến Thành, mày đang làm cái gì vậy? Quả thực là phát điên rồi! Chúng mày đã chuẩn bị ly hôn rồi, sau khi ly hôn cô ấy muốn làm nũng với ai mày có thể quản được chắc?

Anh bực bội nới lỏng cravat, lúc này anh mới thấy hít thở thoải mái hơn chút.

Khi bôi thuốc, động tác của Lục Kiến Thành rất mềm mại. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lên vùng gáy Nam Khê, khiến cô thấy ngứa ngáy tựa như đang dùng một chiếc lông vũ để bôi thuốc vậy.

Đặc biệt là hơi thở của anh đều phả xuống bên vành tai khiến cô nói không nên lời. Nam Khuê không khỏi run nhẹ. Ngón tay Lục Kiến Thành cũng trở nên run rẩy.

Ánh mắt anh tối lại sắc lạnh khiến người ta không nhìn ra đang có cảm xúc gì. Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Nam Khuê nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Tới khu vực đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ, Lục Kiến Thành đột nhiên nói. “Rẽ trái, đến cửa hàng.”

Nam Khuê thắc mắc: “Hôm nay anh không đến công ty à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện