Chương 1692

“Mẹ biết sau khi nói chuyện này với con thì sẽ có kết quả như thế này, thế nên mẹ mới luôn giấu con, từ trước đến nay không dám nói cho con biết.”

“Mẹ, con hứa với mẹ, cho dù là lúc nào con cũng sẽ đặt an toàn lên hàng đầu, con sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu.”

“Nhưng, nếu như cha vì chuyện này mà chết thì con lại càng phải điều tra cho rõ, đây là sứ mệnh của con.”

Nhìn bóng anh ấy đội mũ bảo hiểu rồi dần dần đi xa, Mộc Uyển biết rằng bản thân dù làm thế nào cũng sẽ không thể ngăn cản anh ấy được nữa rồi.

Lúc Chu Cẩm trở về, Chu Tiễn Nam đang đi tới thang máy.

Hai người gặp mặt nhau ở trong thang máy.

Nhìn thấy anh ấy, Chu Cẩm liền trực tiếp đi tới ôm chầm lấy anh ấy.

Lúc buông ra, giọng nói của cô ấy vô cùng trầm thấp: “Chu Tiễn Nam, em nghe chị nói đây, bất luận em làm gì, chị đều luôn ủng hộ em, nhưng chị chỉ có một yêu cầu đó là hãy sống sót trở về.”

“Không được rời bỏ bọn chị.”

“Cảm ơn chị.” Chu Tiễn Nam nở nụ cười hiểu ý.

Mãi cho tới khi bóng hình của anh ấy càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở cửa chính.

Chu Cẩm mới thu lại nụ cười trên khuôn mặt, sau đó duỗi tay ra lau đi nước mắt nơi khóe mặt.

Cô ấy không ngăn cản.

Bởi vì cô ấy biết cho dù có ngăn cản thì cũng không có tác dụng gì.

Lúc quay người đi, cô ấy nhìn thấy người mẹ đang đứng ở trên lan can lầu hai quan sát mọi chuyện.

“Mẹ”

Cô ấy gọi một tiếng rồi nhanh chóng chạy lên trên.

Sau đó đỡ Mộc Uyển đi vào phòng.

Mộc Uyển nhìn thấy cô thì cũng không nói gì, bà ấy chỉ nhìn cô ấy rồi rơi lệ.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, Lục Kiến Thành đem theo rất nhiều người, người nào người nấy đều rất lợi hại, lần này bọn họ có lẽ sẽ khá an toàn đấy.”

Mộc Uyển vẫn đang lau nước mắt: “Vậy sau này thì sao? Với tính khí của thằng bé, sau này nó nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ, Cẩm Nhi, người làm mẹ như mẹ đã hại thằng bé rồi, mẹ không nên nói chuyện đó cho thằng bé biết.”

“Mẹ, chuyện này không trách mẹ được, tính cách của nó mẹ còn không hiểu sao? Cho dù mẹ không nói cho nó biết thì nó cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để biết được chuyện này từ miệng của người khác thôi.”

Chu Tiễn Nam đến nhà của Phùng Thao.

Nhìn thấy Phùng Thao, vẻ mặt của anh ấy liền trở nên vô cùng nghiêm túc.

Phùng Thao nhìn thấy anh ấy cả người trang phục chỉnh chu thì liền không kiềm được mà hỏi: “Phải đi làm nhiệm vụ sao?”

Chu Tiễn Nam gật đầu: “Nhưng trước khi làm nhiệm vụ còn có một vài chuyện cần phải nói với chú Phùng, chú Phùng, chúng ta đến thư phòng của chú nói chuyện đi.”

“Được.”

Thời gian cấp bách.

Đến thư phòng, Chu Tiễn Nam cũng không dài dòng mà trực tiếp hỏi thẳng.

“Chú Phùng, chú còn nhớ cái người tên Chu Phong mà lần trước con nói với chú không?”

“Nhớ chứ.” Phùng Thao gật đầu: “Nhưng ông ấy không phải là đã chết rồi sao? Lúc đó chú cũng đã khuyên cháu rồi, nếu người đã chết rồi thì chẳng còn gì để điều tra nữa cả.”

“Không.” Chu Tiễn Nam ánh mắt kiên quyết nghiêm túc nhìn ông ấy: “Chú Phùng, có thể ông ấy căn bản vẫn chưa chết.”

“Chuyện chiếc xe bị nổ là không sai, thông tin về cái chết của ông ấy cũng không sai, nhưng nếu như những thứ đó đều là giả thì sao, ông ấy đã được người nào đó cứu ra khỏi vụ tai nạn đó, hơn nữa còn đã thay tên đổi họ, dùng một khuôn mặt khác để sống tiếp trên thế giới này thì sao?”

Phùng Thao không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh ấy lắc đầu: “Không thể nào, làm sao có thể như thế được chứ?”

“Nhiều tư liệu quan trọng như vậy, gần như không thể làm giả được, cháu nói mấy việc này dễ làm sao?”

Chu Tiễn Nam cũng gật đầu: “Ban đầu cháu cũng cảm thấy điều này là không thể, nhưng sau đó cháu đã nghĩ thông rồi, khó không có nghĩ là không ai làm được.”

“Nếu như năm đó có người có địa vị cao như chú Phùng giúp đỡ thì tất cả đều có thể rồi.”

“Chú Phùng, Sự việc đã như vậy rồi nên cháu cũng không giấu chú nữa, cháu biết năm đó Chu Phong đi làm nội gián, sau đó thân phận bị bại lộ, suýt chút nữa thì bị hãm hại, cấp trên vì để bảo vệ ông ấy nên đã dàn dựng ra một vở kịch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện