Chương 1695

“Khuê Khuê nói, bà ấy đã qua đời nhiều năm trước rồi.”

Giây phút nhìn thấy bức ảnh, trong lòng Cố Ngôn Bân đã nghĩ tới đáp án này rồi.

Nhưng khi thật sự nghe thấy câu trả lời, ông ấy vẫn không thể chấp nhận được.”

Sau khi hôn một cái vào Nam Thu Ngữ trên bức ảnh, Cố Ngôn Bân liền ôm chắc chiếc điện thoại vào trong lòng.

Ông ấy không nói lời nào.

Nhưng cả người đều là trầm mặc và bi thương.

Một lúc lâu sau, ông ấy trả lại điện thoại cho Mộc Uyển, sau đó trầm giọng nói: “Có thể gửi bức ảnh đó cho tôi không?”

“Được.”

Điện thoại của ông ấy nhận được một bức ảnh, Cố Ngôn Bân toại nguyện mà lộ ra một nụ cười bi thương.

Lúc này, Phùng Thao đi tới vỗ vỗ vai của Cố Ngôn Bân: “Lão Cố à, ông phải phấn chấn lên, bây giờ vẫn chưa thể đau lòng đâu.”

“Tôi phải nói cho ông biết, con gái của ông – Nam Khuê, đã bị người của băng đảng ma túy đó bắt cóc rồi.”

“Cái gì?”

Toàn bộ lồng ngực của Cố Ngôn Bân như đang cuồn cuộn dữ dội, một cơn tức giận bùng lên.

Nhưng so với nó ông ấy lại càng lo lắng và sợ hãi hơn.

Ông ấy chỉ mới vừa biết được bản thân có một đưa con gái, vẫn còn chưa nhận nhau thì đã bắt ông phải tiếp nhận sự đau khổ này rồi sao?

“Lão Phùng, hãy giúp tôi điều tra địa chỉ ngay đi, tôi phải đi cứu con bé.”

Phùng Thao lo lắng nói: “Tôi biết ngay là ông sẽ như thế này nên lúc nãy mới do dự không biết có nên nói cho ông biết chuyện này hay không đấy.”

“Tôi không sợ, chỉ cần có thể khiến cho con gái tôi bình an thì bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý.”

“Lão Cố, tôi biết là tôi không ngăn cản được ông, ông muốn đi cũng được thôi, nhưng ông nhất định phải đồng ý một điều kiện của tôi.”

Phùng Thao nói xong, sau đó ném bộ đồ ở trong tay mình tới chỗ Cố Ngôn Bân: “Mặc vào, bịt mặt mình lại đi, nhất định phải bảo vệ tốt cho bản thân, không được để cho đám người đó phát hiện ra ông.”

“Ông có thể đưa tôi đi ngay sao?” Cố Ngôn Bân hỏi.

“Có thể.”

Nhìn thấy chiếc xe của họ đã lao nhanh rời đi, Mộc Uyển cũng ngồi lên xe trở về nhà.

Bà ấy không thể làm gì cả, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện mà thôi.

Cầu nguyện cho tất cả đều thuận lợi.

Cầu nguyện bọn họ đều bình an vô sự, đừng có bất cứ thương vong vào.

Lúc này, trong ngôi biệt thự.

Nam Khuê đã bắt đầu có phản ứng, bụng của cô càng ngày càng cứng và thắt lại.

Rất nhanh, một trận đau đớn truyền tới.

Không đến một tiếng sau, bụng của cô đã đau đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.

Hết lần này đến lần khác, khoảng cách giữa mỗi cơn đau chỉ có mười mấy phút.

Dù cô đã cố gắng hết sức để kìm chế nhưng Đông Họa vẫn đã phát hiện ra.

“Khuê Khuê, có phải cậu sắp sinh rồi không?”

Nam Khuê yếu ớt trả lời: “Hình như là vậy, bụng của mình càng ngày càng đau hơn, sự co bóp của tử cung cũng càng ngày càng nhịp nhàng hơn.”

Đông Họa vừa nghe thấy thế thì lập tức hoảng loạn.

Nhưng cô ấy cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại.

Cô ấy nắm chặt lấy tay của Nam Khuê rồi an ủi động viên: “Khuê Khuê, đừng sợ đừng sợ, tổng giám đốc Lục chắc chắn sẽ đến ngay thôi.”

“Vì cậu, vì đứa bé, cậu nhất định phải kiên trì, phải kiên trì lên nhé.”

Lại một cơn đau khác ập đến, Nam Khuê dùng sức cau mày, nét mặt cũng vô cùng đau đớn.

“Khuê Khuê, hít thở, hít thở sâu vào.”

“Nào, làm theo nhịp của mình, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.”

Có sự chỉ đạo của Đông Họa, Nam Khuê cảm thấy thoải mới hơn nhiều.

Nhưng, nửa tiếng sau, cô vẫn là chịu không nổi nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện