Mặc kệ, những lời Giang, Nhụy Nghiên nói, Lăng Mặc căn bản không nhìn cô ta lấy một cái.

Trực tiếp đẩy cô ta ra, đi về hướng Hạ An Nhiên.

Giang Nhụy Nghiên ngây người, cảm xúc nhất thời không kiềm chế được, trong mắt toàn vẻ ngạc nhiên và không thể hiểu nổi.

Hạ An Nhiên thấy Lăng Mặc đi tới...!
Vốn dĩ cô là mục tiêu công kích của mọi người, cô vẫn còn đang đau đầu suy nghĩ, làm sao để đấu với những nữ khách mời điều tọa lắm lời nhưng lại phải thân thiện mà không mất thân phận” này với nhiều kẻ địch như vậy.

Tuy nhiên....!
Lăng Mặc xuất hiện rồi!
Sau khi con người đen nhánh của Hạ An Nhiên linh hoạt xoay một vòng, ánh mắt lộ ra tia lanh lợi.


Thế là…............!
Đôi mắt to lấp lánh ánh nước bắt đầu chuẩn bị, không lâu sau, đôi mắt ngấn lệ, đau đớn ôm tay, cả người uất ức nhào vào trong lòng Lăng Mặc.

Sau khi đã yên vị trọng lòng Lăng Mặc, giống như một con mèo nhỏ rụi mấy cái, giống như phải chịu sự ủy khuất lớn lắm, nghẹn ngào khó chịu nói, “ Sao giờ anh mới tới!”
Lăng Mặc ra tay cứu lấy con mèo hoang nh ỏđang lao vào trong lòng, ánh mắt thâm thúy càng thêm sâu.

Giọng điệu nói chuyện của con mèo hoang nhỏ vô cùng ủy khuất.

Nhưng anh vẫn có thể nhận ra được, trong giọng nói còn mang theo một tia......cười thầm.

Lăng Mặc đau đầu, không cần hoài nghi nữa, con mèo hoang nhỏ lại tự biên tự diễn
Thế nhưng, hành động này của Hạ An Nhiên đã làm cho mọi người có mặt tại đây kinh ngạc.

Phải biết là, lần trước có một người nổi tiếng nhào vào lòng của Lăng đại thiếu gia, sau đó liền mất đi một cái chân.

Người con gái này cư nhiên không biết sống chết, cho rằng nhảy mở màn khiêu vũ với Lăng đại thiếu gia liền có thể muốn làm gì thì làm.

Phút chốc mọi người đều rơi vào trạng thái cười trên nỗi đau của người khác, đều đang đợi Lăng đại thiếu gia không khách khí đẩy cô ta ra, trực tiếp giết chết cô ta.

Thế nhưng.….......!
Lăng Mặc không có chút biểu cảm ghét bỏ nào, còn dơ tay ôm lấy eọ của con mèo nhỏ, khàn giọng nói nhỏ một câu, “Sao thế?”
Hạ An Nhiên chớp đôi mắt nâu ngấn lệ, vô cùng đáng thương dơ tay ra, “ Hu hu hu, tay người ta đau.”
Lăng Mặc nhìn cánh tay bị đỏ, ánh mắt lạnh lẽo, “ Bị bắt nat?"
Hạ An Nhiên ấm ức chỉ vào Mễ Thiên Thiên, “Đúng vậy, da mặt cô ta dày quá, em tát cô ta một cái, tay đau luôn rồi."

Mọi người: “................."
Vừa nãy khi người phụ nữ này ra tay hành hung người khác, còn kiêu ngạo biết mấy, thế mà bây giờ lại uất ức thé?
Hơn nữa, nghe lời cáo trạng này xem, đây là lời cá nhân nói được sao?
Cô đã đánh người ta rồi, còn trách người ta da mặt dày nữa.

Lăng đại thiếu gia là người hiểu lý lẽ nhìn xa trông rộng, sẽ dung túng cho loại phụ nữ này sao?
Sẽ không!
Mọi người đều đang đợi kết cục bi thảm của Hạ An Nhiên.

Thế nhưng...!
Một giây sau, lại nghe thấy tiếng trách mắng của Lăng
Mặc, “ Da mặt cô ta dày vậy mà em còn động tay sao?”
Hạ An Nhiên đáng thương nhìn Lặng Mặc, “ Tại cô ta cố ý vu khống em, trong lòng em rất tức giận, nếu không động tay, người ta sẽ không vui.”
Lăng Mặc không khách khí ra lệnh cho Triệu Văn Uyên đi cùng đến ở phía sau, “ Gọi bảo vệ đến đây, lôi người này ra ngoài kia." Ngừng một lúc lại bổ sung thêm một câu, Da mặt dày thì vả miệng!”
Mọi người đều kinh ngạc trước mệnh lệnh này của Lăng Mặc.

Còn Mễ Thiên Thiên lại càng ngạc nhiên hơn.


Lăng đại thiếu gia không bảo vệ Giang Nhụy Nghiền thì thôi đi, lại còn giúp tiện nhân kia trút giận?
Mễ Thiên Thiên có chút hoang mang, vội vàng tự cứu lấy mình.

Lăng đại thiếu gia, là người phụ nữ này đố kị mối quan hệ của anh với Nhụy Nghiên, cố tình bôi nhọ Nhụy Nghiên, còn ra tay đánh tôi...!
Ánh mắt Lăng Mặc sắc bén, giọng nói lạnh lùng.

“ Phụ nhân của tôi, còn cần đố kị ai?
Mọi người lần nữa ngơ ngạc.

Làng đại thiếu gia nói cái gì?
Phu nhân?
Phu nhân trên danh nghĩa hiện nay của Lăng đại thiếu gia, không phải là đứa con gái xấu xí nhà họ Hạ sao? Bây giờ sao lại xuất hiện thêm một phu nhân nữa vậy?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện