Trang Thiên Tích đang mãi mê vẽ vời với mấy tờ giấy A4, nghe có tiếng động bên ngoài, cậu liền đưa mắt nhìn sang cửa sổ. Trong lòng cậu thoáng nghe hồi hộp nên cậu gác bút và nhẹ nhàng đứng lên…cậu định bước sang ô cửa sổ. Nhưng rồi có một bàn tay to đè nặng vai cậu, cậu nhíu chặt mày.

Khe khẽ bên tai cậu là một giọng nói trầm ấm “chủ nhân cứ yên tâm làm việc của mình!”

Trang Thiên Tích khẽ ừ, rồi tiếp tục vẽ. Cậu đã cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều, vì có người lính đánh thuê đang núp phía sau cậu, cậu đoán người lính đánh thuê này chắc chắn là do bà ngoại cậu đã phái đến để bảo vệ cho sự an toàn của cậu.

Một bóng đen nhảy qua cửa sổ, lao đến trước mặt cậu và vung dao đâm thẳng vào cậu, cậu được kéo lùi về sau. truyện ngôn tình

Một thân ảnh cao to liền hiện thân và đánh nhau với kẻ ám sát cậu.

Trang Thiên Tích quan sát kẻ mặc áo đen vừa ra tay với cậu, rồi không khỏi ngỡ ngàng “trong trí nhớ của cậu, kẻ mặc áo đen này, với thân hình mảnh mai này và cả mùi hương trên cơ thể này, cậu khẳng định mình đã gặp qua. Không sai…chính hắn, hắn đã hạ thủ với mình tại tòa lâu đài của Tử Tước Alicia!”

Người lính đánh thuê và kẻ áo đen ám sát Trang Thiên Tích vẫn đang đánh nhau rất kịch liệt, ai cũng thân thủ bất phàm nên cả hai bất phân thắng bại.

Nghe được có tiếng bước chân bên ngoài cửa phòng, Trang Thiên Tích sợ mẹ mình xuất hiện tại nơi giết chóc này nên cậu nhanh chân chạy đến chốt chặt cửa phòng.

Quan sát kỹ càng hơn thì cậu thấy có vẻ như người lính đánh thuê thân thủ cao hơn so với kẻ áo đen. Cậu liền chạy đến chốt luôn cửa sổ.

Cốc…cốc…

- Tích nhi…đã xảy ra chuyện gì vậy còn? ‘Đã khuya rồi, sao mẹ còn chưa ngủ?’

- Tích nhi, nhanh mở cửa cho mẹ đi con.

‘Mẹ đi ngủ đi ạ!’

- Mẹ nghe phòng con có tiếng động, xảy ra chuyện gì thế con?

‘Không có gì đâu mẹ, cánh cửa phòng con bị hỏng, con đang sửa thôi ạ!’

- Trời ạ! Con chỉ là bé con thì sửa thế nào được. Đợi đấy, mẹ sẽ gọi người đến sửa.

‘Khuya rồi, mẹ đừng làm phiền đến người khác, để sáng sớm mai rồi hẳn gọi người’.

- Nhưng mẹ không yên tâm chút nào cả.

Âm thanh từ phòng Trang Thiên Tích vọng ra, Trang Điềm Điềm cảm nhận được có gì đó không ổn…“đây…đây là tiếng động lạ, giống như đánh nhau thì phải!”

Trang Điềm Điềm hốt hoảng và liền bấm gọi cho Thẩm Cảnh Liên.

…………

Thấy tình thế này bản thân khó có thể thắng nổi người lính đánh thuê. Kẻ áo đen dùng đến kế xấu xa…liền bắn ra một loạt những mũi kim li ti.

Người lính đánh thuê kịp né qua.

Lại một lần nữa kẻ áo đen bắn ra một loạt kim.

Trang Thiên Tích nhíu mày “kẻ này…ra tay tàn độc quá”.

Ống kim sáng loáng liền chuyển hướng đến Trang Thiên Tích.

Người lính đánh thuê nhanh lao đến ôm lấy Trang Thiên Tích và bản thân anh đã hứng trọn loạt kim do kẻ áo đen bắn ra.

‘Chú! Chú sao rồi?’

Trong chớp mắt, người lính đánh thuê cảm thấy hoa mắt và khó thở. Cuối cùng thì ngã quỵ.

‘Chú ơi!’

Kẻ áo đen bắt đầu ra tay với Trang Thiên Tích. Cậu lo sợ nên lùi về sau…

Trong ống kim đã không còn mũi kim nào nên kẻ áo đen đã vứt xuống và vung dao về phía cậu, cậu nhanh tay nhặt đại một mũi kim trên sàn nhà và cắm vào tay kẻ áo đen.

A…a…

Kẻ áo đen cảm giác toàn thân mình không còn chút sức lực, mọi thứ trước mắt mình đều trở nên mơ hồ như ảo ảnh.

Trang Thiên Tích nhìn chằm chằm vào kẻ áo đen, cho đến khi kẻ áo đen gục ngã, cậu liền đưa tay tháo tấm khăn đen bịt mặt của kẻ áo đen xuống và rồi cậu không khỏi ngạc nhiên “Cô Tinh, sao lại là Cô Tinh?”

Trang Thiên Tích bàng hoàng trước việc vừa xảy ra, cậu không biết cảm xúc hiện tại trong cậu là gì…một người từng cứu cậu, từng quan tâm đến cậu, giờ cũng là kẻ ra tay dồn cậu vào đường cùng. Cậu cười ra nước mắt…“tại sao vậy?”

Rầm…

Cửa phòng Trang Thiên Tích vừa được phá, mọi người đều xuất hiện trước mặt cậu.

Trang Điềm Điềm lao đến ôm lấy con trai và khóc nức nở “Tích nhi!”

Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn hai người đang nằm yên bất động, khuôn mặt thanh tú của Cô Tinh đập vào mắt anh “là Cô Tinh!”

Lục Dận Diễn đứng quan sát từ nãy giờ, ông đã chết lặng…“đã xảy ra chuyện gì?”

Trang Thiên Tích ngước lên nhìn Lục Dận Diễn và lạnh giọng lên tiếng “bà ta không chỉ ra tay với cháu một lần, lần trước ở lâu đài của Tử Tước Alicia…cũng là bà ấy đã ra tay với cháu!”

Chân Lục Dận Diễn lảo đảo “tại sao?”

Thẩm Cảnh Liên lăn xe về phía Cô Tinh…anh tháo chiếc găng tay đen ra…và rồi anh bị choáng váng với bàn tay của Cô Tinh, nó đâu còn được gọi là bàn tay nữa, Cô Tinh đã khiến cho nó biến dạng…nó giống như bàn tay của người bị nhiễm phong cùi, mười đầu ngón tay bị gọt bỏ hết da, vừa nhìn thôi đã thấy khủng khiếp.

Mọi người có mặt tại căn phòng này, đều phải kinh sợ.

Lục Dận Diễn đau lòng thốt lên “tại sao bà ấy lại làm thế?”

“Bà ấy vì Lục Thiên Hoành, nên bà ấy còn có thể làm ra được nhiều điều đáng sợ hơn thế!”

Lục Dận Diễn nhìn Thẩm Cảnh Liên “có thể nói rõ hơn không?”

Thẩm Cảnh Liên thở dài…“tất cả đều do Lục Thiên Hoành khơi nguồn mọi chuyện”.

Lục Dận Diễn cười khổ “Thiên Hoành sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện