“Mẹ cũng đến thăm Tích nhi à!”

*Hừ…tôi đến đây đương nhiên tôi đến thăm Tích nhi…chẳng lẽ thăm cậu.

Thẩm Cảnh Liên xuýt xoa chiếc cằm vuông đầy nam tính của mình.

Nghe từ xa, có tiếng bước chân. Thẩm Cảnh Liên ngoáy đầu nhìn lại…thấy có vị bác sĩ đang ung dung đi về phía mình, sắc mặt Thẩm Cảnh Liên trở nên hòa hoãn hơn…khi thấy người mặc áo bác sĩ kia là người bạn học cũ của mình.

Vị bác sĩ đang theo dõi sức khỏe của Trang Thiên Tích đến bên cạnh Thẩm Cảnh Liên và khẽ cười “Cảnh Liên, đã lâu lắm rồi không gặp!”

Thẩm Cảnh Liên gật đầu!

‘Đôi chân của cậu…’

“À! Tôi bị tai nạn”.

‘Thế người bên trong là…’

“Con trai của Thẩm Cảnh Liên!”

Vị bác sĩ thoáng ngỡ ngàng nhưng sự ngỡ ngàng chỉ thoáng qua trong tích tắc rồi biến mất thật nhanh, anh khẽ gật đầu với Trang Diễm Hiền rồi đi thẳng vào phòng bệnh Trang Thiên Tích.

*Cậu cũng về nghỉ ngơi đi.

Thẩm Cảnh Liên nhìn Trang Diễm Hiền “đợi Tích nhi được kiểm tra xong, con sẽ trở về!”

*Tuỳ cậu vậy.

Thẩm Cảnh Liên nhìn vào khoảng không mênh mông, nơi đó không có gì ngoài vô vọng. Chưa bao giờ anh thấy lòng mình lạc lõng đến như vậy, chỉ cần nhìn thấy vợ con anh là lòng anh đau như cắt, anh lại không thể làm gì được cho họ.

Trang Diễm Hiền thấy Thẩm Cảnh Liên ngồi yên như pho tượng, bà đưa mắt nhìn qua thì không khỏi giật mình “ơ, tên Thẩm Cảnh Liên này, sao lại lạnh lùng quá vậy chứ!”

…………………

Tại một căn phòng vừa âm u vừa lạnh lẽo, xung quanh căn phòng khá tăm tối và đầy mùi hôi của mốc meo, đó là căn phòng sát đất, một cơ thể gầy gò đang nằm bất động trên sàn đất và đang khóc rất thảm thương.

Két…

Tiếng mở cửa sắt khiến cho tiếng khóc kia tạm ngừng.

‘Cậu đến rồi!’

Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng lên tiếng “bà đang mong tôi sao?”

Cô Tinh khẽ lắc đầu!

Thẩm Cảnh Liên lăn xe đến bên cạnh cửa sổ sát đất, đưa tay lên mở cánh cửa nhỏ.

Ánh sáng xuất hiện quá đột ngột, Cô Tinh vội quay mặt đi để né dòng ánh sáng.

Thẩm Cảnh Liên lạnh mặt “đôi mắt của bà phản ứng khá tốt đấy!”

Cô Tinh không nói gì.

Thẩm Cảnh Liên nhìn Cô Tinh thật lâu rồi cười lạnh trong lòng “nếu như giác mạc của đôi mắt kia hợp với Điềm Điềm thì tốt quá”.

………………

//Thẩm nhị thiếu, cậu đến rồi đó à? Thẩm Cảnh Liên gật đầu!

Bác sĩ do dự vài giây rồi ôn tồn lên tiếng “Thẩm nhị thiếu, giác mạc của người này hoàn toàn không hợp với Trang tiểu thư. Chúng tôi rất tiếc!”

Bác sĩ đặt xấp hồ sơ xuống bàn “đây là kết quả xét nghiệm”.

Tia mất mát cực lớn len lỏi qua trái tim Thẩm Cảnh Liên, anh vô cùng tiếc nuối vì điều đó.

//Thẩm nhị thiếu đừng nản lòng, bệnh viện chúng tôi cũng đang giúp Trang tiểu thư tìm giác mạc phù hợp.

Thẩm Cảnh Liên không muốn nói gì thêm, anh mang theo khối phiền não, lăn xe rời đi…

‘Sao vậy nhị thiếu gia?’

Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn Tạ Tân “cậu có nghe được chút tin tức gì của tên khốn Lục Thiên Hoành không?”

‘Chuyện này thì làm sao có thể đến tai những người vô danh tiểu tốt như Tạ Tân tôi được chứ nhị thiếu gia!’

“Còn không nhanh đi dò hỏi”

‘Được…được, Tạ Tân tôi đi ngay’

………………

‘Phu nhân!’

Trang Diễm Hiền đang phiền não, nghe có người chào thì ngước nhìn nhưng bà không muốn lên tiếng, căn bản là bà không muốn bị làm phiền.

‘Phu nhân!’

*Xảy ra chuyện gì?

‘Thẩm nhị thiếu gia đến và đang chờ phu nhân dưới sảnh!’

Trang Diễm Hiền cười cười “thằng con rể này, hôm nay lại có nhã hứng thế không biết”.

Không muốn kéo dài thời gian, Trang Diễm Hiền lập tức đứng lên và đi xuống sảnh lớn Trang gia…

“Con rể chào mẹ!”

*Hừ…tôi thấy gần đây mặt cậu dày hơn cả bê tông đấy…lúc nào mở miệng ra thì cũng mẹ vợ, con rể.

Thẩm Cảnh Liên cong môi cười, đưa tay gãi gãi mũi.

*Việc tìm giác mạc đến đâu rồi?

Thẩm Cảnh Liên thở dài “vẫn chưa tìm được giác mạc phù hợp với Điềm Điềm, kể cả giác mạc của Cô Tinh!”

*Cậu nói Cô Tinh sao?

“Đúng vậy!”

*Cậu giam giữ bà ta ở đâu?

Thẩm Cảnh Liên cười cười rồi buông lời cợt nhả “mẹ định giải cứu người phụ nữ của chồng cũ sao?”

Trang Diễm Hiền đen mặt “cậu câm ngay cho tôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện