Đã quá nửa đêm nhưng vẫn không thấy Thẩm Cảnh Liên về nhà, Trang Điềm Điềm thật sự thấy lo lắng, mấy tháng nay…kể từ khi anh dọn về sống cùng cô và con trai, trừ phi anh đi công tác xa…chứ không bao giờ anh rời khỏi nhà lâu như vậy, có đi làm thì vẫn về nhà sau giờ làm.

‘Mẹ thấy lo lắng cho ba à? Sao không điện thoại cho ba?’

- Tại sao mẹ phải gọi? Trang Thiên Tích nhíu mày “vậy thì mẹ ngủ sớm đi”.

Trang Điềm Điềm không chút phản ứng gì.

Trang Thiên Tích thở dài rồi trở về phòng “chả hiểu nổi người lớn nghĩ gì, đã lo lắng cho đối phương nhưng lại không dám thừa nhận!”

…………

Tại phòng bar sang trọng bậc nhất thủ đô!

Thẩm Cảnh Liên ngồi lạnh lùng giữa sofa, ai cũng không dám đến gần…sắc mặt kia như đang muốn giết người.

Chu Y Bình gãi đầu “hừ…tên thiếu gia hết thời này, hôm nay đến tháng hay sao vậy chứ?”

‘Thẩm Cảnh Liên, cả thế giới này có lỗi với cậu à?’

Thẩm Cảnh Liên không nói gì, chỉ cầm lấy bình rượu rồi trút vào miệng như nước đổ xuống giếng, không biết bao nhiêu được gọi là đầy!"

Chu Y Bình mặc kệ Thẩm Cảnh Liên lên cơn điên gì, cứ mỗi lần Thẩm Cảnh Liên hẹn anh là mỗi lần Thẩm Cảnh Liên có chuyện gì đó không thể giải quyết được, tình bạn là như vậy đó…chả trách nó lại bền lâu.

Reng…

Thẩm Cảnh Liên nhíu mày nhưng không muốn nghe máy.

Reng…

Reng…

Điện thoại reo đến mấy cuộc thi Thẩm Cảnh Liên mới bấm nghe “alo!”

'Ba đi luôn đúng không? Để con bảo người mang hành lý của ba về nhà họ Thẩm!"

Thẩm Cảnh Liên há hốc mồm “ba…ba…”

'Cho ba…hai mươi phút để về nhà!"

Thẩm Cảnh Liên ngờ nghệch “gì chứ?”

‘Sau hai mươi phút thì ba vĩnh viễn không được quyền đặt chân về căn nhà nhỏ này nữa, quyết định vậy đi’.

Tút…

Thẩm Cảnh Liên sững sờ nhìn vào điện thoại “nó là con hay là ba mình vậy chứ?”

Reng…

“Alo!”

'Đã hai phút trôi qua!"

Thẩm Cảnh Liên đen mặt “cái thằng con trai này cũng không đáng yêu lắm!”

'Ba phút!"

Thẩm Cảnh Liên tắt máy rồi lao vội về phía thang máy, anh muốn xuống tầng hầm để lấy xe.

Ting…

Ting…

“Mẹ kiếp! Sao thang máy nào cũng kẹt hết vậy chứ?”

Thẩm Cảnh Liên chạy xuống tầng hầm bằng thang bộ…từ tầng mười mà xuống đến tầng hầm cũng không đơn giản lắm. Anh nhìn đồng hồ “chết…đã mười phút!”

Anh đã phải lái xe như bay trên đường để về nhà cho kịp. Vừa về đến nhà đã thấy Trang Thiên Tích đừng khoanh tay trước ngực.

‘Ba thân yêu à! Đã trễ ba phút’

“Này con trai à, thang máy bận, bà phải chạy hơn mười tầng để xuống đến nhà xe”.

‘Đúng tức là đúng, sai tức là sai…sao lại lý do!’

Thẩm Cảnh Liên nghẹn họng, con trai anh nói đúng.

“Mẹ con đâu?”

Trang Điềm Điềm đứng sau bức tường, nước mắt cô rưng rưng rồi lặng lẽ đi về phòng…

Cốc…

Cốc…

Không nghe thấy tiếng mở cửa, Thẩm Cảnh Liên đẩy cửa bước vào…

Thấy Trang Điềm Điềm đang nằm trùm chăn, anh nhẹ bước đến bên cạnh và vén tấm chăn.

“Điềm Điềm!”

Qua ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, nhưng Thẩm Cảnh Liên vẫn phát hiện ra mi mắt cô đang rung, anh đưa tay bật công tắc đèn…và rồi anh kinh ngạc khi thấy đôi mắt Trang Điềm Điềm sưng đỏ vì khóc.

“Điềm Điềm!”

Trang Điềm Điềm càng khóc dữ dội hơn.

Thẩm Cảnh Liên ôm chặt “anh xin lỗi!”

- Sao anh không về?

“Vậy sao em không gọi điện cho anh về? Anh đợi mãi mà không thấy em gọi hay nhắn gì cho anh”.

- Gì chứ?

“Được rồi Điềm Điềm, em đừng khóc nữa! Sáng mai mình phải đi thử áo cưới…em thế này thì sao mà xinh đẹp được!”

- Em…

Thẩm Cảnh Liên hôn nhẹ lên bờ mi đang đọng lại những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống “ngủ sớm đi em”

‘Haiz…mình đã trở thành người thừa trong căn nhà này rồi thì phải!’

Không những Trang Điềm Điềm, mà ngay cả Thẩm Cảnh Liên cũng kinh ngạc nhìn ra cửa phòng “Tích nhi!”

‘Ngày mai con sẽ ra đảo lập nghiệp!’

- Con vừa nói gì?

‘Haiz…mẹ thân yêu à! Từ đây, mẹ đã có người chăm sóc rồi. Đến lúc con phải đi thực hiện ước mơ của mình và phát huy tài năng của mình’.

- Mẹ sẽ rất nhớ con.

Trang Thiên Tích nhún vai “ba mẹ tranh thủ sinh em đi…để mà bận rộn”.

Trang Điềm Điềm giật mình “mẹ…”

Thẩm Cảnh Liên không có ý kiến gì, anh chỉ khẽ hỏi con trai “con thích chế tạo vũ khí đến vậy sao?”

Trang Thiên Tích gật đầu “ba mẹ ngủ ngon, nhớ tranh thủ kiếm em cho con”.

Trang Điềm Điềm xấu hổ cúi mặt.

Chỉ có Thẩm Cảnh Liên là cười toe toét “thằng con này…không những thông minh hoạt bát mà còn hiểu chuyện thật!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện