Reng...
"Alô !"
'Cảnh Liên, con xem mà sắp xếp thời gian quay về nhà một chuyến, mẹ có chuyện muốn bàn với con'.
"Dạ, con sẽ cố gắng thưa mẹ !"
Thẩm phu nhân nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh mà cười hiền hoà "Nhiễu Như, bác đã gọi cho Cảnh Liên rồi, nó sẽ trở về nhà trong nay mai thôi".
(Nhiễu Như là đứa cháu gái họ hàng xa của Thẩm phu nhân, xưa nay bà rất thích Nhiễu Như, vì cô vừa xinh đẹp vừa lễ phép, dịu dàng. Nếu không phải vì trước đây giữa Thẩm Cảnh Liên và Trang Điềm Điềm có hôn ước thì bà đã cưới Nhiễu Như cho Thẩm Cảnh Liên).
……………
Thẩm Cảnh Liên tức điên lên vì ý kiến tồi tệ của mẹ mình "mẹ à...mẹ làm ơn đi...con không thích Nhiễu Như và con không hề muốn kết hôn với cô ấy".
'Cảnh Liên, con phải kết hôn với con bé !'
"Sao mẹ không bảo anh trai cưới cô ta ? Tại sao mẹ luôn ép con làm những điều con không thích vậy chứ ?"
Thẩm phu nhân tức giận đến sắp nổ phổi "còn không phải là những gì tốt đẹp nhất mẹ đều dành cho con đó sao ?"
"Dành những điều tốt đẹp nhất cho con sao ? Vậy Thẩm gia thì sao ? Không phải mẹ đã dành nó cho anh trai rồi sao ?"
Thẩm Cảnh Liên cười mai mỉa "thật quá nực cười !"
'Con như vậy là có ý gì ? Nhiễu Như là đứa con gái vừa xinh đẹp vừa hiền lành, nó rất xứng đáng với con'.
Thẩm Cảnh Liên rời khỏi vị trí, anh lủi thủi bước đi như kẻ mất hồn...
'Thẩm Cảnh Liên, nếu như hôm nay con dám bước ra khỏi cánh cửa này thì cả đời này đừng gọi ta là mẹ !'
Tim Thẩm Cảnh Liên chợt đau nhói "mẹ..."
Thẩm phu nhân nhìn Thẩm Cảnh Liên một cái sắc lạnh "con nhất định phải cưới Nhiễu Như làm vợ !"
Thẩm Cảnh Liên đưa tay lên nắn nhẹ vùng trán rồi khẽ thở dài, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi về phòng. Vừa bước vào phòng, tấm ảnh cưới ấy lại đập thẳng vào mắt anh "anh trai đã chụp ảnh cưới cùng cô ấy...ngày ấy mình đã bỏ mặc cô ấy !"
Rầm...
Tấm ảnh cưới bị Thẩm Cảnh Liên tháo xuống và đập mạnh xuống sàn nhà...khung hình cũng đã vỡ nát...thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trang Điềm Điềm, anh khom xuống nhặt tấm ảnh lên và đưa tay vuốt nhẹ. Những mảnh vỡ của kính đâm vào tay khiến tay anh rỉ máu tươi, nhưng anh vẫn không hề thấy đau.
"Tại sao vậy chứ ?"
Thẩm Cảnh Liên suy nghĩ về vài việc trước đây, lòng chợt buồn phiền "haiz...ba đã qua đời, giờ chỉ còn mẹ, mình cũng không nên khiến mẹ đau lòng". Anh đứng lên bước xuống lầu, thấy mẹ mình ngồi khóc giữa sảnh lớn, anh khẽ lên tiếng "được rồi, mẹ đừng khóc nữa ! Con đồng ý kết hôn với Nhiễu Như".
Thẩm phu nhân lau nước mắt, đôi mắt vẫn còn đang ẩm ướt, ngước nhìn Thẩm Cảnh Liên "con nói thật chứ ?"
"Thật !"
Thẩm phu nhân cười toe toét "được, mẹ sẽ báo tin này cho Nhiễu Như hay, hẳn con bé sẽ rất vui".
Thẩm Cảnh Liên đút hai tay vào túi quần rồi đi thẳng về phía nhà xe, anh rất muốn được uống thật say để quên đi tất cả mọi việc.
Rời khỏi nhà, Thẩm Cảnh Liên lái xe đi thẳng đến quán bar, đêm nay anh nhất định sẽ uống thật say.
...----------------...
Đan Mạch !
Trang Điềm Điềm ngồi đọc báo uống trà bên vườn hoa nhỏ, đây là vườn hoa hồng Đan Mạch...tự tay cô trồng, và cũng là loài hoa đẹp nhất nơi đây.
Mắt vô tình lướt qua trang đầu bài báo mới, nhìn thấy người trên bìa báo quen quen nên cô lật lại nhìn...và rồi cô phải chết lặng "đây...đây là tin trong nước, người đàn ông này...anh ta tên là Thẩm Cảnh Liên sao ? Anh ta là người bị buộc phải kết hôn cùng mình năm xưa sao ? Và anh ta cũng chính là người đàn ông khốn kiếp đó...anh ta không phải là người chụp ảnh cưới cùng mình !"
Trang Điềm Điềm bật khóc "trời ạ ! Có thể cho con biết là đã xảy ra chuyện gì, có được không ?"
Trang Điềm Điềm càng suy nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra trước đây thì cô càng khóc đến thương tâm !
- Tại sao ? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ ? Trang Điềm Điềm lau khô nước mắt trên mặt "Thẩm Cảnh Liên, anh sẽ phải trả giá cho những việc anh đã gây ra cho tôi".
Mắt nhìn đăm đăm vào bìa tạp chí "Thẩm Cảnh Liên đính hôn cùng thiên kim nhà họ Kiều, tên là Kiều Nhiễu Như".
- Thẩm Cảnh Liên...anh đã hại đời tôi, vậy mà lại cùng người phụ nữ khác kết hôn sao ? Anh đừng có mơ, dẫu không yêu anh thì tôi cũng sẽ không bao giờ để anh được toại nguyện sống bên cạnh người phụ nữ khác.
Mặt mày Trang Điềm Điềm trở nên âm u lạnh lẽo, cô thu xếp hành lý đưa con trai trở về nước.
...----------------...
Reng...
//Alô...
Trang Diễm Hiền lạnh giọng hỏi người giúp việc của Trang Điềm Điềm đang bên kia đầu dây "tiểu thư của các người đâu rồi ?"
// Thưa phu nhân "tiểu thư đã về nước rồi ạ !
'Khi nào ?'
//Sáng sớm nay, tiểu thư đã đưa cậu chủ đến sân bay.
Trang Diễm Hiền tắt máy, mặt bà trở nên âm u hơn "Điềm Điềm đột nhiên sao lại muốn về nước chứ ?"
/Phu nhân !
'Xảy ra chuyện gì ?'
/Thẩm Cảnh Liên đính hôn cùng với con gái nhà họ Kiều, Kiều Nhiễu Như.
Trang Diễm Hiền cười lạnh "chả trách, tiểu thư của cậu đã trở về nước vội đến như vậy !"
Thuộc hạ nhìn Trang phu nhân nhưng không lên tiếng.
'Cậu cho người âm thầm bảo vệ mẹ con nó, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì !'
/Tôi biết rồi, thưa phu nhân.
"Alô !"
'Cảnh Liên, con xem mà sắp xếp thời gian quay về nhà một chuyến, mẹ có chuyện muốn bàn với con'.
"Dạ, con sẽ cố gắng thưa mẹ !"
Thẩm phu nhân nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh mà cười hiền hoà "Nhiễu Như, bác đã gọi cho Cảnh Liên rồi, nó sẽ trở về nhà trong nay mai thôi".
(Nhiễu Như là đứa cháu gái họ hàng xa của Thẩm phu nhân, xưa nay bà rất thích Nhiễu Như, vì cô vừa xinh đẹp vừa lễ phép, dịu dàng. Nếu không phải vì trước đây giữa Thẩm Cảnh Liên và Trang Điềm Điềm có hôn ước thì bà đã cưới Nhiễu Như cho Thẩm Cảnh Liên).
……………
Thẩm Cảnh Liên tức điên lên vì ý kiến tồi tệ của mẹ mình "mẹ à...mẹ làm ơn đi...con không thích Nhiễu Như và con không hề muốn kết hôn với cô ấy".
'Cảnh Liên, con phải kết hôn với con bé !'
"Sao mẹ không bảo anh trai cưới cô ta ? Tại sao mẹ luôn ép con làm những điều con không thích vậy chứ ?"
Thẩm phu nhân tức giận đến sắp nổ phổi "còn không phải là những gì tốt đẹp nhất mẹ đều dành cho con đó sao ?"
"Dành những điều tốt đẹp nhất cho con sao ? Vậy Thẩm gia thì sao ? Không phải mẹ đã dành nó cho anh trai rồi sao ?"
Thẩm Cảnh Liên cười mai mỉa "thật quá nực cười !"
'Con như vậy là có ý gì ? Nhiễu Như là đứa con gái vừa xinh đẹp vừa hiền lành, nó rất xứng đáng với con'.
Thẩm Cảnh Liên rời khỏi vị trí, anh lủi thủi bước đi như kẻ mất hồn...
'Thẩm Cảnh Liên, nếu như hôm nay con dám bước ra khỏi cánh cửa này thì cả đời này đừng gọi ta là mẹ !'
Tim Thẩm Cảnh Liên chợt đau nhói "mẹ..."
Thẩm phu nhân nhìn Thẩm Cảnh Liên một cái sắc lạnh "con nhất định phải cưới Nhiễu Như làm vợ !"
Thẩm Cảnh Liên đưa tay lên nắn nhẹ vùng trán rồi khẽ thở dài, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi về phòng. Vừa bước vào phòng, tấm ảnh cưới ấy lại đập thẳng vào mắt anh "anh trai đã chụp ảnh cưới cùng cô ấy...ngày ấy mình đã bỏ mặc cô ấy !"
Rầm...
Tấm ảnh cưới bị Thẩm Cảnh Liên tháo xuống và đập mạnh xuống sàn nhà...khung hình cũng đã vỡ nát...thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trang Điềm Điềm, anh khom xuống nhặt tấm ảnh lên và đưa tay vuốt nhẹ. Những mảnh vỡ của kính đâm vào tay khiến tay anh rỉ máu tươi, nhưng anh vẫn không hề thấy đau.
"Tại sao vậy chứ ?"
Thẩm Cảnh Liên suy nghĩ về vài việc trước đây, lòng chợt buồn phiền "haiz...ba đã qua đời, giờ chỉ còn mẹ, mình cũng không nên khiến mẹ đau lòng". Anh đứng lên bước xuống lầu, thấy mẹ mình ngồi khóc giữa sảnh lớn, anh khẽ lên tiếng "được rồi, mẹ đừng khóc nữa ! Con đồng ý kết hôn với Nhiễu Như".
Thẩm phu nhân lau nước mắt, đôi mắt vẫn còn đang ẩm ướt, ngước nhìn Thẩm Cảnh Liên "con nói thật chứ ?"
"Thật !"
Thẩm phu nhân cười toe toét "được, mẹ sẽ báo tin này cho Nhiễu Như hay, hẳn con bé sẽ rất vui".
Thẩm Cảnh Liên đút hai tay vào túi quần rồi đi thẳng về phía nhà xe, anh rất muốn được uống thật say để quên đi tất cả mọi việc.
Rời khỏi nhà, Thẩm Cảnh Liên lái xe đi thẳng đến quán bar, đêm nay anh nhất định sẽ uống thật say.
...----------------...
Đan Mạch !
Trang Điềm Điềm ngồi đọc báo uống trà bên vườn hoa nhỏ, đây là vườn hoa hồng Đan Mạch...tự tay cô trồng, và cũng là loài hoa đẹp nhất nơi đây.
Mắt vô tình lướt qua trang đầu bài báo mới, nhìn thấy người trên bìa báo quen quen nên cô lật lại nhìn...và rồi cô phải chết lặng "đây...đây là tin trong nước, người đàn ông này...anh ta tên là Thẩm Cảnh Liên sao ? Anh ta là người bị buộc phải kết hôn cùng mình năm xưa sao ? Và anh ta cũng chính là người đàn ông khốn kiếp đó...anh ta không phải là người chụp ảnh cưới cùng mình !"
Trang Điềm Điềm bật khóc "trời ạ ! Có thể cho con biết là đã xảy ra chuyện gì, có được không ?"
Trang Điềm Điềm càng suy nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra trước đây thì cô càng khóc đến thương tâm !
- Tại sao ? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ ? Trang Điềm Điềm lau khô nước mắt trên mặt "Thẩm Cảnh Liên, anh sẽ phải trả giá cho những việc anh đã gây ra cho tôi".
Mắt nhìn đăm đăm vào bìa tạp chí "Thẩm Cảnh Liên đính hôn cùng thiên kim nhà họ Kiều, tên là Kiều Nhiễu Như".
- Thẩm Cảnh Liên...anh đã hại đời tôi, vậy mà lại cùng người phụ nữ khác kết hôn sao ? Anh đừng có mơ, dẫu không yêu anh thì tôi cũng sẽ không bao giờ để anh được toại nguyện sống bên cạnh người phụ nữ khác.
Mặt mày Trang Điềm Điềm trở nên âm u lạnh lẽo, cô thu xếp hành lý đưa con trai trở về nước.
...----------------...
Reng...
//Alô...
Trang Diễm Hiền lạnh giọng hỏi người giúp việc của Trang Điềm Điềm đang bên kia đầu dây "tiểu thư của các người đâu rồi ?"
// Thưa phu nhân "tiểu thư đã về nước rồi ạ !
'Khi nào ?'
//Sáng sớm nay, tiểu thư đã đưa cậu chủ đến sân bay.
Trang Diễm Hiền tắt máy, mặt bà trở nên âm u hơn "Điềm Điềm đột nhiên sao lại muốn về nước chứ ?"
/Phu nhân !
'Xảy ra chuyện gì ?'
/Thẩm Cảnh Liên đính hôn cùng với con gái nhà họ Kiều, Kiều Nhiễu Như.
Trang Diễm Hiền cười lạnh "chả trách, tiểu thư của cậu đã trở về nước vội đến như vậy !"
Thuộc hạ nhìn Trang phu nhân nhưng không lên tiếng.
'Cậu cho người âm thầm bảo vệ mẹ con nó, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì !'
/Tôi biết rồi, thưa phu nhân.
Danh sách chương