Thẩm phu nhân, giữa tôi và họ Thẩm các người...từ lâu đã không còn quan hệ gì, việc tôi sống hay chết thì có ảnh hưởng gì đến chén cơm manh áo nhà bà chứ ? 'Cô...'
- Bà nên nhớ rằng "đây là đất của nhà họ Trang chúng tôi, bà không được phép ở đây gây rối, nếu không thì tôi sẽ gọi bảo an đến đưa bà đi đấy !"
Thẩm phu nhân tức quá thở phì phò "đúng là loại người thiếu giáo dục !"
Trang Điềm Điềm cười như không cười, cô nhạt nhẽo buông đôi câu "chắc có lẽ là tôi thiếu giáo dục nên mới đứng giữa nơi công cộng vênh váo, xỉa xói vào mặt người khác".
- Haiz...đường đường là một phu nhân nhà quyền quý, nãy giờ tôi cứ tưởng mình đang đứng nói chuyện với bà bán hàng tôm.
'Mày...con khốn, mày đừng có nói nhăng nói cuội".
Thẩm phu nhân giơ tay lên tát vào mặt Trang Điềm Điềm nhưng không ngờ lại bị một bàn tay to giữ chặt tay bà, cổ tay bị siết chặt đau đớn...bà khẽ nhíu mày, nước mắt cũng sắp ứa ra khóe mi.
"Ai cho phép bà động vào em gái tôi ?"
Thẩm phu nhân nhìn Trang Cẩn Cẩn mà không khỏi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên được đến gần và chiêm ngưỡng vẻ đẹp có một không hai, bà không ngờ trên đời này lại có một nam nhân đẹp đẽ đến như vậy "môi hồng răng trắng, da vẻ trắng mịn như da đứa trẻ...đã thế còn có thân hình cao to hoàn mĩ, gương mặt đẹp đến mức không thể nào đẹp hơn".
"Điềm Điềm, em không sao chứ ?"
- Dạ không !
'Họ Trang các người toàn là những kẻ lừa đảo'
"Chúng tôi đã lừa ai và lừa những gì ?"
'Con tiện nhân này vẫn còn sống, vậy mà các người dám bảo rằng nó chết !'
Trang Cẩn Cẩn không muốn nhiều lời với Thẩm phu nhân, anh nắm tay Trang Điềm Điềm "về nhà thôi Điềm Điềm, mẹ đang đợi chúng ta về dùng cơm trưa !"
"Sau này, hy vọng là Thẩm phu nhân đừng bao giờ đến đây gây rối, tuyệt đối sẽ không có được một sự thông cảm nào nữa đâu ! Nhớ lấy..."
Thẩm phu nhân tức đến xanh mặt "các người..."
...----------------...
Hôn lễ của Thẩm Cảnh Liên !
Hôn lễ được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất, khách khứa cũng đã đến đông đủ...góp mặt trong đêm đại hôn của nhà họ Thẩm, toàn là những gương mặt có tiếng tăm và có địa vị.
Nhà họ Trang cũng nhận được thiệp mời !
Trang Điềm Điềm một tay ôm lấy cánh tay của Trang Cẩn Cẩn, tay còn lại cô nắm tay Trang Thiên Tích...cả ba người cùng tiến vào hội trường, dưới hàng trăm ánh mắt tò mò.
//Kia không phải là Trang thiếu gia sao ?
//Là cậu ta chứ còn ai nữa !
//Bên cạnh cậu ta là ai thế ?
//Không biết, nhưng hai người họ có cùng một gương mặt, có khi nào là anh em gì không ?
//Có nghe nói họ Trang có con gái bao giờ đâu chứ.
Bao nhiêu sự chú ý đều tập trung vào anh em nhà họ Trang.
Những nghi thức của lễ cưới hào môn bắt đầu, Thẩm Cảnh Liên không tình nguyện nhưng cũng phải thực hiện. Anh mở chiếc hộp nhỏ được trang trí vô cùng tinh xảo, bên trong là cặp nhẫn kim cương...hình trứng bồ câu, đây là cặp nhẫn siêu giá trị !"
Trang Điềm Điềm tủi thân quay mặt đi, nước mắt sắp tuôn trào vì uất ức, cô nhớ lại năm xưa "vào ngày cưới của cô, Thẩm Cảnh Liên còn không thèm đến đón dâu, sau khi cưới anh ấy cũng không về nhà vì có lẽ sợ phải gặp mặt cô. Chuyện hệ trọng của đời người con gái...vậy mà anh ta lại bỏ mặc cô, hôm nay tại chỗ này đây, anh ta cùng cô gái kia trao nhẫn !"
Trang Cẩn Cẩn lay nhẹ cánh tay Trang Điềm Điềm "mạnh mẽ lên em".
Trang Điềm Điềm cố nuốt nước mắt không để rơi dù chỉ một giọt "Dạ..."
Trang Thiên Tích cảm nhận được mẹ mình không vui thì khẽ hỏi "mẹ ơi...mẹ sao vậy ạ ?"
Trang Điềm Điềm lấy từ túi xách của mình ra chiếc hộp nhỏ và dịu dàng bảo con trai "Tích nhi, thay mặt mẹ bước lên mục tặng quà cưới đi con".
Trang Thiên Tích lắc đầu "không, con không thích chú ấy vì chú ấy là người xấu !"
- Tích nhi, chúng ta là người tốt...vậy nên cần phải lịch sự, đến dự tiệc thì phải tặng quà !
Trang Thiên Tích nghe mẹ mình nói thế cũng đúng, cậu cầm lấy chiếc hộp nhỏ từ tay mẹ mình và bước lên mục.
//Ở đâu lại có đứa bé vậy ?
//Đứa bé thật đáng yêu.
//Đúng là rất đẹp trai và đáng yêu.
Trang Thiên Tích đến trước mặt Thẩm Cảnh Liên và đưa chiếc hộp cho Thẩm Cảnh Liên !
Nhìn thấy Trang Thiên Tích, tim Thẩm Cảnh Liên chợt nhói lên một cái...
"Tặng chú sao ?"
'Hừ...là mẹ tôi tặng chú, chứ với tôi thì còn lâu'.
Thấy đứa bé quen quen, như là đã từng gặp ở đâu...Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "đứa bé này..."
'Có nhận quà hay không thì bảo ?'
Thẩm Cảnh Liên mỉm cười, anh thấy đứa bé thật có cá tính và rất thú vị nên trong lòng rất thích "đương nhiên !"
Thẩm Cảnh Liên nhét chiếc hộp nhỏ vào túi quần.
Thẩm phu nhân tức giận bước đến đẩy đứa bé ra "này...ai cho mày làm loạn ở đây ?"
Phịch...
Đứa bé bị đẩy ngã xuống...
Mọi người có mặt đều ngỡ ngàng !
//Ơ kìa...sao lại đẩy ngã nó vậy ?
//Đúng rồi, chỉ là một đứa bé thôi mà !
Trang Điềm Điềm nhanh chân bước lên và ôm lấy Trang Thiên Tích "Tích nhi, con sao rồi ?"
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến Thẩm Cảnh Liên không kịp phản ứng, anh hoá đá.
- Thẩm phu nhân, sao bà lại ức hiếp một đứa trẻ còn chưa đầy năm tuổi.
Mọi người đều lên tiếng khiển trách Thẩm phu nhân, bà thấy chột dạ nên cười gượng "mọi người hiểu lầm rồi, tôi vô tình chứ không phải cố ý đâu !"
- Bà nên nhớ rằng "đây là đất của nhà họ Trang chúng tôi, bà không được phép ở đây gây rối, nếu không thì tôi sẽ gọi bảo an đến đưa bà đi đấy !"
Thẩm phu nhân tức quá thở phì phò "đúng là loại người thiếu giáo dục !"
Trang Điềm Điềm cười như không cười, cô nhạt nhẽo buông đôi câu "chắc có lẽ là tôi thiếu giáo dục nên mới đứng giữa nơi công cộng vênh váo, xỉa xói vào mặt người khác".
- Haiz...đường đường là một phu nhân nhà quyền quý, nãy giờ tôi cứ tưởng mình đang đứng nói chuyện với bà bán hàng tôm.
'Mày...con khốn, mày đừng có nói nhăng nói cuội".
Thẩm phu nhân giơ tay lên tát vào mặt Trang Điềm Điềm nhưng không ngờ lại bị một bàn tay to giữ chặt tay bà, cổ tay bị siết chặt đau đớn...bà khẽ nhíu mày, nước mắt cũng sắp ứa ra khóe mi.
"Ai cho phép bà động vào em gái tôi ?"
Thẩm phu nhân nhìn Trang Cẩn Cẩn mà không khỏi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên được đến gần và chiêm ngưỡng vẻ đẹp có một không hai, bà không ngờ trên đời này lại có một nam nhân đẹp đẽ đến như vậy "môi hồng răng trắng, da vẻ trắng mịn như da đứa trẻ...đã thế còn có thân hình cao to hoàn mĩ, gương mặt đẹp đến mức không thể nào đẹp hơn".
"Điềm Điềm, em không sao chứ ?"
- Dạ không !
'Họ Trang các người toàn là những kẻ lừa đảo'
"Chúng tôi đã lừa ai và lừa những gì ?"
'Con tiện nhân này vẫn còn sống, vậy mà các người dám bảo rằng nó chết !'
Trang Cẩn Cẩn không muốn nhiều lời với Thẩm phu nhân, anh nắm tay Trang Điềm Điềm "về nhà thôi Điềm Điềm, mẹ đang đợi chúng ta về dùng cơm trưa !"
"Sau này, hy vọng là Thẩm phu nhân đừng bao giờ đến đây gây rối, tuyệt đối sẽ không có được một sự thông cảm nào nữa đâu ! Nhớ lấy..."
Thẩm phu nhân tức đến xanh mặt "các người..."
...----------------...
Hôn lễ của Thẩm Cảnh Liên !
Hôn lễ được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất, khách khứa cũng đã đến đông đủ...góp mặt trong đêm đại hôn của nhà họ Thẩm, toàn là những gương mặt có tiếng tăm và có địa vị.
Nhà họ Trang cũng nhận được thiệp mời !
Trang Điềm Điềm một tay ôm lấy cánh tay của Trang Cẩn Cẩn, tay còn lại cô nắm tay Trang Thiên Tích...cả ba người cùng tiến vào hội trường, dưới hàng trăm ánh mắt tò mò.
//Kia không phải là Trang thiếu gia sao ?
//Là cậu ta chứ còn ai nữa !
//Bên cạnh cậu ta là ai thế ?
//Không biết, nhưng hai người họ có cùng một gương mặt, có khi nào là anh em gì không ?
//Có nghe nói họ Trang có con gái bao giờ đâu chứ.
Bao nhiêu sự chú ý đều tập trung vào anh em nhà họ Trang.
Những nghi thức của lễ cưới hào môn bắt đầu, Thẩm Cảnh Liên không tình nguyện nhưng cũng phải thực hiện. Anh mở chiếc hộp nhỏ được trang trí vô cùng tinh xảo, bên trong là cặp nhẫn kim cương...hình trứng bồ câu, đây là cặp nhẫn siêu giá trị !"
Trang Điềm Điềm tủi thân quay mặt đi, nước mắt sắp tuôn trào vì uất ức, cô nhớ lại năm xưa "vào ngày cưới của cô, Thẩm Cảnh Liên còn không thèm đến đón dâu, sau khi cưới anh ấy cũng không về nhà vì có lẽ sợ phải gặp mặt cô. Chuyện hệ trọng của đời người con gái...vậy mà anh ta lại bỏ mặc cô, hôm nay tại chỗ này đây, anh ta cùng cô gái kia trao nhẫn !"
Trang Cẩn Cẩn lay nhẹ cánh tay Trang Điềm Điềm "mạnh mẽ lên em".
Trang Điềm Điềm cố nuốt nước mắt không để rơi dù chỉ một giọt "Dạ..."
Trang Thiên Tích cảm nhận được mẹ mình không vui thì khẽ hỏi "mẹ ơi...mẹ sao vậy ạ ?"
Trang Điềm Điềm lấy từ túi xách của mình ra chiếc hộp nhỏ và dịu dàng bảo con trai "Tích nhi, thay mặt mẹ bước lên mục tặng quà cưới đi con".
Trang Thiên Tích lắc đầu "không, con không thích chú ấy vì chú ấy là người xấu !"
- Tích nhi, chúng ta là người tốt...vậy nên cần phải lịch sự, đến dự tiệc thì phải tặng quà !
Trang Thiên Tích nghe mẹ mình nói thế cũng đúng, cậu cầm lấy chiếc hộp nhỏ từ tay mẹ mình và bước lên mục.
//Ở đâu lại có đứa bé vậy ?
//Đứa bé thật đáng yêu.
//Đúng là rất đẹp trai và đáng yêu.
Trang Thiên Tích đến trước mặt Thẩm Cảnh Liên và đưa chiếc hộp cho Thẩm Cảnh Liên !
Nhìn thấy Trang Thiên Tích, tim Thẩm Cảnh Liên chợt nhói lên một cái...
"Tặng chú sao ?"
'Hừ...là mẹ tôi tặng chú, chứ với tôi thì còn lâu'.
Thấy đứa bé quen quen, như là đã từng gặp ở đâu...Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "đứa bé này..."
'Có nhận quà hay không thì bảo ?'
Thẩm Cảnh Liên mỉm cười, anh thấy đứa bé thật có cá tính và rất thú vị nên trong lòng rất thích "đương nhiên !"
Thẩm Cảnh Liên nhét chiếc hộp nhỏ vào túi quần.
Thẩm phu nhân tức giận bước đến đẩy đứa bé ra "này...ai cho mày làm loạn ở đây ?"
Phịch...
Đứa bé bị đẩy ngã xuống...
Mọi người có mặt đều ngỡ ngàng !
//Ơ kìa...sao lại đẩy ngã nó vậy ?
//Đúng rồi, chỉ là một đứa bé thôi mà !
Trang Điềm Điềm nhanh chân bước lên và ôm lấy Trang Thiên Tích "Tích nhi, con sao rồi ?"
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến Thẩm Cảnh Liên không kịp phản ứng, anh hoá đá.
- Thẩm phu nhân, sao bà lại ức hiếp một đứa trẻ còn chưa đầy năm tuổi.
Mọi người đều lên tiếng khiển trách Thẩm phu nhân, bà thấy chột dạ nên cười gượng "mọi người hiểu lầm rồi, tôi vô tình chứ không phải cố ý đâu !"
Danh sách chương