'- Khốn kiếp! Thẩm Cảnh Liên anh nhanh buông tôi ra…chúng ta thân đến mức va chạm da thịt như thế này sao? “Vậy thì em nói xem…chúng ta cũng đã có với nhau đứa con trai rồi đó!”
- Anh thật lưu manh!
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh “anh lưu manh sao? Vậy để anh cho em biết thế nào mới là lưu manh thật sự…”
Anh cúi xuống hôn lên má cô một nụ hôn. Cô cố né nhưng không kịp…
‘Mẹ…’
Khụ…khụ…
Trang Điềm Điềm vội đứng phắt dậy từ trong vòng tay của Thẩm Cảnh Liên.
‘À! Ra là chú đẹp trai vẫn chưa ngủ à?’
Trang Thiên Tích đáp thẳng vào lòng mẹ mình “mẹ ơi…con buồn ngủ lắm rồi ạ!”
Trang Điềm Điềm cưng chiều véo má con trai “được rồi, Tích nhi! Chúng ta ngủ thôi”.
Trang Thiên Tích ngoan ngoãn gật đầu!
- Muộn rồi! Mẹ con tôi muốn được nghỉ ngơi.
Trang Thiên Tích thấy Thẩm Cảnh Liên như không muốn rời đi thì bĩu môi “chú đẹp trai à, chú còn muốn sao nữa ạ?”
Thẩm Cảnh Liên gãi gãi mũi, lòng thầm nghĩ “nhóc con, con thật giỏi!”
Trang Thiên Tích hiểu được suy nghĩ của ba mình, cậu nhướn mày “đương nhiên!”
“Nhóc con này…giống ai không giống, lại giống cái tính cách ma mảnh của bà ngoại!”
‘Chú muốn nhìn mẹ con cháu ngủ sao?’
“Được nhìn không?”
- Thẩm Cảnh Liên, anh đừng có mơ…đi mà nhìn mỹ nhân của anh đấy!
Mặt mày Thẩm Cảnh Liên liền trở nên u ám, vì người mà Trang Điềm Điềm nhắc đến chính là Cố San San…mà cô ta lại dám dùng mạng để uy hiếp anh.
Không nói gì thêm, Thẩm Cảnh Liên lăn xe rời khỏi phòng Trang Điềm Điềm.
Reng…
Alo!
‘’‘Nhị thiếu gia’’’
“Việc tôi giao cậu, đã làm được tới đâu rồi?”
Tạ Tân thở dài “haiz…nhị thiếu gia, tôi vẫn đang cố gắng để điều tra…nhưng có vẻ như rất khó để tìm ra sự thật”.
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn ra ngoài ban công “có chút manh mối nào khả nghi không?”
‘’‘Khả nghi sao?’’’
“Ừm!”
Tạ Tân suy nghĩ về những việc mà anh tra ra được “nhị thiếu gia, hôm xảy ra ra sự việc, ngoài nhóm côn đồ đi cùng thiếu phu nhân, còn có một nhóm người khác xuất hiện?”
Thẩm Cảnh Liên tắt máy rồi chợt trầm tư “ả vô dụng Kiều Nhiễu Như kia thì chắc chắn là không có cái khả năng cho người đặt bom xung quanh kho hàng…nơi Điềm Điềm bị bắt cóc, có lẽ là có kẻ đang cố tình té nước theo mưa!”
Nhớ đến việc Trang Thiên Tích gặp nạn và sém chút đã bỏ mạng nơi biển cả mênh mông, Thẩm Cảnh Liên siết chặt tay “là kẻ nào muốn dồn Tích nhi vào đường chết chứ?”
Thẩm Cảnh Liên trằn trọc suy tư, đã quá nửa đêm nhưng vẫn không ngủ được.
Nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, anh chợt nhíu mày “đã xảy ra chuyện gì rồi?”
‘Các người là ai?’
“Là tiếng của Tích nhi!”
Pằng…
Tiếng nổ lớn như xé tan màn đêm…
Khiến cho tất cả mọi người trong tòa lâu đài đều giật mình tỉnh giấc.
“Tích nhi!”
Bốn tên sát thủ nhanh chóng biến mất.
Thân thể bé nhỏ của Trang Thiên Tích nằm yên bất động giữa vũng máu tươi.
Thẩm Cảnh Liên lo lắng bế con trai lên đùi mình “Tích nhi…”
"Mau cứu người!
Thẩm Cảnh Liên vô cùng tức giận, lâu đài của ngài Đại Công Tước mà lại xuất hiện sát thủ, anh không nói gì thêm chỉ cố gắng lăn xe rời đi, vừa đi vừa gọi người cứu giúp. Thấy con trai đang bị thương rất nặng, anh muốn đưa con trai mình đến viện ngay lập tức.
Trang Điềm Điềm cũng vừa kịp đến nơi.
- Tích nhi!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Cảnh Liên lắc đầu “anh cũng không biết, nhanh đưa con đến bệnh viện thôi em”.
Trang Điềm Điềm ôm Trang Thiên Tích từ trong lòng của Thẩm Cảnh Liên và nhanh chóng rời đi…“Tích nhi! Con tuyệt đối không được có mệnh hệ gì, mẹ sẽ không thể sống nổi đâu con”.
Thẩm Cảnh Liên chưa bao giờ thấy mình vô dụng đến như vậy, anh rất muốn giúp đỡ vợ con mình nhưng chỉ có thể bất lực “đôi chân này quá ăn hại mà!”
Lộp cộp…
Tiếng bước chân dồn dập đổ về phía mình, Thẩm Cảnh Liên và Trang Điềm Điềm nhìn chằm chằm về phía có tiếng bước chân.
Một thân ảnh cao to với khuôn mặt đầy nam tính, mang đậm nét Tây Âu, anh đang khoác trên người bộ quân phục trang nghiêm. Phía sau lưng anh là cả một binh đội, xếp thành hai hàng ngang. Anh chính là con trai duy nhất của Đại Công Tước được gọi Alicia.
Alicia nhíu mày khi thấy thân thể đầy máu của Trang Thiên Tích ‘‘Nhanh đưa đứa bé đến bệnh viện’’.
*Anh họ…
Trang Điềm Điềm nhìn San San “Cố tiểu thư, cô có lời gì muốn nói!”
San San nhíu mày, im lặng không lên tiếng. Chuyện xảy ra tại nhà mình thì còn biết phải nói gì nữa chứ.
Alicia lắc đầu “chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng…giờ thì phải đưa đứa bé đến bệnh viện gần nhất!”
Trang Điềm Điềm tiếp tục chạy về phía trước mặt.
Alicia giành lấy Trang Thiên Tích từ tay Trang Điềm Điềm và nhanh chóng chạy về phía chiếc xe của quân đội đang đổ giữa hoa viên tòa lâu đài.
Trang Điềm Điềm cũng ngồi vào xe cùng Alicia, cô như ngồi trên chảo dầu nóng.
‘’‘Cô đừng lo lắng quá! Rồi mọi việc sẽ ổn’’’.
Trang Điềm Điềm không trả lời Alicia…nước mắt cô đang tuôn rơi ào ạt.
Mọi người cũng ngồi vào xe và theo sau.
Thẩm Cảnh Liên bị bỏ rơi…
*Cảnh Liên, lên xe đi anh.
“Cảm ơn!”
Nhìn Thẩm Cảnh Liên có vẻ như rất lạnh nhạt với mình, San San thoáng mất mát.
*Cảnh Liên, anh thấy không…chỉ có Cố San San em là đặc biệt quan tâm đến anh mọi lúc mọi nơi!
Thẩm Cảnh Liên không lên tiếng, anh liếc mắt nhìn San San đang nghiêm túc lái xe “chuyện xảy ra đêm nay…tốt nhất là không liên quan đến cô ta”.
- Anh thật lưu manh!
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh “anh lưu manh sao? Vậy để anh cho em biết thế nào mới là lưu manh thật sự…”
Anh cúi xuống hôn lên má cô một nụ hôn. Cô cố né nhưng không kịp…
‘Mẹ…’
Khụ…khụ…
Trang Điềm Điềm vội đứng phắt dậy từ trong vòng tay của Thẩm Cảnh Liên.
‘À! Ra là chú đẹp trai vẫn chưa ngủ à?’
Trang Thiên Tích đáp thẳng vào lòng mẹ mình “mẹ ơi…con buồn ngủ lắm rồi ạ!”
Trang Điềm Điềm cưng chiều véo má con trai “được rồi, Tích nhi! Chúng ta ngủ thôi”.
Trang Thiên Tích ngoan ngoãn gật đầu!
- Muộn rồi! Mẹ con tôi muốn được nghỉ ngơi.
Trang Thiên Tích thấy Thẩm Cảnh Liên như không muốn rời đi thì bĩu môi “chú đẹp trai à, chú còn muốn sao nữa ạ?”
Thẩm Cảnh Liên gãi gãi mũi, lòng thầm nghĩ “nhóc con, con thật giỏi!”
Trang Thiên Tích hiểu được suy nghĩ của ba mình, cậu nhướn mày “đương nhiên!”
“Nhóc con này…giống ai không giống, lại giống cái tính cách ma mảnh của bà ngoại!”
‘Chú muốn nhìn mẹ con cháu ngủ sao?’
“Được nhìn không?”
- Thẩm Cảnh Liên, anh đừng có mơ…đi mà nhìn mỹ nhân của anh đấy!
Mặt mày Thẩm Cảnh Liên liền trở nên u ám, vì người mà Trang Điềm Điềm nhắc đến chính là Cố San San…mà cô ta lại dám dùng mạng để uy hiếp anh.
Không nói gì thêm, Thẩm Cảnh Liên lăn xe rời khỏi phòng Trang Điềm Điềm.
Reng…
Alo!
‘’‘Nhị thiếu gia’’’
“Việc tôi giao cậu, đã làm được tới đâu rồi?”
Tạ Tân thở dài “haiz…nhị thiếu gia, tôi vẫn đang cố gắng để điều tra…nhưng có vẻ như rất khó để tìm ra sự thật”.
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn ra ngoài ban công “có chút manh mối nào khả nghi không?”
‘’‘Khả nghi sao?’’’
“Ừm!”
Tạ Tân suy nghĩ về những việc mà anh tra ra được “nhị thiếu gia, hôm xảy ra ra sự việc, ngoài nhóm côn đồ đi cùng thiếu phu nhân, còn có một nhóm người khác xuất hiện?”
Thẩm Cảnh Liên tắt máy rồi chợt trầm tư “ả vô dụng Kiều Nhiễu Như kia thì chắc chắn là không có cái khả năng cho người đặt bom xung quanh kho hàng…nơi Điềm Điềm bị bắt cóc, có lẽ là có kẻ đang cố tình té nước theo mưa!”
Nhớ đến việc Trang Thiên Tích gặp nạn và sém chút đã bỏ mạng nơi biển cả mênh mông, Thẩm Cảnh Liên siết chặt tay “là kẻ nào muốn dồn Tích nhi vào đường chết chứ?”
Thẩm Cảnh Liên trằn trọc suy tư, đã quá nửa đêm nhưng vẫn không ngủ được.
Nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, anh chợt nhíu mày “đã xảy ra chuyện gì rồi?”
‘Các người là ai?’
“Là tiếng của Tích nhi!”
Pằng…
Tiếng nổ lớn như xé tan màn đêm…
Khiến cho tất cả mọi người trong tòa lâu đài đều giật mình tỉnh giấc.
“Tích nhi!”
Bốn tên sát thủ nhanh chóng biến mất.
Thân thể bé nhỏ của Trang Thiên Tích nằm yên bất động giữa vũng máu tươi.
Thẩm Cảnh Liên lo lắng bế con trai lên đùi mình “Tích nhi…”
"Mau cứu người!
Thẩm Cảnh Liên vô cùng tức giận, lâu đài của ngài Đại Công Tước mà lại xuất hiện sát thủ, anh không nói gì thêm chỉ cố gắng lăn xe rời đi, vừa đi vừa gọi người cứu giúp. Thấy con trai đang bị thương rất nặng, anh muốn đưa con trai mình đến viện ngay lập tức.
Trang Điềm Điềm cũng vừa kịp đến nơi.
- Tích nhi!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Cảnh Liên lắc đầu “anh cũng không biết, nhanh đưa con đến bệnh viện thôi em”.
Trang Điềm Điềm ôm Trang Thiên Tích từ trong lòng của Thẩm Cảnh Liên và nhanh chóng rời đi…“Tích nhi! Con tuyệt đối không được có mệnh hệ gì, mẹ sẽ không thể sống nổi đâu con”.
Thẩm Cảnh Liên chưa bao giờ thấy mình vô dụng đến như vậy, anh rất muốn giúp đỡ vợ con mình nhưng chỉ có thể bất lực “đôi chân này quá ăn hại mà!”
Lộp cộp…
Tiếng bước chân dồn dập đổ về phía mình, Thẩm Cảnh Liên và Trang Điềm Điềm nhìn chằm chằm về phía có tiếng bước chân.
Một thân ảnh cao to với khuôn mặt đầy nam tính, mang đậm nét Tây Âu, anh đang khoác trên người bộ quân phục trang nghiêm. Phía sau lưng anh là cả một binh đội, xếp thành hai hàng ngang. Anh chính là con trai duy nhất của Đại Công Tước được gọi Alicia.
Alicia nhíu mày khi thấy thân thể đầy máu của Trang Thiên Tích ‘‘Nhanh đưa đứa bé đến bệnh viện’’.
*Anh họ…
Trang Điềm Điềm nhìn San San “Cố tiểu thư, cô có lời gì muốn nói!”
San San nhíu mày, im lặng không lên tiếng. Chuyện xảy ra tại nhà mình thì còn biết phải nói gì nữa chứ.
Alicia lắc đầu “chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng…giờ thì phải đưa đứa bé đến bệnh viện gần nhất!”
Trang Điềm Điềm tiếp tục chạy về phía trước mặt.
Alicia giành lấy Trang Thiên Tích từ tay Trang Điềm Điềm và nhanh chóng chạy về phía chiếc xe của quân đội đang đổ giữa hoa viên tòa lâu đài.
Trang Điềm Điềm cũng ngồi vào xe cùng Alicia, cô như ngồi trên chảo dầu nóng.
‘’‘Cô đừng lo lắng quá! Rồi mọi việc sẽ ổn’’’.
Trang Điềm Điềm không trả lời Alicia…nước mắt cô đang tuôn rơi ào ạt.
Mọi người cũng ngồi vào xe và theo sau.
Thẩm Cảnh Liên bị bỏ rơi…
*Cảnh Liên, lên xe đi anh.
“Cảm ơn!”
Nhìn Thẩm Cảnh Liên có vẻ như rất lạnh nhạt với mình, San San thoáng mất mát.
*Cảnh Liên, anh thấy không…chỉ có Cố San San em là đặc biệt quan tâm đến anh mọi lúc mọi nơi!
Thẩm Cảnh Liên không lên tiếng, anh liếc mắt nhìn San San đang nghiêm túc lái xe “chuyện xảy ra đêm nay…tốt nhất là không liên quan đến cô ta”.
Danh sách chương