*Tổng tư lệnh tìm tôi có việc gì? Lục Dận Diễn quay đầu lại nhìn Cô Tinh rồi khẽ thở dài “bà ấy cũng đã già hơn rồi…thời gian đúng là không chừa một ai, nhớ năm xưa bà ấy đáng yêu như một cô bé loli”.

Cô Tinh ngại ngùng quay mặt đi “ngài ấy sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó cơ chứ!”

Khụ…khụ…“Bà chuẩn bị hành lý đi, cùng tôi đến Đại Công Quốc xem tình hình của Tích nhi thế nào!”

Cô Tinh nhíu mày, vì có mặt Thẩm Cảnh Liên trên đảo nên thấy không yên tâm chút nào.

Thấy Cô Tinh đứng ngây người, Lục Dận Diễn lên tiếng hỏi lại “bà có nghe tôi nói gì không?”

*Có…tôi có nghe thấy!

‘Nghe thì nhanh trở về chuẩn bị, đã không còn sớm nữa!’

*Tôi biết rồi!

Lục Dận Diễn nhìn theo bóng lưng hiu quạnh của Cô Tinh, tia thương xót chợt xuất hiện rồi vụt qua nhanh.

‘Mình đã lãng phí thời gian tươi đẹp của bà ấy, thanh xuân là thứ quý giá nhất của đời người con gái…vậy mà Cô Tinh đã tiêu hao một cách vô nghĩa cho mình, bao nhiêu năm qua luôn âm thầm lặng lẽ bên cạnh mình’.

…----------------…

Đại Công Quốc!

Nơi phồn vinh vương tầm quốc tế.

Alicia lái chiếc xe quân sự đưa Lục Dận Diễn về lâu đài của mình.

‘Gần đây ba cháu thế nào rồi Alicia?’

Alicia cười toe toét, nụ cười rạng rỡ như mặt trời mới mọc “ba cháu vẫn khỏe, chỉ là gần đây ông ấy không thường xuyên tham gia vào chính sự”.

Lục Dận Diễn thở dài “ba cháu thật có phúc vì cháu đã trưởng thành, còn Thiên Hoành nhà bác vẫn cứ long đong!”

Alicia mỉm cười “bác Lục cứ nói thế, cháu thấy Thiên Hoành rất tài giỏi!”

Lục Dận Diễn trầm tư không lên tiếng, ông biết con trai ông rất tài giỏi nhưng lại quá háo thắng.

Từng cảnh vật bên ngoài đường phố cứ lướt nhanh qua mắt Lục Dận Diễn, lòng ông có chút thổn thức vì đã lâu rồi ông không đến Đại Công Quốc.



……………

Cộp…cộp…

Trang Điềm Điềm đang ngồi rầu rĩ, nghe có tiếng bước chân thì ngước mắt nhìn lên, thấy người đến là Lục Dận Diễn thì nhíu mày “sao ông ấy lại đến đây chứ?”

Lục Dận Diễn dừng lại trước mặt Trang Điềm Điềm, ông ôn tồn lên tiếng “Tích nhi thế nào rồi con gái?”

Trang Điềm Điềm lắc đầu “vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại!”

Lục Dận Diễn nhíu mày khi nhìn thấy dung nhan tiều tụy của con gái, ông đưa tay ra định đặt lên vai cô để nói lời an ủi…nhưng không hiểu tại sao tay ông dừng lại giữa không trung. Chưa bao giờ ông thấy lòng mình nặng nề đến vậy, rất muốn được đến gần nhưng lại lo sợ.

Cô Tinh cúi mặt không lên tiếng, cô không muốn làm phiền hai ba con họ.

…………

'Bác sĩ, chúng tôi muốn được vào trong thăm cháu ngoại của tôi “Trang Thiên Tích”.

Bác sĩ nhìn ba người đang rầu rĩ trước mặt mình rồi chợt nhíu mày “Bệnh nhân hiện đang được theo dõi tại phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ một người trong ba người được vào bên trong phòng bệnh!”

Cả ba đều trố mắt nhìn bác sĩ đang ngồi nghiêm túc trước bàn làm việc.

Trang Điềm Điềm rất muốn được vào, vì mấy ngày qua…mỗi ngày cô chỉ được vào thăm được một lúc rồi bị mời ra ngoài, lòng vô cùng lo lắng cho con trai.

Lục Dận Diễn lại rất nóng lòng, ông rất muốn được gặp mặt cháu ngoại của mình.

Cô Tinh dịu dàng lên tiếng “báo cáo tư lệnh, hôm nay để tôi vào thăm cậu chủ nhỏ, sẵn tiện xem tình hình thế nào!”

Lục Dận Diễn suy nghĩ một lúc rồi khẽ lên tiếng “vậy cũng được!”

Trang Điềm Điềm cũng không lên tiếng, vì Cô Tinh là một bác sĩ giỏi, để Cô Tinh vào thăm và xem Tích nhi thế nào cũng là một việc rất tốt.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cách Một Khoảng Sân

2. Không Hẹn Mà Đến

3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!

4. Mơ Xanh Ngâm Đường

=====================================



Thấy Trang Điềm Điềm trầm tư không lên tiếng, Lục Dận Diễn ôn tồn lên tiếng “vậy hay là con nhường cho Cô Tinh vào trong thăm Tích nhi, có được không?”

- Được! Vậy phiền cô rồi.

Cô Tinh không nói gì thêm, cô chỉ bước đến bên giá treo đồ…đưa tay cầm lấy chiếc áo đã được tiệt trùng khoác lên người và đổi đôi giày dành riêng cho người thăm bệnh.

*Chúng ta vào trong thôi.

Vị bác sĩ hơi ngơ ngác trước tác phong của Cô Tinh “được…”

……………

Cô Tinh bước đến cạnh giường Trang Thiên Tích, đảo mắt nhìn một lượt khắp người Trang Thiên Tích rồi đưa tay ra xem vết thương trên ngực cậu.

Bác sĩ đưa tay ngăn Cô Tinh lại nhưng không kịp, ông không hài lòng nên nhíu mày “tôi không thích người khác chạm vào bệnh nhân của tôi!”

Cô Tinh mỉm cười “tôi chỉ xem vết thương của cậu chủ mình thế nào mà thôi, vì tôi cũng là một bác sĩ”.

//Ồ! Từ đầu nhìn tác phong của phu nhân đây…tôi cũng đoán được phu nhân là một người không tầm thường, hoá ra cũng là một bác sĩ. Thật hân hạnh được quen biết với phu nhân.

Vị bác sĩ vừa nói vừa đưa tay về phía trước mặt Cô Tinh.

Cô Tinh cười hiền hoà!

Cả hai bắt tay nhau một cách vừa lịch sự vừa tôn kính.

Cô Tinh chợt trầm tư…cô đoán chắc chắn là lần này cũng do Lục Thiên Hoành ra tay…vô số sai trái chồng chất, nếu lộ ra ngoài…dù cho Lục Thiên Hoành là con ruột của Lục Dận Diễn thì cũng không thể thoát tội. Vì Trang Thiên Tích không những là một thiên tài mà Lục Dận Diễn đã nhắm trúng mà cậu còn là cháu ngoại của ông. Nhân gian có câu “con là máu, cháu là mủ…chỉ có mủ mới khiến cho vết thương con người nhức nhối! Huống hồ gì Lục Dận Diễn trước giờ chưa có cơ hội để yêu thương chăm sóc cho Trang Điềm Điềm, vậy nên ông càng muốn bù đắp cho cô bằng cách yêu thương Trang Thiên Tích hơn mười phần. Như vậy…nếu chuyện này bại lộ thì Lục Thiên Hoành chỉ có thể thân bại danh liệt”.

Cô Tinh cứ đưa tay nắm chặt ống thuốc trong túi áo mà đã đích thân chuẩn bị từ trước.

Thấy Cô Tinh đứng thất thần, vị bác sĩ khẽ khuyên nhủ “phu nhân đừng quá đau lòng”.

Cô Tinh cười hiền hoà “chúng tôi biết y học của Đại Công Quốc các ngài luôn đứng đầu thế giới, nếu bác sĩ đây không ngại…có thể cho tôi tham khảo qua đơn thuốc của bệnh nhân, được không?”

Vị bác sĩ trầm tư một lúc rồi gật đầu “Được, phu nhân vui lòng đợi một lúc”.

Bác sĩ trở ra ngoài phòng làm việc của mình để lấy đơn thuốc.

Cô Tinh nhanh tay lấy từ túi ra ống tiêm có chứa thuốc bên trong và tiêm vào vai Trang Thiên Tích…“Xin lỗi cậu chủ nhỏ!”

Cô Tinh chợt khóc nức nở, lòng vừa hối hận vừa xót xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện