Sau khi từ bệnh viện trở về, Trang Điềm Điềm luôn được Thẩm Cảnh Liên chăm sóc chu đáo. Vòm họng có cảm giác ran rát, cô nuốt nước bọt vẫn cảm thấy khó chịu. Cô bước xuống giường đi đến bên bàn rót nước uống vào cho đỡ khô rát. Rồi khẽ nhíu mày khi phích nước không còn giọt nào.

Đảo mắt nhìn quanh, thấy Thẩm Cảnh Liên không có trong phòng “anh ấy không đến sao?”

Mấy hôm gần đây, Thẩm Cảnh Liên luôn bên cạnh để chăm sóc cho cô. Bận đến mấy thì mỗi buổi sáng anh cũng ghé qua phòng xem cô thế nào rồi mới rời khỏi nhà.

Miên man suy nghĩ một lúc, cô cầm lấy phích nước đi xuống nhà. Vừa bước vào phòng ăn, thấy bữa sáng đã được chuẩn bị vô cùng tươm tất.

Trang Điềm Điềm nhẹ nhàng đi đến bên máy lọc nước, rót phích nước…động tác nhẹ nhàng không gây ra tiếng động. Thấy cô giúp việc trẻ đang lén la lén lút, Trang Điềm Điềm nhìn chăm chú để xem cô giúp việc ấy đang muốn làm gì.

- Á! Bắt gặp quả tang rồi nhé.

Cô giúp việc trẻ đưa tay lên quẹt đi dầu mỡ còn dính trên môi.

//Trang tiểu thư!

- Cô dám ăn vụn sao? //Trang…Trang tiểu thư, cô đừng nói linh tinh.

- Còn chối sao?

Cô giúp việc trẻ cúi mặt “Trang tiểu thư, tôi xin cô đấy!”

Trang Điềm Điềm mỉm cười “được thôi…muốn tôi giữ kín bí mật cũng được…tôi có điều kiện đấy!”

//Điều kiện gì?



Trang Điềm Điềm nhún vai “tạm thời thì tôi chưa nghĩ ra”

//Trang tiểu thư, cô…

- Này…đừng căng thẳng, tôi tuyệt đối không gây ra bất kỳ một thiệt hại nào cho cô đâu. Chỉ cần cô ngoan ngoãn.

Cô giúp nhíu mày “Trang tiểu thư, cô thật gian xảo!”

- Tôi gian xảo lắm sao? Cô có quyền chọn cách từ chối.

Suy nghĩ một lúc, cô giúp việc trẻ khẽ lên tiếng “được thôi…Trang tiểu thư muốn làm gì thì làm, nhưng đừng liên luỵ đến tôi”.

Trang Điềm Điềm cười tươi “được”

Nói xong, Trang Điềm Điềm quay lưng thong dong trở về phòng…

Cô giúp việc trẻ nhìn theo bóng lưng Trang Điềm Điềm mà tức đến muốn nổ gan nổ phổi, đưa tay lên vả vào miệng mình mấy tát “cái miệng đáng ghét…mỗi lần thấy món ngon là không thể kiểm soát được cơn thèm ăn, giờ thì tốt rồi…bị ả Trang Điềm Điềm gian xảo kia nắm thóp!”

…………………

Bữa sáng của hào môn, món ngon được bày ra tươm tất trên bàn ăn.

Thẩm phu nhân dìu Nhiễu Như ngồi xuống trước bàn ăn, những món ngon được dọn ra trên bàn ăn đa số là bà cho chuẩn bị vì Nhiễu Như, để bồi bổ cho đứa bé trong bụng.

‘Chúc mẹ ngày mới tốt lành!’

*Con dâu ngoan của mẹ, cố gắng ăn nhiều vào để bồi bổ cho cháu nội của mẹ.



‘Con cảm ơn mẹ!’

*Nào…ăn đi con, tất cả những món này đều là chuẩn bị cho con đó.

‘Mẹ thật tốt với con’

Vừa lúc, Trang Điềm Điềm đẩy xe lăn giúp Thẩm Cảnh Liên đến phòng ăn. Thấy cảnh tượng mẹ hiền dâu hiếu trước mắt, cô thầm cười nhưng không có chút biểu cảm nào lộ ra ngoài nét mặt.

Thẩm Cảnh Liên chau mày nhưng cũng không lên tiếng.

*Cảnh Liên, cùng đến ăn sáng với vợ của con nào…con bé đã đợi con nãy giờ.

Trang Điềm Điềm cười lạnh “bà ấy thật khéo ăn nói!”

Cô bước đến trước mặt Thẩm phu nhân lễ phép cúi đầu “Chào buổi sáng, Thẩm phu nhân”.

Vẻ mặt mang đến vạn phần giả tạo, Thẩm phu nhân nở nụ cười rạng rỡ trên môi…nụ cười ấy có đến vạn phần dịu dàng, người ngoài nhìn vào thì làm gì phát hiện ra được sự giả tạo ấy, bà vốn đóng kích rất giỏi.

*Trang tiểu thư cũng ngồi xuống ăn sáng cùng gia đình chúng tôi!

Trang Điềm Điềm nhíu mày “bà ấy nói thế là nhằm mục đích vả mặt mình…hừ…bà xem tôi là người ngoài, vậy chắc tôi xem bà là người nhà”.

Mặt mày Thẩm Cảnh Liên vô cùng u ám “mẹ mình sao lại nói ra câu này!”

Trang Điềm Điềm không cần quan tâm đến Thẩm phu nhân hay Nhiễu Như, cô kéo ghế ngồi xuống kề sát bên cạnh Thẩm Cảnh Liên, tựa như đôi tình nhân quyến luyến. Mục đích của cô chính là khiến cho hai người đàn bà kia thấy khó chịu đến khó thở.

Thẩm Cảnh Liên có chút ngạc nhiên, anh thừa biết là cô đang cố tình khiêu khích mẹ anh và Nhiễu Như. Nhưng nhìn cô ấu trĩ thế này thì thật rất đáng yêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện