Thẩm Cảnh Liên nằm chập chờn quá nửa đêm nhưng vẫn chưa ngủ được.

Đảo càng về khuya càng yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng sóng biển từ ngoài khơi xa vọng về, biển như đang hát lên giai điệu buồn.

Thẩm Cảnh Liên nằm lắng nghe biển hát, lòng buồn miên man, miệng bất giác thốt lên “Điềm Điềm!”

Nghe có âm thanh lạ, Thẩm Cảnh Liên nhíu mày và lăn xuống gầm giường “tiếng động này…không sai”.

Thấy có bóng người mặc đồ đen nhảy vào phòng qua ô cửa sổ, Thẩm Cảnh Liên nhíu mày “hắn là sát thủ!”

Anh rút súng ra và nhắm thẳng vào người đó rồi cướp cò.

Tên sát thủ dùng dao đâm tới tấp xuống giường “Phựt…phựt!”

Không thấy có phản ứng gì, tên sát thủ kéo tấm chăn xuống rồi nhíu mày “Sao lại không có người?”

Tên sát thủ bắt đầu thấy hồi hộp “người đâu rồi, sao lại không có người trên giường?”

“Vì người đang ở đây!”

Tên sát thủ giật mình!

Thẩm Cảnh Liên nhanh tay xả súng.

Pằng…

A…a…

Tên sát thủ bị thương nặng, nhưng vẫn cố chạy khỏi phòng…

Thẩm Cảnh Liên cất khẩu súng và lăn xe một mạch đến phòng của Lục Dận Diễn…

…………

Ầm…ầm…

Lục Dận Diễn đang ngủ say, nghe tiếng phá cửa giật bắn người. Vừa mở cửa phòng đã thấy Thẩm Cảnh Liên ngồi chễm chệ trên xe lăn, mi mắt ông giật liên hồi “cậu lại náo loạn gì nữa đây Thẩm Cảnh Liên?”

Thẩm Cảnh Liên không để ý đến Lục Dận Diễn nói gì, anh nhảy lên giường Lục Dận Diễn nằm một cách tự nhiên.

‘Này, Thẩm Cảnh Liên cậu có bị điên không?’

Thẩm Cảnh Liên mặc kệ Lục Dận Diễn chửi chửi mắng mắng, anh giả vờ nhắm nghiền đôi mắt.

Lục Dận Diễn tức tối xuống giường đi lang thang ra bãi biển hóng gió “tên điên thật mà, nửa đêm nửa hôm lại nhảy lên giường mình”.

Xạc…

Nghe có tiếng bước chân, Lục Dận Diễn đảo mắt nhìn quanh, thấy có một bóng người đang đi trên bờ cát, ông khẽ nhíu mày “người này đang bị thương rất nặng, tướng đi không còn vững nữa”.

Rất nhanh sau đó Lục Dận Diễn lao đến và rồi ông không khỏi ngạc nhiên “là sát thủ! Trên đảo sao lại xuất hiện sát thủ?”

Tên sát thủ lùi dần về phía sau…rồi quay lưng định bỏ chạy…

‘Đứng lại, nửa đêm khuya thanh vắng còn lén la lén lút!’

Bất thình lình tên sát thủ tấn công Lục Dận Diễn…

‘A…a…’

Động tác quá nhanh, khiến Lục Dận Diễn không kịp phòng bị mà bị thương.

Trong chớp mắt, tên sát thủ đã biến mất.

‘Mẹ kiếp, trên đảo xuất hiện sát thủ…chuyện này là thế nào đây?’

Vết thương trên vai Lục Dận Diễn chảy quá nhiều máu, ông vội đến khu vực y tế tìm Cô Tinh.

*Kìa Lục Dận Diễn, ông bị làm sao thế? Nhìn trên người Cô Tinh mồ hôi nhễ nhại, Lục Dận Diễn nhíu mày “bà làm gì mà mồ hôi tuôn như tắm thế?”

Cô Tinh ấp úng “À…tôi, tôi vừa mới vận động”.

‘Nửa đêm khuya khoắt, bà không đi ngủ…còn ở đó vận động gì chứ?’

*Tôi gần đây mắc chứng khó ngủ, nên muốn vận động chút cho dễ ngủ.

*Thôi để tôi giúp ông xử lý vết thương, để lâu sẽ bị nhiễm trùng đấy.

Lục Dận Diễn không lên tiếng, đêm nay ông thấy mình bị ảo giác cũng nên “đầu tiên là Thẩm Cảnh Liên đến quấy rối phòng ông và còn trèo lên giường ông nằm ngủ, đến tên sát thủ kia…giờ lại đến Cô Tinh, nửa đêm không ngủ lại vận động”. Tất cả những việc vừa xảy ra đều không thể tin nổi, nó khiến cho ông vô cùng kinh ngạc ".

‘Cô Tinh!’

Keng…

Lục Dận Diễn vừa lên tiếng, Cô Tinh giật bắn người…chiếc nhíp đang gắp bông băng trên tay Cô Tinh đã rơi xuống sàn.

‘Bà sao thế?’

*Tôi…

‘Bà làm gì mà tay bà run rẩy thế kia?’

*Tôi không có.

‘Gần đây bà khỏe chứ?’

*Tôi khỏe, cảm ơn ông “Dận Diễn”.

Lục Dận Diễn không nói gì thêm, ông đứng lên lê bước rời đi…

Cô Tinh đau đớn ôm ngực, cô lấy hộp đựng dụng cụ ra và tự mình trị thương “tên Thẩm Cảnh Liên này đúng là tên cáo già mà!”

…………

Vừa về đến phòng…Lục Dận Diễn nhìn thấy Thẩm Cảnh Liên vẫn đang ngủ ngon trên giường thì nheo mắt “tên khốn kiếp Thẩm Cảnh Liên, ta bị sát thủ tấn công bị thương, vậy mà hắn lại nằm đây ngủ ngon lành!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện