[……]
Nghe thấy lời nói phát ra từ miệng Lâm Đình, tim cô bỗng thịch một cái. Lời nói chẳng thể thốt ra thêm.
Không thấy Bạch Lan phản bác lại lời anh nói, miệng anh bất giác cong lên.
Tiểu Kỳ cũng ở trên ghế vui như tết, cười nói:
" Thật không? Mẹ xinh đẹp sẽ sinh em gái cho con sao? "
" Chuyện này phải đợi mẹ con đồng ý mới có thể. " Lâm Đình khẽ nói.
Tiểu Kỳ lại nhìn cô với vẻ mong đợi.
" Có thể không ạ? "
Lâm Đình nghe thế thì không đi vào bếp ngay, mà ở lại nghe câu trả lời của cô.
Bạch Lan thấy thế chỉ có thể cười gượng rồi gật đầu xem như chấp nhận, nhưng lòng cô lại rối không thôi.
Nhận được câu trả lời như ý, Lâm Đình không nán lại nữa mà đi vào bếp hoàn thành nốt thức ăn.
Bạch Lan mắt rưng rưng, ôm lấy Tiểu Kỳ nhẹ nhàng nói.
" Mẹ nhớ con lắm. "
" Mẹ xinh đẹp đừng khóc, khóc rồi con sẽ đau lòng đấy. Con cũng nhớ mẹ lắm, sao mẹ không về sớm hơn ạ? Ba ba nói mẹ đi làm ở xa lắm. "
" Mẹ xin lỗi vì mẹ chẳng trở về sớm hơn, nhưng mẹ không về được. "
" Là ba ba chọc giận mẹ sao? Con biết ngay mà, lúc con hỏi ba ba tại sao mẹ lại đi làm xa, ba ba không chịu nói. "
" Không, là mẹ có lỗi với con. "
" Con bắt ba ba xin lỗi mẹ nhé? Sau này chúng ta đừng xa nhau nữa. "
Bạch Lan không dám trả lời liền hỏi sang chuyện khác.
" Vợ của ba ba có tốt với con không? " Nói câu này mà lòng Bạch Lan nặng trĩu.
" Mẹ sẽ không tốt với con hả? "
" Ý mẹ nói là Hạ Nhất Linh. "
" Là ai ạ? "
" Con không biết sao? "
Lâm Đình đi ra gọi hai mẹ con vào ăn cơm thì nghe thấy cuộc đối thoại. Liền nói:
" Tôi và cô ta ly hôn khi em vừa đi được 1 tuần, nên con trai không biết. "
" Người mẹ nhắc đến là ai ạ? "
" Không quan trọng, không cần nhắc đến. Hai mẹ con vào ăn cơm đi. "
Cả nhà ba người ngồi vào bàn ăn cùng nhau ăn cơm, nhìn vô cùng hạnh phúc.
Lâm Đình liên tục gặp thức em cho cô, vừa nói:
" Em gầy như thế từ bao giờ? Bản thân, em cũng không biết chăm sóc rồi phải không? "
Tiểu Kỳ nhanh nhảu lên tiếng:
" Sau này con sẽ chăm sóc mẹ, mẹ sẽ không gầy nữa. "
" Tôi vẫn ổn. " Bạch Lan cười nhẹ một cái, rồi trả lời qua loa cho xong, gắp thức ăn bỏ vào chén của Tiểu Kỳ.
" Sau này nhớ về nhà sớm ăn cơm, tập đoàn của tôi thiếu một người tăng ca cũng chẳng thể phá sản được. "
Lần này Bạch Lan chỉ cúi đầu ăn cơm thật nhanh, chẳng thể nói gì cả.
Sau khi ăn cơm xong đã là 10h tối, bên ngoài còn đang mưa. Anh nghĩ đúng là ông trời cũng muốn giúp anh.
Còn cô thì chẳng nỡ để anh và Tiểu Kỳ phải về trong đêm mưa gió thế này, đành nói.
" Hay là hai người ở lại đây ngủ một đêm, sáng mai về cũng được. "
Hai ba con ngồi trên ghế sofa xem tivi cùng ngoảnh mặt nhìn cô như muốn nói: Mẹ/em nghĩ là con/anh muốn về nhà hả? Tiểu Kỳ vui vẻ chạy đến ôm chân cô.
" Ba ba với mẹ xinh đẹp cùng ngủ với con nhé? "
~ Hết chương 27 ~
Nghe thấy lời nói phát ra từ miệng Lâm Đình, tim cô bỗng thịch một cái. Lời nói chẳng thể thốt ra thêm.
Không thấy Bạch Lan phản bác lại lời anh nói, miệng anh bất giác cong lên.
Tiểu Kỳ cũng ở trên ghế vui như tết, cười nói:
" Thật không? Mẹ xinh đẹp sẽ sinh em gái cho con sao? "
" Chuyện này phải đợi mẹ con đồng ý mới có thể. " Lâm Đình khẽ nói.
Tiểu Kỳ lại nhìn cô với vẻ mong đợi.
" Có thể không ạ? "
Lâm Đình nghe thế thì không đi vào bếp ngay, mà ở lại nghe câu trả lời của cô.
Bạch Lan thấy thế chỉ có thể cười gượng rồi gật đầu xem như chấp nhận, nhưng lòng cô lại rối không thôi.
Nhận được câu trả lời như ý, Lâm Đình không nán lại nữa mà đi vào bếp hoàn thành nốt thức ăn.
Bạch Lan mắt rưng rưng, ôm lấy Tiểu Kỳ nhẹ nhàng nói.
" Mẹ nhớ con lắm. "
" Mẹ xinh đẹp đừng khóc, khóc rồi con sẽ đau lòng đấy. Con cũng nhớ mẹ lắm, sao mẹ không về sớm hơn ạ? Ba ba nói mẹ đi làm ở xa lắm. "
" Mẹ xin lỗi vì mẹ chẳng trở về sớm hơn, nhưng mẹ không về được. "
" Là ba ba chọc giận mẹ sao? Con biết ngay mà, lúc con hỏi ba ba tại sao mẹ lại đi làm xa, ba ba không chịu nói. "
" Không, là mẹ có lỗi với con. "
" Con bắt ba ba xin lỗi mẹ nhé? Sau này chúng ta đừng xa nhau nữa. "
Bạch Lan không dám trả lời liền hỏi sang chuyện khác.
" Vợ của ba ba có tốt với con không? " Nói câu này mà lòng Bạch Lan nặng trĩu.
" Mẹ sẽ không tốt với con hả? "
" Ý mẹ nói là Hạ Nhất Linh. "
" Là ai ạ? "
" Con không biết sao? "
Lâm Đình đi ra gọi hai mẹ con vào ăn cơm thì nghe thấy cuộc đối thoại. Liền nói:
" Tôi và cô ta ly hôn khi em vừa đi được 1 tuần, nên con trai không biết. "
" Người mẹ nhắc đến là ai ạ? "
" Không quan trọng, không cần nhắc đến. Hai mẹ con vào ăn cơm đi. "
Cả nhà ba người ngồi vào bàn ăn cùng nhau ăn cơm, nhìn vô cùng hạnh phúc.
Lâm Đình liên tục gặp thức em cho cô, vừa nói:
" Em gầy như thế từ bao giờ? Bản thân, em cũng không biết chăm sóc rồi phải không? "
Tiểu Kỳ nhanh nhảu lên tiếng:
" Sau này con sẽ chăm sóc mẹ, mẹ sẽ không gầy nữa. "
" Tôi vẫn ổn. " Bạch Lan cười nhẹ một cái, rồi trả lời qua loa cho xong, gắp thức ăn bỏ vào chén của Tiểu Kỳ.
" Sau này nhớ về nhà sớm ăn cơm, tập đoàn của tôi thiếu một người tăng ca cũng chẳng thể phá sản được. "
Lần này Bạch Lan chỉ cúi đầu ăn cơm thật nhanh, chẳng thể nói gì cả.
Sau khi ăn cơm xong đã là 10h tối, bên ngoài còn đang mưa. Anh nghĩ đúng là ông trời cũng muốn giúp anh.
Còn cô thì chẳng nỡ để anh và Tiểu Kỳ phải về trong đêm mưa gió thế này, đành nói.
" Hay là hai người ở lại đây ngủ một đêm, sáng mai về cũng được. "
Hai ba con ngồi trên ghế sofa xem tivi cùng ngoảnh mặt nhìn cô như muốn nói: Mẹ/em nghĩ là con/anh muốn về nhà hả? Tiểu Kỳ vui vẻ chạy đến ôm chân cô.
" Ba ba với mẹ xinh đẹp cùng ngủ với con nhé? "
~ Hết chương 27 ~
Danh sách chương