Tác giả: Già Đầu Vẫn Ế

Có lẽ đối với Cẩm San đây là bữa ăn mà khó nuốt nhất trong đời cô, nhưng qua hôm nay ba mẹ cô sẽ không ép cô đi xem mắt nữa là cô vui rồi

[…]

Kết thúc một buổi gặp mặt căng thẳng mệt mỏi, Cẩm San dựa mình vào ghế thở phào nhẹ nhõm

" Tôi cứ lo lắng hai chúng ta bị bại lộ"

Ôn Đình Mặc đang lái xe, tâm trạng anh vui vẻ, chiếc xe chạy đều đều chứ không phóng nhanh như mũi tên nữa

" Tôi đã nói rồi, em phải tin tưởng tôi chứ "

" Cho tới bây giờ tim tôi vẫn còn đập như muốn rụng ra đây này "_ Cẩm San thở dài, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn, cô cười tươi

Hai chân mày Ôn Đình Mặc chau lại khó hiểu " Đang cười gì đấy? "

Cẩm San quay qua nhìn anh cười rạng rỡ, ánh mắt đầy hạnh phúc " Cảm ơn anh, thời gian tới tôi sẽ không cần phải nghĩ cách đối phó ba tôi nữa rồi "

Ánh mắt cô long lanh như hạt sương mai buổi sáng, lông mi dài cong vuốt khiến cho cặp mắt thêm phần to tròn và đẹp hơn

Đôi mắt to tròn đó cứ chớp liên tục, miệng nở nụ cười như hoa anh đào nở rộ, với má lún đồng tiền khiến cho người đối diện không khỏi bối rối...

Tim anh bỗng đập rộn ràng khi nhìn thấy nụ cười chói chang đó, nhịp tim càng lúc càng đập mạnh hơn khi mỗi lần cô nhìn anh với khoảnh cách gần

Anh đưa ngón tay dí lên trán cô rồi đẩy cô một cái

Gương mặt cố tỏ ra nghiêm túc nhưng thật sâu trong lòng anh đang giống như pháo hoa đêm giao thừa...

" Thôi vui mừng sớm đi, em còn có một điều kiện phải thực hiện như đã hứa đấy "

Nụ cười trên môi Cẩm San chưa nở rộ được bao lâu thì lập tức vụt tắt, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét

" Nè! Nói điều kiện ra đi, anh chẳng có nổi một giây phút tốt đẹp "

Ôn Đình Mặc nhếc môi cười nhẹ " Tôi đang cần một thư ký riêng, tuy em có hơi ngốc nhưng mà tay chân có vẻ cũng nhanh nhẹ "

Cô quay mặt từ từ qua nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc " What??? Thư ký???"

Để xác nhận lại xem mình có đang nghe nhầm không Cẩm San phải hỏi lại lần nữa

Ôn Đình Mặc chăm chú lái xe chẳng thèm nhìn lấy thái độ lúc này của cô chỉ thản nhiên" Ừ " một tiếng...

Cẩm San vẫn chưa hết thắc mắc " Anh làm nhân viên bán bảo hiểm cũng cần thư ký sao??"

Ôn Đình Mặc thở dài một tiếng, cô gái bên cạnh anh bây giờ là ngốc thật hay giả ngốc đây, làm gì có nhân viên bán bảo hiểm nào mặc toàn đồ mắc tiền, đi xe sang như anh cơ chứ

" Nếu em không muốn làm chúng ta có thể quay lại nói với ba mẹ em về quan hệ thật sự giữa chúng ta "

Anh nhướng vai, vẻ mặt đắc chí nhìn cô

Còn cô gương mặt ấm ức không tả nổi " Cái đồ điên nhà anh, tôi sẽ làm...hừ.."

Cô hừ một tiếng rồi quay mặt qua cửa kính chẳng thèm nói chuyện với anh nữa, mỗi lần nói chuyện là y như rằng cãi vã

" Em ở chung cư này sao?"

Cẩm San vội lấy túi xách và áo khoác để ở ghế sau, mặt thờ ơ trả lời " Đúng vậy "

Ôn Đình Mặc liếc qua nhìn cô " Không mời tôi lên nhà sao??"

Cẩm San mở cửa lưng chừng quay mặt lại nhìn Ôn Đình Mặc

" Anh đừng có mơ "

Ôn Đình Mặc không tức giận mà cười vui vẻ " Được rồi tôi sẽ liên lạc với em để báo thời gian làm việc "

Cô bước xuống rồi nhanh chóng đóng cửa xe thật mạnh để không phải nghe cái giọng điệu đáng ghét đó nữa

Chiếc xe màu đen bóng loáng lướt nhanh rồi đi khỏi đó

Cẩm San cũng quay mặt đi vào hướng khu chung cư

Nhưng mà cô vừa mới nghĩ, anh ta bảo liên lạc với cô, nhưng mà cô với anh gặp nhau toàn tình cơ, làm gì có số điện thoại hay trang mạng xã hội nào của nhau

Cô lắc đầu khó hiểu, nhưng mà mặc kệ vậy, nếu anh ta không kiếm cô nữa thì càng tốt chứ sao?

Về tới căn hộ của mình Cẩm San lấy điện thoại ra bấm, cô nhắn tin cho cô bạn thân Lam Lam, đã cả tuần nay hai người không gặp nhau rồi...

Tối hôm nay cả hai hẹn nhau ở một quán cà phê quen thuộc của cả hai

Cẩm San thả điện thoại xuống vào nhà tắm ngâm mình trong bồn nước ấm với mùi tinh dầu hoa nhài dịu nhẹ thoải mái...

Cô ngả mình nằm xuống, nhắm mắt lại tận hưởng sự thoải mái lúc này

Nhưng sao khi cô nhắm mắt lại thì toàn thấy hình bóng tên họ Ôn kia chứ

" Trời ơi... Cái quỷ quái gì xảy ra với mình thế này...điên rồi...điên rồi... "

Cẩm San liên tục lấy tay đập lên trán cho tỉnh táo, cô nghĩ rằng có lẽ vì anh và cô mỗi lần gặp đều gặp phiền phức nên cô bị ám ảnh chăng...

Nhưng mà cho dù có tịnh tâm nhắm mắt suy nghĩ về việc khác thì vẫn không thể nào loại bỏ được hình ảnh của Ôn Đình Mặc trong đầu cô...

" Mình điên rồi... Mình bị ám ảnh rồi sao??"

Trong suy nghĩ của cô luôn có hình ảnh người đàn ông đó khiến cô vô cùng hoảng loạn...

" Tên đó dọa mày bệnh luôn rồi San San ơi..."

Không còn muốn ngâm mình trong nước ấm như thường ngày nữa, lần đầu tiên trong đời lại có một người khiến cho cô có thể thay đổi thói quen sở thích như vậy....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện