Chương 3663

Liễu Ảnh nhìn mẹ mình. Vốn tưởng bà sẽ oán hận, khi đến đây bà sẽ mất lý trí, nhưng không ngờ bà vẫn rất tỉnh táo, còn chủ động an ủi cô. Trong lòng Liễu Ảnh thấy áy náy, cô vẫn khiến mẹ mình phải lo lắng.

Tuy nhiên, Liễu Ảnh vẫn không thể tin nổi, cô hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự không hận Tư Đồ Không sao?”

Cả người mẹ Liễu run lên, trong nháy mắt Liễu Ảnh đã hiểu ra. Đúng vậy, sao có thể không hận chứ? Tất nhiên mẹ cô cũng hận Tư Đồ Không, hận anh ta đã giết chết người mà bà yêu thương nhất.

Mẹ Liễu dùng sức hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi nói: “Chắc chắn là mẹ hận anh ta, nhưng… mẹ còn yêu con hơn. Nếu vì nỗi hận của mẹ mà khiến cuộc đời con sau này không được an lành thì sao mẹ nỡ nhẫn tâm! Đã nhiều năm trôi qua, thật ra mẹ cũng đã suy nghĩ kỹ. Chúng ta muốn tìm Tư Đồ Không báo thù chỉ như lấy trứng chọi đá thôi, huống chi lại không có chứng cứ gì. Mẹ còn có các con nữa, không thể không quan tâm đến. Lúc trước con ở cạnh Tư Đồ Không năm năm, giữa hai người không có quá nhiều mâu thuẫn, vì vậy mẹ đã nghĩ không thể để con biết, chờ hết thời gian năm năm mẹ sẽ đón con đi.

Nhưng bây giờ… con lại biết rồi.”

“Mẹ, không phải con không muốn báo thù.” Liễu Ảnh nói với vẻ nặng nề. Có rất nhiều chuyện, cô thừa nhận nhưng không có nghĩa là cô cam tâm. Cô chắc chắn không bao giờ dễ dàng chấp nhận chuyện của ba mình như vậy, cô hận! Hơn nữa lại còn là nỗi hận không thể tha thứ nổi.

“Liễu Ảnh, lần này mẹ đến đây là vì muốn nói với con. Dù con quyết định như thế nào mẹ cũng sẽ ủng hộ con. Nếu con muốn trả thù thì dù có liều cả tính mạng mẹ cũng sẽ ở bên con. Nếu con không muốn trả thù, muốn rời đi mẹ cũng sẽ không trách con.” Mẹ Liễu bình tĩnh nói. Dù có oán trách hơn nữa, có hận thù hơn nữa thì sau năm năm suy nghĩ kỹ càng bà cũng phát hiện ra chuyện lúc trước không hề đơn giản. Huống chi bà còn có con cái, không thể không suy nghĩ vì chúng được. Chỉ cần có thể khiến cho hai đứa con mình được sống tốt thì chuyện gì bà cũng buông bỏ.

“Mẹ, mẹ thật sự sẽ không trách con sao? Thế nhưng, chính con tự trách mình.” Liễu Ảnh hỏi, trong mắt là vẻ thấp thỏm lo âu. Mối thù của ba cô cứ buông bỏ như vậy sao? Ông ấy là chồng của mẹ mà! Liễu Ảnh cảm thấy trong lòng bất an. Cô muốn từ bỏ là vì không muốn có dây dưa gì với Tư Đồ Không nữa, không muốn để bà Tư Đồ có bất kỳ cơ hội hay lý do gì để làm tổn thương người nhà mình nữa. Tư Đồ Không muốn giữ cô lại, bà Tư Đồ lại muốn cô đi, hai người họ không thể nào hòa giải, Liễu Ảnh không muốn bị kẹt giữa bọn họ. Dù là Tư Đồ Không hay bà Tư Đồ thì cô cũng không thể đắc tội nổi. Vậy thì cô sẽ tránh đi, đưa người nhà mình tránh đi là được phải không?

“Mẹ sẽ không trách con. Đây là chuyện chính mẹ còn không làm nổi thì tại sao lại đổ lên đầu con được chứ? Huống chi, sao mẹ có thể để con sống cả đời trong hận thù được? Mẹ sẽ không trách con, mẹ chỉ tiếc là năm năm trước đã không đưa con đi theo luôn.” Mẹ Liễu nói với vẻ hối tiếc. Trước nay bà đều không nghĩ tới việc sẽ có người lôi chuyện này ra nói lại, mà lại còn là bà Tư Đồ chính miệng nói ra. Bà không hiểu bà Tư Đồ đang lo lắng điều gì, Liễu Ảnh đã có thể rời đi thì vì sao lại không buông tha cho cô?

“Mẹ, đó không phải là lỗi sai của mẹ. Bà Tư Đồ nói ra chuyện này là bởi vì Tư Đồ Không không muốn thả con đi.” Liễu Ảnh nói rất bình tĩnh, ánh sáng trong mắt như đã bị dập tắt. Cô và Tư Đồ Không thật sự vẫn mãi… dây dưa không dứt.

“Cái gì?” Mẹ Liễu không hiểu như vậy là có ý gì. Chẳng lẽ không phải là bà Tư Đồ Không chịu để cho Liễu Ảnh rời đi sao? Sao lại liên quan đến Tư Đồ Không? Người này muốn trả thù, chồng bà đã chết, thời gian năm năm cũng đã đủ rồi, vậy thì vì sao anh ta vẫn không cam lòng buông tay?

Ánh sáng trong mắt Liễu Ảnh lóe lên, cô kể cho mẹ Liễu nghe chuyện giữa mình và Tư Đồ Không. Tuy nhiên, vẫn có vài chuyện cô không thể nói ra lời. Ví dụ như chuyện Tư Đồ Không muốn cô sinh con cho anh ta, hay chuyện Tư Đồ Không nói rằng anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép cô rời đi.

Liễu Ảnh không muốn mẹ lo lắng, cô không muốn như vậy một chút nào, càng không muốn mẹ biết mình và Tư Đồ Không lằng nhằng với nhau ra sao. Như thể đây là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ. Về bản thỏa thuận năm năm kia, Liễu Ảnh không thể nói rõ là mình có hối hận hay không. Được cái này thì mất cái kia. Chuyện lúc đầu là không thể tránh khỏi, đúng như những gì mẹ cô đã nói, Tư Đồ Không không thể nào tha cho nhà họ Liễu, thế nhưng… có một số chuyện có thể tránh được. Ví dụ như, năm năm trước, nếu cô ra đi thì đã không có chuyện lằng nhằng và khó xử như bây giờ. Ánh mắt Liễu Ảnh thoáng dao động, phải chăng cô có thể suy nghĩ nhẹ nhàng hơn một chút?

Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, bà hiểu rõ con gái mình đang giấu giếm gì đó, bà muốn hỏi, ngặt nỗi Liễu Ảnh không muốn nói nên bà cũng không bắt ép, chỉ gật đầu. Nhưng có rất nhiều chuyện bà không thể hiểu được nên vẫn hỏi: “Tư Đồ Không thật sự không để con rời đi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện