Tướng quân Hàn biết Lý Thiệu Minh, biết anh là người nắm binh quyền số một ở nước ngoài, cao thủ hàng đầu thế giới. Anh không chỉ có võ nghệ cao cường, hơn nữa còn có tâm tư sâu xa, mưu lược hơn người, phương diện chiến thuật còn giỏi hơn phương diện võ thuật, anh quả là một thiên tài.
Tướng quân Hàn luôn muốn xưng anh em với Lý Thiệu Minh, cùng thảo luận ngang hàng với Lý Thiệu Minh, Hàn Phúc Giả chỉ được coi là cháu gọi Lý Thiệu Minh bằng chú, Hàn Bân thì chỉ có thể xem là thế hệ cháu chắt.
Lý Thiệu Minh không dễ chọc, Hàn Phúc Giả phải tranh thủ cho Hàn Bân một cơ hội để nói lời xin lỗi với Lý Thiệu Minh, làm hòa với anh.
Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ đã kết hôn, Hàn Bân rất hận Lý Thiệu Minh, bây giờ muốn hắn bị bẽ mặt, lại còn bị chú ba ép đi xin lỗi Lý Thiệu Minh, sao hắn có thể chịu nổi chứ? Quả nhiên hắn nhìn thấy ông nội mình, tướng quân Hàn đang ngồi cùng Liễu Bân trong góc, ông cụ mỉm cười nhìn hắn.
Hàn Uy Phong là nhân vật cương trực của nhà họ Hàn. Con cháu nhà họ Hàn không phải chỉ có mình hắn, nếu chọc giận Hàn Uy Phong thì nói không chừng hắn sẽ bị Hàn Uy Phong đối xử lạnh nhạt, bố hắn cũng có thể bị liên lụy.
Hắn không cam lòng, không phục!
Không hiểu sao Lý Thiệu Minh lại được ông cụ nhà họ Hàn coi trọng, Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp, hắn uống ba viên đan dược kia cũng sẽ trở thành cao thủ Thần Cấp.
Chẳng qua là Lý Thiệu Minh nhiều tiền hơn hắn một chút, đẹp trai hơn hắn một chút, như vậy thì có gì tài giỏi chứ!
Hắn bị ép đi xin lỗi người mà hắn ghét, hận không thể đập nứt cái khay trong tay, nhưng lại không dám dùng quá nhiều sức lực, nếu không với lực tay của cao thủ Tông Sư cấp cao như hắn, cái khay sẽ vỡ vụn, bộ đan dược sẽ rơi xuống đất.
Không được, hắn không thể xin lỗi Lý Thiệu Minh, không làm nổi chuyện giảng hòa cùng anh.
Võ công kém hơn anh thì khổ cực luyện tập là được. Không có tiền, hắn có thể đi làm vệ sĩ kiếm tiền giống như nhiều cao thủ khác.
Hắn nhất định sẽ không nhận thua với Lý Thiệu Minh.
“Chú ba, cháu còn phải về đội đặc chủng huấn luyện, cháu đi trước đây”.
Hàn Bân vốn tưởng rằng bộ đan dược này là cho hắn, Hàn Phúc Giả lại bất ngờ bảo hắn đem tặng Lý Thiệu Minh, trong lòng hắn chỉ cảm thấy bị sỉ nhục.
Cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, hắn đưa lại bộ đan dược cho Hàn Phúc Giả, bước xuống sân khấu với vẻ mặt lạnh lùng và rời đi ngay.
Thấy Hàn Bân như vậy, Hàn Phúc Giả hơi bối rối.
Ông thầm nghĩ chẳng lẽ không nên tặng bộ đan dược này cho Lý Thiệu Minh sao? Chút bản lĩnh này của cháu, không đáng uống viên đan dược tốt như vậy đâu nhỉ?
“Ông Hàn, hình như Hàn Bân giận rồi”, Liễu Bân nói với Hàn Uy Phong.
“Đứa cháu này quá kiêu ngạo”, sắc mặt Hàn Uy Phong không tốt lắm.
Hàn Phúc Giả cho Hàn Bân một cơ hội xin lỗi mà Hàn Bân lại bỏ đi luôn. Hàn Phúc Giả suy nghĩ một lát, tự mình cầm khay đựng bộ đan dược đi đến chỗ Lý Thiệu Minh: “Cậu Lý, đứa nhỏ nhà anh trai tôi không hiểu chuyện, cậu khoan dung rộng lượng, mong cậu đừng chấp nhặt với nó. Nó quen Tiểu Vũ từ nhỏ, nhất thời không chấp nhận nổi chuyện Tiểu Vũ kết hôn với cậu. Cậu là sư phụ của Phi Phi, là người quen của nhà họ Hàn chúng tôi, có vài lời tôi không ngại nói thẳng. Lúc biết Tiểu Vũ kết hôn với cậu, trong lòng tôi rất ngạc nhiên. Nhưng tôi tin rằng, Tiểu Vũ gả cho cậu là lựa chọn chính xác nhất, mười Hàn Bân cũng không bằng cậu”.
“Đôi khi duyên phận rất kì lạ. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn, nhưng có thể cưới được Tiểu Vũ, chính là thu hoạch lớn nhất cuộc đời tôi. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Hàn Bân có lẽ thích Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ là người đã kết hôn, anh ta không nên làm phiền cô ấy nữa”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“Đúng vậy, tôi nhất định sẽ bảo bố nó dạy bảo nó thật tốt”, Hàn Phúc Giả cười nói.
“Nhân phẩm của anh con rất tốt, chỉ là đôi lúc hơi kiêu ngạo. Sư phụ nói đúng lắm, nên trấn áp anh ấy”, Hàn Phi Phi lập tức chạy đến, ủng hộ Lý Thiệu Minh.
“Nể mặt cô đó”, Lý Thiệu Minh thuận tay đưa bộ đan dược cho Heo Rừng, mỉm cười nhéo mũi Hàn Phi Phi.
“A”, Hàn Phi Phi đáng yêu kêu lên một tiếng.
“Heo Rừng, bảo quản bộ đan dược này cho tốt, một viên cho anh, hai viên cho Cuồng Phong, tối nay tôi đích thân giúp hai người luyện công”, Lý Thiệu Minh nói.
“Vâng!”, hai mắt Heo Rừng phát sáng, vô cùng phấn khích.
Anh ta biết rõ thực lực của Lý Thiệu Minh, có cao thủ Thần Cấp cấp cao tận tay chỉ dạy, anh ta có thể đi đường tắt. Con đường anh ta chưa từng đi qua, Lý Thiệu Minh đều đã từng đi đến, có anh tận tình chỉ dạy, chẳng bao lâu nữa Heo Rừng sẽ trở thành cao thủ.
Trong lòng Heo Rừng vẫn còn hơi lo sợ, anh ta bị Lý Thiệu Minh đánh cực mạnh, xương cốt toàn thân gãy lìa, đổi lại một bộ xương cốt hoàn toàn mới, đó là loại đau đớn không cách nào hình dung nổi.
Tối nay, Lý Thiệu Minh sẽ không ngược đãi anh ta giống lúc trước nữa chứ?
“Thực sự còn đau đớn hơn lúc trước, anh nên chuẩn bị tinh thần thật tốt đi”, Lý Thiệu Minh thấy vẻ mặt khó coi của Heo Rừng liền đoán được suy nghĩ của anh ta.
“Phi Phi, cô chỉ là một cô gái bình thường được tôi truyền công lực, mặc dù hiện giờ cô chưa phải thực lực cấp Tông Sư, nhưng được tôi khai thông hai mạch Nhâm Đốc, không bao lâu nữa là có thể trở thành cao thủ Tông Sư, đại khái là cao thủ Tông Sư cấp trung. Muốn đạt được thành tích cao hơn, chỉ có thể khổ công luyện tập, đan dược chỉ để bổ trợ, không phải đường tắt cho con đường luyện tập của cô. Cô có thể chịu khổ đúng không? Tối nay tôi không luyện võ với cô, cô không có ý kiến gì chứ?”
“Sư phụ nói đúng, tôi có thể chịu được khổ. Sau khi anh truyền võ công cho tôi, tôi cảm thấy thể lực bản thân tốt hơn trước rất nhiều, gần đây bụng dưới hơi phình ra, mỗi bữa ăn chẳng được bao nhiêu, người cũng gầy đi, mảnh mai hơn trước nhiều. Tố chất cơ thể bây giờ đã đủ tốt rồi, tôi không muốn luyện thành thần Đầu Đồng như La Vĩnh Liệt”, Hàn Phi Phi cười ngượng ngùng.
“Bụng dưới phồng lên là vì trong người cô có chân khí, người có chân khí, ít đói hơn người bình thường. Sư phụ dẫn dắt, tu luyện là do cá nhân mỗi người. Cô không thích hợp đi nước ngoài với tôi, bố cô là người tốt, ở lại bảo vệ ông ấy thật tốt đi”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Ha ha ha, cậu Lý, chúc mừng, lấy được báu vật của gia tộc Diệp Hách Na Lạp”, đột nhiên, một tiếng cười sảng khoái truyền đến chỗ mấy người Lý Thiệu Minh.
Vẻ ngoài Thanh Phong anh tuấn, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ tuổi ba mươi. Da dẻ mịn màng, sắc mặt hồng hào.
Ông ta sờ cái cằm nhẵn nhụi, mặc một bộ đồ kiểu thời Đường màu trắng, dẫn theo đám đệ tử đi tới.
Liếc nhìn hộp gấm trên tay Lý Thiệu Minh, trong mắt ông ta lóe lên chút tham lam. Ông ta không biết trong đó có báu vật gì, nhưng vẫn muốn có được nó.
Ông ta nổi tiếng nhân từ, anh hùng vô song, coi trọng thể diện, chắc chắn không thể trắng trợn cướp đoạt.
“Cậu Lý, chúc mừng cậu, thiếu niên anh hùng, tuổi còn trẻ đã là cao thủ Thần Cấp, còn có nhiều tiền tài như vậy, thành tựu tốt hơn nhiều so với những người tầm thường như chúng tôi. Tôi thành tâm chúc mừng cậu có được báu vật của gia tộc Diệp Hách Na Lạp. Tôi muốn xem thử báu vật của cậu, không biết có thể nể mặt không?”, Thanh Phong mỉm cười nói với Lý Thiệu Minh.
“Sư phụ tôi là anh hùng kiệt xuất, một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, thầy có hứng thú muốn xem báu vật này là may mắn của anh, hãy giao báu vật của anh ra để sư phụ tôi xem thử”, thanh niên áo trắng ngẩng đầu kiêu ngạo nói.
Thực lực của Thanh Phong là cao thủ Thần Cấp cấp cao, nhưng trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, kinh nghiệm thực chiến của ông ta là thấp nhất. Ông ta coi trọng thanh danh, chỉ đánh với vài kẻ yếu đuối, trước nay chưa từng dám so tài với cao thủ.
Ông ta muốn xem báu vật của Lý Thiệu Minh, nhưng trong lòng vẫn khinh thường anh, không có thái độ thành khẩn, chỉ muốn dựa vào địa vị của mình chèn ép Lý Thiệu Minh, bắt anh giao báu vật ra.
Nếu cái thanh sắt gỉ của Lý Thiệu Minh thật sự là một báu vật, ông ta vẫn có thể ỷ vào thân phận và địa vị bắt nạt Lý Thiệu Minh, khiến anh hai tay dâng lên món báu vật trị giá ba tỷ này.
“Không được”, Lý Thiệu Minh thẳng thắn quay đầu, giao đồ cho Cuồng Phong giữ, rồi bế Tiểu Bình An chuẩn bị rời đi.
Thanh Phong vốn tưởng rằng Lý Thiệu Minh sẽ nịnh nọt ông ta và cung kính dâng báu vật lên.
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, ông ta sửng sốt...
Tướng quân Hàn luôn muốn xưng anh em với Lý Thiệu Minh, cùng thảo luận ngang hàng với Lý Thiệu Minh, Hàn Phúc Giả chỉ được coi là cháu gọi Lý Thiệu Minh bằng chú, Hàn Bân thì chỉ có thể xem là thế hệ cháu chắt.
Lý Thiệu Minh không dễ chọc, Hàn Phúc Giả phải tranh thủ cho Hàn Bân một cơ hội để nói lời xin lỗi với Lý Thiệu Minh, làm hòa với anh.
Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ đã kết hôn, Hàn Bân rất hận Lý Thiệu Minh, bây giờ muốn hắn bị bẽ mặt, lại còn bị chú ba ép đi xin lỗi Lý Thiệu Minh, sao hắn có thể chịu nổi chứ? Quả nhiên hắn nhìn thấy ông nội mình, tướng quân Hàn đang ngồi cùng Liễu Bân trong góc, ông cụ mỉm cười nhìn hắn.
Hàn Uy Phong là nhân vật cương trực của nhà họ Hàn. Con cháu nhà họ Hàn không phải chỉ có mình hắn, nếu chọc giận Hàn Uy Phong thì nói không chừng hắn sẽ bị Hàn Uy Phong đối xử lạnh nhạt, bố hắn cũng có thể bị liên lụy.
Hắn không cam lòng, không phục!
Không hiểu sao Lý Thiệu Minh lại được ông cụ nhà họ Hàn coi trọng, Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp, hắn uống ba viên đan dược kia cũng sẽ trở thành cao thủ Thần Cấp.
Chẳng qua là Lý Thiệu Minh nhiều tiền hơn hắn một chút, đẹp trai hơn hắn một chút, như vậy thì có gì tài giỏi chứ!
Hắn bị ép đi xin lỗi người mà hắn ghét, hận không thể đập nứt cái khay trong tay, nhưng lại không dám dùng quá nhiều sức lực, nếu không với lực tay của cao thủ Tông Sư cấp cao như hắn, cái khay sẽ vỡ vụn, bộ đan dược sẽ rơi xuống đất.
Không được, hắn không thể xin lỗi Lý Thiệu Minh, không làm nổi chuyện giảng hòa cùng anh.
Võ công kém hơn anh thì khổ cực luyện tập là được. Không có tiền, hắn có thể đi làm vệ sĩ kiếm tiền giống như nhiều cao thủ khác.
Hắn nhất định sẽ không nhận thua với Lý Thiệu Minh.
“Chú ba, cháu còn phải về đội đặc chủng huấn luyện, cháu đi trước đây”.
Hàn Bân vốn tưởng rằng bộ đan dược này là cho hắn, Hàn Phúc Giả lại bất ngờ bảo hắn đem tặng Lý Thiệu Minh, trong lòng hắn chỉ cảm thấy bị sỉ nhục.
Cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, hắn đưa lại bộ đan dược cho Hàn Phúc Giả, bước xuống sân khấu với vẻ mặt lạnh lùng và rời đi ngay.
Thấy Hàn Bân như vậy, Hàn Phúc Giả hơi bối rối.
Ông thầm nghĩ chẳng lẽ không nên tặng bộ đan dược này cho Lý Thiệu Minh sao? Chút bản lĩnh này của cháu, không đáng uống viên đan dược tốt như vậy đâu nhỉ?
“Ông Hàn, hình như Hàn Bân giận rồi”, Liễu Bân nói với Hàn Uy Phong.
“Đứa cháu này quá kiêu ngạo”, sắc mặt Hàn Uy Phong không tốt lắm.
Hàn Phúc Giả cho Hàn Bân một cơ hội xin lỗi mà Hàn Bân lại bỏ đi luôn. Hàn Phúc Giả suy nghĩ một lát, tự mình cầm khay đựng bộ đan dược đi đến chỗ Lý Thiệu Minh: “Cậu Lý, đứa nhỏ nhà anh trai tôi không hiểu chuyện, cậu khoan dung rộng lượng, mong cậu đừng chấp nhặt với nó. Nó quen Tiểu Vũ từ nhỏ, nhất thời không chấp nhận nổi chuyện Tiểu Vũ kết hôn với cậu. Cậu là sư phụ của Phi Phi, là người quen của nhà họ Hàn chúng tôi, có vài lời tôi không ngại nói thẳng. Lúc biết Tiểu Vũ kết hôn với cậu, trong lòng tôi rất ngạc nhiên. Nhưng tôi tin rằng, Tiểu Vũ gả cho cậu là lựa chọn chính xác nhất, mười Hàn Bân cũng không bằng cậu”.
“Đôi khi duyên phận rất kì lạ. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn, nhưng có thể cưới được Tiểu Vũ, chính là thu hoạch lớn nhất cuộc đời tôi. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Hàn Bân có lẽ thích Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ là người đã kết hôn, anh ta không nên làm phiền cô ấy nữa”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“Đúng vậy, tôi nhất định sẽ bảo bố nó dạy bảo nó thật tốt”, Hàn Phúc Giả cười nói.
“Nhân phẩm của anh con rất tốt, chỉ là đôi lúc hơi kiêu ngạo. Sư phụ nói đúng lắm, nên trấn áp anh ấy”, Hàn Phi Phi lập tức chạy đến, ủng hộ Lý Thiệu Minh.
“Nể mặt cô đó”, Lý Thiệu Minh thuận tay đưa bộ đan dược cho Heo Rừng, mỉm cười nhéo mũi Hàn Phi Phi.
“A”, Hàn Phi Phi đáng yêu kêu lên một tiếng.
“Heo Rừng, bảo quản bộ đan dược này cho tốt, một viên cho anh, hai viên cho Cuồng Phong, tối nay tôi đích thân giúp hai người luyện công”, Lý Thiệu Minh nói.
“Vâng!”, hai mắt Heo Rừng phát sáng, vô cùng phấn khích.
Anh ta biết rõ thực lực của Lý Thiệu Minh, có cao thủ Thần Cấp cấp cao tận tay chỉ dạy, anh ta có thể đi đường tắt. Con đường anh ta chưa từng đi qua, Lý Thiệu Minh đều đã từng đi đến, có anh tận tình chỉ dạy, chẳng bao lâu nữa Heo Rừng sẽ trở thành cao thủ.
Trong lòng Heo Rừng vẫn còn hơi lo sợ, anh ta bị Lý Thiệu Minh đánh cực mạnh, xương cốt toàn thân gãy lìa, đổi lại một bộ xương cốt hoàn toàn mới, đó là loại đau đớn không cách nào hình dung nổi.
Tối nay, Lý Thiệu Minh sẽ không ngược đãi anh ta giống lúc trước nữa chứ?
“Thực sự còn đau đớn hơn lúc trước, anh nên chuẩn bị tinh thần thật tốt đi”, Lý Thiệu Minh thấy vẻ mặt khó coi của Heo Rừng liền đoán được suy nghĩ của anh ta.
“Phi Phi, cô chỉ là một cô gái bình thường được tôi truyền công lực, mặc dù hiện giờ cô chưa phải thực lực cấp Tông Sư, nhưng được tôi khai thông hai mạch Nhâm Đốc, không bao lâu nữa là có thể trở thành cao thủ Tông Sư, đại khái là cao thủ Tông Sư cấp trung. Muốn đạt được thành tích cao hơn, chỉ có thể khổ công luyện tập, đan dược chỉ để bổ trợ, không phải đường tắt cho con đường luyện tập của cô. Cô có thể chịu khổ đúng không? Tối nay tôi không luyện võ với cô, cô không có ý kiến gì chứ?”
“Sư phụ nói đúng, tôi có thể chịu được khổ. Sau khi anh truyền võ công cho tôi, tôi cảm thấy thể lực bản thân tốt hơn trước rất nhiều, gần đây bụng dưới hơi phình ra, mỗi bữa ăn chẳng được bao nhiêu, người cũng gầy đi, mảnh mai hơn trước nhiều. Tố chất cơ thể bây giờ đã đủ tốt rồi, tôi không muốn luyện thành thần Đầu Đồng như La Vĩnh Liệt”, Hàn Phi Phi cười ngượng ngùng.
“Bụng dưới phồng lên là vì trong người cô có chân khí, người có chân khí, ít đói hơn người bình thường. Sư phụ dẫn dắt, tu luyện là do cá nhân mỗi người. Cô không thích hợp đi nước ngoài với tôi, bố cô là người tốt, ở lại bảo vệ ông ấy thật tốt đi”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Ha ha ha, cậu Lý, chúc mừng, lấy được báu vật của gia tộc Diệp Hách Na Lạp”, đột nhiên, một tiếng cười sảng khoái truyền đến chỗ mấy người Lý Thiệu Minh.
Vẻ ngoài Thanh Phong anh tuấn, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ tuổi ba mươi. Da dẻ mịn màng, sắc mặt hồng hào.
Ông ta sờ cái cằm nhẵn nhụi, mặc một bộ đồ kiểu thời Đường màu trắng, dẫn theo đám đệ tử đi tới.
Liếc nhìn hộp gấm trên tay Lý Thiệu Minh, trong mắt ông ta lóe lên chút tham lam. Ông ta không biết trong đó có báu vật gì, nhưng vẫn muốn có được nó.
Ông ta nổi tiếng nhân từ, anh hùng vô song, coi trọng thể diện, chắc chắn không thể trắng trợn cướp đoạt.
“Cậu Lý, chúc mừng cậu, thiếu niên anh hùng, tuổi còn trẻ đã là cao thủ Thần Cấp, còn có nhiều tiền tài như vậy, thành tựu tốt hơn nhiều so với những người tầm thường như chúng tôi. Tôi thành tâm chúc mừng cậu có được báu vật của gia tộc Diệp Hách Na Lạp. Tôi muốn xem thử báu vật của cậu, không biết có thể nể mặt không?”, Thanh Phong mỉm cười nói với Lý Thiệu Minh.
“Sư phụ tôi là anh hùng kiệt xuất, một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, thầy có hứng thú muốn xem báu vật này là may mắn của anh, hãy giao báu vật của anh ra để sư phụ tôi xem thử”, thanh niên áo trắng ngẩng đầu kiêu ngạo nói.
Thực lực của Thanh Phong là cao thủ Thần Cấp cấp cao, nhưng trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, kinh nghiệm thực chiến của ông ta là thấp nhất. Ông ta coi trọng thanh danh, chỉ đánh với vài kẻ yếu đuối, trước nay chưa từng dám so tài với cao thủ.
Ông ta muốn xem báu vật của Lý Thiệu Minh, nhưng trong lòng vẫn khinh thường anh, không có thái độ thành khẩn, chỉ muốn dựa vào địa vị của mình chèn ép Lý Thiệu Minh, bắt anh giao báu vật ra.
Nếu cái thanh sắt gỉ của Lý Thiệu Minh thật sự là một báu vật, ông ta vẫn có thể ỷ vào thân phận và địa vị bắt nạt Lý Thiệu Minh, khiến anh hai tay dâng lên món báu vật trị giá ba tỷ này.
“Không được”, Lý Thiệu Minh thẳng thắn quay đầu, giao đồ cho Cuồng Phong giữ, rồi bế Tiểu Bình An chuẩn bị rời đi.
Thanh Phong vốn tưởng rằng Lý Thiệu Minh sẽ nịnh nọt ông ta và cung kính dâng báu vật lên.
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, ông ta sửng sốt...
Danh sách chương