Đến đâu cũng có anh.
Lúc này trong lòng Hiên Tịnh Vũ dần dần trở nên tức giận một cách khó hiểu. Hôm qua gặp anh ở quán cafe trong trung tâm thành phố, nhìn thấy anh ở cùng với cô Hàn với nụ cười bỉ ổi, bởi vì Hàn Phi Phi là bạn thân của cô, lúc đó cô đã nhịn, không so đo với anh như bình thường. Nhưng hôm nay, lại nhìn thấy anh ở tiệc rượu cao cấp trong thành phố.
Hiên Tịnh Vũ không nhịn được hít sâu một hơi, vậy là anh đã ôm được chân của cô Hàn rồi đúng không...
Lúc này Lý Thiệu Minh mặc bộ đồ rằn ri, chân đi một đôi giày tác chiến, hoàn toàn không ăn nhập gì với các cô gái trang phục lộng lẫy và thanh niên âu phục giày da có mặt trong tiệc rượu. Nhưng trên mặt anh luôn mang theo nụ cười tự tin, chắp hai tay dạo bước thong dong trong bữa tiệc, giống như khách mời tôn quý nhất tối nay.
Nụ cười tự tin này của anh, dù nhìn thế nào cũng thấy bỉ ổi. Gia thế của Hàn Phi Phi hiển hách, trong mắt Hiên Tịnh Vũ, nụ cười trên gương mặt anh hoàn toàn là gã tình nhân sau khi ôm được pho tượng lớn như cô Hàn, bất giác lộ ra nụ cười như đắc chí của kẻ tiểu nhân.
Nếu không phải cô có thái độ đúng mực, thì thật sự muốn đi qua đá cho anh vài phát.
Anh ta còn không biết mình đang nhìn anh ta nữa, vẫn đang thưởng thức tiệc nguội buffet tối ở tiệc rượu.
“Người này là ai?”, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của Hiên Tịnh Vũ đang nhìn thẳng vào Lý Thiệu Minh, gương mặt tuyệt mỹ với nhiều biểu cảm, Trần Tử Phong nhìn theo ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ, thấy Lý Tinh Hiên mặc đồ rằn ri, hắn hơi nhíu mày.
“Không biết, bữa tiệc hôm nay là nhà anh tổ chức, anh ta không phải bạn anh sao?”, Dương Siêu ngạc nhiên, hắn rất ít khi thấy Hiên Tịnh Vũ nhìn chằm chằm một người như vậy.
“Sao tôi lại có loại bạn quê mùa này chứ”, Trần Tử Phong khinh thường nói.
Từ sau khi bố của Hiên Tịnh Vũ nghỉ hưu ở cục cảnh sát, Hiên Tịnh Vũ dần dần trở nên mờ nhạt trong giới nhà giàu ở thành phố. Nhưng vầng sáng của cô vẫn còn, nhà mẹ đẻ có chuỗi bảy cửa hàng mỹ phẩm, thu nhập mỗi năm vẫn không ít, cộng thêm cô có khuôn mặt tuyệt đẹp và khí chất lạnh lùng, khiến không ít cậu ấm nhà giàu vẫn luôn thèm nhỏ dãi.
Trần Tử Phong và Dương Siêu là hai người trong số đó. Tài sản gia định Trần Tử Phong xếp thứ hai ở thành phố, muốn theo đuổi Hiên Tịnh Vũ thì không ai có thể tranh với hắn. Do vậy, Dương Siêu đã kiềm chế bớt sự ái mộ của mình với Hiên Tịnh Vũ. Hắn biết Trần Tử Phong đa tình, mặc dù ham muốn có được Hiên Tịnh Vũ nhưng bên ngoài luôn có không ít phụ nữ, cho đến bây giờ vẫn còn duy trì mối quan hệ mập mờ với mấy cô em xinh đẹp. Hắn có cơ hội liền tiếp cận Hiên Tịnh Vũ, muốn một ngày nào đó có thể nhặt được phần đánh rớt của Trần Tử Phong, biết đâu ngày nào đó đột nhiên Hiên Tịnh Vũ phải lòng hắn thì sao? Lúc này, nhìn thấy ánh mắt chăm chú quan sát Lý Thiệu Minh của Hiên Tịnh Vũ, sắc mặt hai người lập tức tối sầm lại.
Lâm Thi Nhã có tài sản xếp thứ năm ở thành phố đang đứng một bên nở nụ cười xấu xa, cô ta vui vẻ khi nhìn thấy cảnh hai cậu chủ lớn tranh giành tình nhân ỷ thế hiếp người.
“Anh Trần, bố anh là người giàu có nhất thành phố này, bạn bè quen biết đều là người có thực lực tương đương. Người có thể tham gia tiệc rượu hôm nay là các gia thế hiển hách không giàu sang cũng phú quý, cho dù gia sản thấp nhất cũng có hàng chục triệu, mà tên nhóc này ngay cả đồ adidas, nike cũng không có nổi mà mặc, sợ là lẻn vào để được ăn miễn phí bữa tối rồi đây?”, Dương Siêu nghĩ một chút rồi nói với vẻ đầy ẩn ý.
Bữa tiệc tối nay do người giàu hạng hai trong thành phố tổ chức, có ý thông qua tiệc rượu để kết giao càng nhiều bạn bè có tiền có thế, tăng thêm tình hữu nghị với bạn bè quyền thế trước đây. Nhà giàu mở tiệc với hình thức tiệc buffet, đồ ăn và rượu của bữa tiệc đều miễn phí hoàn toàn, hơn nữa toàn bộ đều là đồ ăn và rượu cao cấp, nhìn thấy Lý Thiệu Minh mặc đồ rằn ri, Dương Siêu lập tức nghĩ đến hai chữ ăn vụng.
“Cậu Dương, hệ thống bảo vệ của nhà cậu kém quá”, Trần Tử Phong cười khẩy.
“Cái gì?”, sắc mặt Dương Siêu lập tức trở nên khó coi.
Gia đình Trần Tử Phong có tài sản hai tỷ, kinh doanh bất động sản trong thành phố, xe hơi, thương mại hải cảng và nhiều loại kinh doanh khác, nhà Dương Siêu chỉ có khách sạn này, trong nhà chỉ có hai trăm triệu, sở dĩ kinh doanh khách sạn thuận lợi toàn bộ đều dựa vào nhà Trần Tử Phong và không ít quan chức trong thành phố chiếu cố. Lúc này nghe thấy Trần Tử Phong quở trách hệ thống bảo vệ an ninh nhà hắn không tốt, sắc mặt hắn sao có thể dễ chịu được.
Vừa muốn nổi giận liền nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ dắt theo Tiểu Bình An đi về phía Lý Thiệu Minh.
“Lý Phong, chúng ta thật sự có duyên nhỉ”, khi Lý Thiệu Minh đang mỉm cười thưởng thức buffet món Tây ở tiệc rượu, Hiên Tịnh Vũ kéo theo Tiểu Bình An đứng phía sau anh, lạnh lùng nói.
“Nếu không có duyên, làm sao chúng ta có thể kết thành vợ chồng?”, Lý Thiệu Minh chắp hai tay mỉm cười.
Anh sớm đã nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ, nhưng cố ý giả vờ không thấy. Bởi vì Hiên Tịnh Vũ luôn xem thường anh, mấy ngày này cho dù anh làm gì Hiên Tịnh Vũ cũng coi thường anh, khiến trong lòng anh hơi bất mãn, dù sao trong lòng Hiên Tịnh Vũ thì anh là một người đàn ông không có tiền đồ, vậy thì vội vàng thể hiện trước mặt cô làm gì? Cũng không cần giải thích nhiều, ngược lại chi bằng để cô tận mắt nhìn thấy năng lực của anh.
“Ha ha, chúng ta quả thật là có duyên, nếu không sao chúng ta có thể làm vợ chồng chứ?”, Hiên Tịnh Vũ giả vờ xúc động nói, nghĩ đến chuyện tình cờ của hai ngày nay, cô nghĩ Lý Thiệu Minh nói cũng có lý.
Nhưng có duyên thì đã sao? Anh không những hèn nhát bỉ ổi, trộm tiền, bây giờ còn trở thành tên bám váy, dụ dỗ bạn thân của cô, cho dù có duyên thì đây cũng là một đoạn nghiệt duyên!
Nghĩ đến đây, Hiên Tịnh Vũ chỉ cảm thấy trong lòng xấu hổ và giận dữ nói không nên lời.
Xấu hổ là vì chồng của cô lại bám lấy cô chủ nhà họ Hàn, đoán chừng cô Hàn còn không biết mối quan hệ giữa anh và cô, nếu không cô không biết mình sẽ mất mặt đến mức nào. Giận dữ là giận sự thấp hèn của anh, để trốn tránh phải phấn đấu thêm mấy chục năm, không ngờ anh lại trộm cách thức liên lạc của Hàn Phi Phi trong danh bạ điện thoại của cô.
Cô từng nghĩ muốn cùng anh sống những ngày tháng yên bình, không để bố cô tức giận, nhưng lúc này chỉ cảm thấy thất vọng không nói nên lời với người đàn ông trước mặt, cô cười khẩy nói: “Lý Phong à Lý Phong, anh thật sự là hết lần này đến lần khác đã đổi mới nhận thức của tôi. Từ sau khi anh mất tích trở về, càng ngày anh càng có nhiều thủ đoạn. Anh không những đê hèn bỉ ổi giống trước đây mà còn trở nên mưu mô hơn. Anh hiểu được cách trộm tiền của tôi để lấy lòng Tiểu Bình An, để ngày tháng của mình trôi qua thoải mái, Cũng biết cách bám lấy cô chủ nhà giàu, để bản thân tìm được một lối tắt tránh né mấy chục năm phấn đấu”.
“Tôi không quan tâm anh ly hôn với tôi, thậm chí còn mong muốn anh ly hôn với tôi. Nếu anh có thể ở cùng với cô Hàn, tôi nhất định sẽ thành tâm chúc phúc cho anh. Nhưng tôi chỉ muốn nói, có vài chuyện không phải đơn giản như anh nghĩ, anh cho rằng anh có thể bám lấy cô Hàn, thật ra anh không làm được đâu. Bữa tiệc hôm nay cũng không phải nơi anh có thể đến, có lẽ anh muốn thông qua cô Hàn để kết giao với một vài bạn bè có tiền có thế đúng không? Mọi việc không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh không thể bước vào cuộc sống của bọn họ”.
“Lý Phong, nhân lúc còn chưa bẽ mặt, anh đi đi.”, Hiên Tịnh Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt đầy ắp sự thất vọng,.
“Anh không đi”, Lý Thiệu Minh cười nói.
Anh đã từng nghĩ, hôm qua Hiên Tịnh Vũ nhìn thấy anh ở cùng với Hàn Phi Phi, nhất định nghĩ rằng anh bám lấy Hàn Phi Phi.
Lúc này nghe thấy giọng điệu thất vọng của Hiên Tịnh Vũ, anh chỉ cảm thấy trong lòng buồn cười nói không nên lời.
Một người có thế lực hùng mạnh có khối tài sản kếch xù trong ngân hàng nước ngoài như anh cần phải bám lấy Hàn Phi Phi ư? Hàn Phi Phi có thể bái ai làm thầy, ông Hàn cũng phải vui mừng đến mức đốt hai dây pháo.
Lúc này ông Hàn đang dắt theo Hàn Phi Phi giúp anh mua dược liệu, nói thế nào cũng muốn kết giao với đại thần như anh.
Haiz, em cứ thất vọng đi, lát nữa sẽ cho em biết năng lực của anh.
Cho dù tôi không dùng cái tên Lý Thiệu Minh này, chỉ với thân phận cao thủ Thần Cấp này của tôi cũng đã có thể khiến vô số kẻ nhà giàu tranh nhau kết giao. Tại sao ư? Là vì cao thủ cấp Tông Sư đã là thứ quý hiếm, người có thể trở thành cao thủ cấp Tông Sư căn bản đều có thể trấn thủ một phương, cao thủ như Liễu Bân được mọi người ngưỡng mộ. Còn cao thủ Thần Cấp càng đếm trên đầu ngón tay, năng lực của họ trong mắt người thường giống như thần linh. Cao thủ như vậy không phải bá chủ của thế lực tiếng tăm lừng lẫy thì cũng là trưởng lão của tập đoàn tài chính siêu cấp được săn đón cung phụng. Hoa Hạ có Biệt đội Thần Thánh, tất cả đều được hưởng chế độ đãi ngộ cấp Bộ.
Trong bữa tiệc hôm nay đều là người giàu có nhất thành phố, họ có thể đi đến bước này tuyệt đối không phải người bình thường. Chỉ cần họ biết anh là cao thủ Thần Cấp, thì nhất định sẽ tranh nhau kết giao. Bọn họ biết, cao thủ Thần Cấp có sa sút đi chăng nữa thì cũng có thể trở thành được nhân vật cấp bá chủ, chỉ cần có thể kết giao với cao thủ Thần Cấp thì một ngày nào đó sẽ trở thành một nhân vật lớn có máu mặt.
Nếu không phải anh bị thế lực nước ngoài vây đánh sa sút đến bước này, những kẻ nhà giàu này cho dù có bỏ ra mấy trăm triệu cũng không có cơ hội làm quen với anh.
Lý Thiệu Minh chậm rãi xoay người lại, dùng ánh mắt được tổng hợp bởi sự xấu hổ, bất đắc dĩ, quắn quýt và vô số tâm trạng khác để nhìn cô.
“Anh thật sự không đi à?”, Hiên Tịnh Vũ thấy Lý Thiệu Minh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, hai hàng mi thanh tú liền nhanh chóng nhíu chặt lại.
“Cô Hàn mời tôi đến, tôi là vị khách tôn quý nhất ở đây ngày hôm nay, tại sao tôi phải đi?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Được thôi, tôi đã nói đến mức này, anh cứ cố chấp không chịu đi, vậy anh tự lo liệu đi”, Hiên Tịnh Vũ bật cười bất lực, kéo tay Tiểu Bình An xoay người rời đi.
Lý Phong, anh cho rằng bám lấy cô Hàn thì anh có thể một bước lên mây sao? Anh suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi đấy. Cô Hàn là con nhà tướng, hai người bác đều là thành viên quan trọng trong quân đội, gia thế hiển hách, cho dù anh có bề ngoài đẹp trai, tuyệt đối cũng không thể ở bên cạnh cô ấy.
Có lẽ bây giờ anh còn trẻ, nhưng tương lai không xa, anh nhất định sẽ hiểu.
Nước của nhà giàu rất sâu...
Lúc này trong lòng Hiên Tịnh Vũ dần dần trở nên tức giận một cách khó hiểu. Hôm qua gặp anh ở quán cafe trong trung tâm thành phố, nhìn thấy anh ở cùng với cô Hàn với nụ cười bỉ ổi, bởi vì Hàn Phi Phi là bạn thân của cô, lúc đó cô đã nhịn, không so đo với anh như bình thường. Nhưng hôm nay, lại nhìn thấy anh ở tiệc rượu cao cấp trong thành phố.
Hiên Tịnh Vũ không nhịn được hít sâu một hơi, vậy là anh đã ôm được chân của cô Hàn rồi đúng không...
Lúc này Lý Thiệu Minh mặc bộ đồ rằn ri, chân đi một đôi giày tác chiến, hoàn toàn không ăn nhập gì với các cô gái trang phục lộng lẫy và thanh niên âu phục giày da có mặt trong tiệc rượu. Nhưng trên mặt anh luôn mang theo nụ cười tự tin, chắp hai tay dạo bước thong dong trong bữa tiệc, giống như khách mời tôn quý nhất tối nay.
Nụ cười tự tin này của anh, dù nhìn thế nào cũng thấy bỉ ổi. Gia thế của Hàn Phi Phi hiển hách, trong mắt Hiên Tịnh Vũ, nụ cười trên gương mặt anh hoàn toàn là gã tình nhân sau khi ôm được pho tượng lớn như cô Hàn, bất giác lộ ra nụ cười như đắc chí của kẻ tiểu nhân.
Nếu không phải cô có thái độ đúng mực, thì thật sự muốn đi qua đá cho anh vài phát.
Anh ta còn không biết mình đang nhìn anh ta nữa, vẫn đang thưởng thức tiệc nguội buffet tối ở tiệc rượu.
“Người này là ai?”, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của Hiên Tịnh Vũ đang nhìn thẳng vào Lý Thiệu Minh, gương mặt tuyệt mỹ với nhiều biểu cảm, Trần Tử Phong nhìn theo ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ, thấy Lý Tinh Hiên mặc đồ rằn ri, hắn hơi nhíu mày.
“Không biết, bữa tiệc hôm nay là nhà anh tổ chức, anh ta không phải bạn anh sao?”, Dương Siêu ngạc nhiên, hắn rất ít khi thấy Hiên Tịnh Vũ nhìn chằm chằm một người như vậy.
“Sao tôi lại có loại bạn quê mùa này chứ”, Trần Tử Phong khinh thường nói.
Từ sau khi bố của Hiên Tịnh Vũ nghỉ hưu ở cục cảnh sát, Hiên Tịnh Vũ dần dần trở nên mờ nhạt trong giới nhà giàu ở thành phố. Nhưng vầng sáng của cô vẫn còn, nhà mẹ đẻ có chuỗi bảy cửa hàng mỹ phẩm, thu nhập mỗi năm vẫn không ít, cộng thêm cô có khuôn mặt tuyệt đẹp và khí chất lạnh lùng, khiến không ít cậu ấm nhà giàu vẫn luôn thèm nhỏ dãi.
Trần Tử Phong và Dương Siêu là hai người trong số đó. Tài sản gia định Trần Tử Phong xếp thứ hai ở thành phố, muốn theo đuổi Hiên Tịnh Vũ thì không ai có thể tranh với hắn. Do vậy, Dương Siêu đã kiềm chế bớt sự ái mộ của mình với Hiên Tịnh Vũ. Hắn biết Trần Tử Phong đa tình, mặc dù ham muốn có được Hiên Tịnh Vũ nhưng bên ngoài luôn có không ít phụ nữ, cho đến bây giờ vẫn còn duy trì mối quan hệ mập mờ với mấy cô em xinh đẹp. Hắn có cơ hội liền tiếp cận Hiên Tịnh Vũ, muốn một ngày nào đó có thể nhặt được phần đánh rớt của Trần Tử Phong, biết đâu ngày nào đó đột nhiên Hiên Tịnh Vũ phải lòng hắn thì sao? Lúc này, nhìn thấy ánh mắt chăm chú quan sát Lý Thiệu Minh của Hiên Tịnh Vũ, sắc mặt hai người lập tức tối sầm lại.
Lâm Thi Nhã có tài sản xếp thứ năm ở thành phố đang đứng một bên nở nụ cười xấu xa, cô ta vui vẻ khi nhìn thấy cảnh hai cậu chủ lớn tranh giành tình nhân ỷ thế hiếp người.
“Anh Trần, bố anh là người giàu có nhất thành phố này, bạn bè quen biết đều là người có thực lực tương đương. Người có thể tham gia tiệc rượu hôm nay là các gia thế hiển hách không giàu sang cũng phú quý, cho dù gia sản thấp nhất cũng có hàng chục triệu, mà tên nhóc này ngay cả đồ adidas, nike cũng không có nổi mà mặc, sợ là lẻn vào để được ăn miễn phí bữa tối rồi đây?”, Dương Siêu nghĩ một chút rồi nói với vẻ đầy ẩn ý.
Bữa tiệc tối nay do người giàu hạng hai trong thành phố tổ chức, có ý thông qua tiệc rượu để kết giao càng nhiều bạn bè có tiền có thế, tăng thêm tình hữu nghị với bạn bè quyền thế trước đây. Nhà giàu mở tiệc với hình thức tiệc buffet, đồ ăn và rượu của bữa tiệc đều miễn phí hoàn toàn, hơn nữa toàn bộ đều là đồ ăn và rượu cao cấp, nhìn thấy Lý Thiệu Minh mặc đồ rằn ri, Dương Siêu lập tức nghĩ đến hai chữ ăn vụng.
“Cậu Dương, hệ thống bảo vệ của nhà cậu kém quá”, Trần Tử Phong cười khẩy.
“Cái gì?”, sắc mặt Dương Siêu lập tức trở nên khó coi.
Gia đình Trần Tử Phong có tài sản hai tỷ, kinh doanh bất động sản trong thành phố, xe hơi, thương mại hải cảng và nhiều loại kinh doanh khác, nhà Dương Siêu chỉ có khách sạn này, trong nhà chỉ có hai trăm triệu, sở dĩ kinh doanh khách sạn thuận lợi toàn bộ đều dựa vào nhà Trần Tử Phong và không ít quan chức trong thành phố chiếu cố. Lúc này nghe thấy Trần Tử Phong quở trách hệ thống bảo vệ an ninh nhà hắn không tốt, sắc mặt hắn sao có thể dễ chịu được.
Vừa muốn nổi giận liền nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ dắt theo Tiểu Bình An đi về phía Lý Thiệu Minh.
“Lý Phong, chúng ta thật sự có duyên nhỉ”, khi Lý Thiệu Minh đang mỉm cười thưởng thức buffet món Tây ở tiệc rượu, Hiên Tịnh Vũ kéo theo Tiểu Bình An đứng phía sau anh, lạnh lùng nói.
“Nếu không có duyên, làm sao chúng ta có thể kết thành vợ chồng?”, Lý Thiệu Minh chắp hai tay mỉm cười.
Anh sớm đã nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ, nhưng cố ý giả vờ không thấy. Bởi vì Hiên Tịnh Vũ luôn xem thường anh, mấy ngày này cho dù anh làm gì Hiên Tịnh Vũ cũng coi thường anh, khiến trong lòng anh hơi bất mãn, dù sao trong lòng Hiên Tịnh Vũ thì anh là một người đàn ông không có tiền đồ, vậy thì vội vàng thể hiện trước mặt cô làm gì? Cũng không cần giải thích nhiều, ngược lại chi bằng để cô tận mắt nhìn thấy năng lực của anh.
“Ha ha, chúng ta quả thật là có duyên, nếu không sao chúng ta có thể làm vợ chồng chứ?”, Hiên Tịnh Vũ giả vờ xúc động nói, nghĩ đến chuyện tình cờ của hai ngày nay, cô nghĩ Lý Thiệu Minh nói cũng có lý.
Nhưng có duyên thì đã sao? Anh không những hèn nhát bỉ ổi, trộm tiền, bây giờ còn trở thành tên bám váy, dụ dỗ bạn thân của cô, cho dù có duyên thì đây cũng là một đoạn nghiệt duyên!
Nghĩ đến đây, Hiên Tịnh Vũ chỉ cảm thấy trong lòng xấu hổ và giận dữ nói không nên lời.
Xấu hổ là vì chồng của cô lại bám lấy cô chủ nhà họ Hàn, đoán chừng cô Hàn còn không biết mối quan hệ giữa anh và cô, nếu không cô không biết mình sẽ mất mặt đến mức nào. Giận dữ là giận sự thấp hèn của anh, để trốn tránh phải phấn đấu thêm mấy chục năm, không ngờ anh lại trộm cách thức liên lạc của Hàn Phi Phi trong danh bạ điện thoại của cô.
Cô từng nghĩ muốn cùng anh sống những ngày tháng yên bình, không để bố cô tức giận, nhưng lúc này chỉ cảm thấy thất vọng không nói nên lời với người đàn ông trước mặt, cô cười khẩy nói: “Lý Phong à Lý Phong, anh thật sự là hết lần này đến lần khác đã đổi mới nhận thức của tôi. Từ sau khi anh mất tích trở về, càng ngày anh càng có nhiều thủ đoạn. Anh không những đê hèn bỉ ổi giống trước đây mà còn trở nên mưu mô hơn. Anh hiểu được cách trộm tiền của tôi để lấy lòng Tiểu Bình An, để ngày tháng của mình trôi qua thoải mái, Cũng biết cách bám lấy cô chủ nhà giàu, để bản thân tìm được một lối tắt tránh né mấy chục năm phấn đấu”.
“Tôi không quan tâm anh ly hôn với tôi, thậm chí còn mong muốn anh ly hôn với tôi. Nếu anh có thể ở cùng với cô Hàn, tôi nhất định sẽ thành tâm chúc phúc cho anh. Nhưng tôi chỉ muốn nói, có vài chuyện không phải đơn giản như anh nghĩ, anh cho rằng anh có thể bám lấy cô Hàn, thật ra anh không làm được đâu. Bữa tiệc hôm nay cũng không phải nơi anh có thể đến, có lẽ anh muốn thông qua cô Hàn để kết giao với một vài bạn bè có tiền có thế đúng không? Mọi việc không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh không thể bước vào cuộc sống của bọn họ”.
“Lý Phong, nhân lúc còn chưa bẽ mặt, anh đi đi.”, Hiên Tịnh Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt đầy ắp sự thất vọng,.
“Anh không đi”, Lý Thiệu Minh cười nói.
Anh đã từng nghĩ, hôm qua Hiên Tịnh Vũ nhìn thấy anh ở cùng với Hàn Phi Phi, nhất định nghĩ rằng anh bám lấy Hàn Phi Phi.
Lúc này nghe thấy giọng điệu thất vọng của Hiên Tịnh Vũ, anh chỉ cảm thấy trong lòng buồn cười nói không nên lời.
Một người có thế lực hùng mạnh có khối tài sản kếch xù trong ngân hàng nước ngoài như anh cần phải bám lấy Hàn Phi Phi ư? Hàn Phi Phi có thể bái ai làm thầy, ông Hàn cũng phải vui mừng đến mức đốt hai dây pháo.
Lúc này ông Hàn đang dắt theo Hàn Phi Phi giúp anh mua dược liệu, nói thế nào cũng muốn kết giao với đại thần như anh.
Haiz, em cứ thất vọng đi, lát nữa sẽ cho em biết năng lực của anh.
Cho dù tôi không dùng cái tên Lý Thiệu Minh này, chỉ với thân phận cao thủ Thần Cấp này của tôi cũng đã có thể khiến vô số kẻ nhà giàu tranh nhau kết giao. Tại sao ư? Là vì cao thủ cấp Tông Sư đã là thứ quý hiếm, người có thể trở thành cao thủ cấp Tông Sư căn bản đều có thể trấn thủ một phương, cao thủ như Liễu Bân được mọi người ngưỡng mộ. Còn cao thủ Thần Cấp càng đếm trên đầu ngón tay, năng lực của họ trong mắt người thường giống như thần linh. Cao thủ như vậy không phải bá chủ của thế lực tiếng tăm lừng lẫy thì cũng là trưởng lão của tập đoàn tài chính siêu cấp được săn đón cung phụng. Hoa Hạ có Biệt đội Thần Thánh, tất cả đều được hưởng chế độ đãi ngộ cấp Bộ.
Trong bữa tiệc hôm nay đều là người giàu có nhất thành phố, họ có thể đi đến bước này tuyệt đối không phải người bình thường. Chỉ cần họ biết anh là cao thủ Thần Cấp, thì nhất định sẽ tranh nhau kết giao. Bọn họ biết, cao thủ Thần Cấp có sa sút đi chăng nữa thì cũng có thể trở thành được nhân vật cấp bá chủ, chỉ cần có thể kết giao với cao thủ Thần Cấp thì một ngày nào đó sẽ trở thành một nhân vật lớn có máu mặt.
Nếu không phải anh bị thế lực nước ngoài vây đánh sa sút đến bước này, những kẻ nhà giàu này cho dù có bỏ ra mấy trăm triệu cũng không có cơ hội làm quen với anh.
Lý Thiệu Minh chậm rãi xoay người lại, dùng ánh mắt được tổng hợp bởi sự xấu hổ, bất đắc dĩ, quắn quýt và vô số tâm trạng khác để nhìn cô.
“Anh thật sự không đi à?”, Hiên Tịnh Vũ thấy Lý Thiệu Minh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, hai hàng mi thanh tú liền nhanh chóng nhíu chặt lại.
“Cô Hàn mời tôi đến, tôi là vị khách tôn quý nhất ở đây ngày hôm nay, tại sao tôi phải đi?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Được thôi, tôi đã nói đến mức này, anh cứ cố chấp không chịu đi, vậy anh tự lo liệu đi”, Hiên Tịnh Vũ bật cười bất lực, kéo tay Tiểu Bình An xoay người rời đi.
Lý Phong, anh cho rằng bám lấy cô Hàn thì anh có thể một bước lên mây sao? Anh suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi đấy. Cô Hàn là con nhà tướng, hai người bác đều là thành viên quan trọng trong quân đội, gia thế hiển hách, cho dù anh có bề ngoài đẹp trai, tuyệt đối cũng không thể ở bên cạnh cô ấy.
Có lẽ bây giờ anh còn trẻ, nhưng tương lai không xa, anh nhất định sẽ hiểu.
Nước của nhà giàu rất sâu...
Danh sách chương