Cao thủ Thần Cấp là vị thần trong mắt người thường, còn Lý Thiệu Minh chính là vị thần trong mắt các cao thủ Thần Cấp. Mặc dù cảnh giới võ công của Lý Thiệu Minh vẫn chưa tới Thần Cấp đỉnh cao nhưng khi còn ở nước ngoài anh đã nằm trong Top mười cao thủ hàng đầu thế giới. Võ công của anh vẫn chưa đạt đến mức cao nhất nhưng khả năng thực chiến cũng đã sánh ngang với Thần Cấp đỉnh cao.
Đám người Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Vương Hổ hiểu rất rõ sức mạnh của cô chủ nhà họ Đường ở Tây Hồng, một trong số mười hai thần chủ Hoàng Kim uy danh lẫy lừng, thực lực đứng giữa trong số mười hai thần chủ Hoàng Kim. Cô ta là người phụ nữ duy nhất, sức mạnh chỉ vượt trội hơn cao thủ Thần Cấp bình thường.
Lý Thiệu Minh dùng một ngón tay đánh bại Đường Tuyết Kỳ, không chỉ khiến đám người Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Vương Hổ và Hàn Bân vô cùng kinh ngạc, ngay cả Triệu Thế Hy cũng hết sức bất ngờ.
Mấy ngày trước cô gọi điện thoại cho Lý Thiệu Minh, ở trong điện thoại chỉ thông báo Lý Thiệu Minh đã bắt đầu học võ, hơn nữa còn luyện đến cao thủ Thần Cấp. Cô không thể ngờ được, Đường Tuyết Kỳ có thực lực cao hơn cô lại bị Lý Thiệu Minh dùng một ngón tay đánh bại. Cho dù Đường Tuyết Kỳ mới trở thành cao thủ Thần Cấp chưa lâu nhưng nếu như cô muốn đánh bại Đường Tuyết Kỳ thì ít nhất cũng phải trên năm mươi chiêu.
"Anh, sao anh lại trở nên lợi hại như vậy?", Triệu Thế Hy ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh, trong lòng mừng thay cho anh.
"Tuyết Kỳ, đã hiểu thế nào là tôn trọng bề trên của mình chưa?", Lý Thiệu Minh không đáp lại Triệu Thế Hy mà chỉ lạnh lùng nhìn Đường Tuyết Kỳ.
Bị Lý Thiệu Minh nhìn chằm chằm, trong lòng Đường Tuyết Kỳ không biết là tức giận hay kinh ngạc, là sợ hãi hay ấm ức, cô ta đang muốn nói gì đó đột nhiên lại không nhịn được lại nôn ra máu. Chiêu thức Ngón tay Thiệu Minh đánh cô ta không nhẹ, khiến cô ta bị thương khi đang ngưng tụ lại để phóng chân khí ra. Khó khăn lắm cô ta mới luyện lên được cảnh giới Thần Cấp, bây giờ lai bị quay trở lại cảnh giới Tông Sư cấp cao.
Trong lòng cô ta vô cùng tức giận và không cam tâm, bị Lý Thiệu Minh đánh đến mức kinh mạch toàn thân đau nhức, hai mắt cô ta dần đỏ lên nhìn Lý Thiệu Minh muốn bật khóc.
Lý Thiệu Minh thấy cô ta không nói gì, anh nhịn cười rồi bước từng bước rời đi.
"Lý Thiệu Minh, anh muốn làm gì?", Đường Tuyết Kỳ cuối cùng cũng có thể nói chuyện, cô ta cố gắng kiềm chế lượng máu đang trào lên, rồi hét lớn.
Khi Lý Thiệu Minh đến gần cô ta, cô ta lại lùi phía sau và nhìn Lý Thiệu Minh bằng ánh mắt đáng sợ.
Khi Đường Tuyết Kỳ bị Lý Thiệu Minh đánh bay đã đâm vào mười mấy tên binh sĩ, những tên binh sĩ này cũng bị Lý Thiệu Minh đánh bị thương không nhẹ. Khi Lý Thiệu Minh đến gần Đường Tuyết Kỳ, trong ánh mắt của đám binh sĩ lộ ra vẻ sợ hãi, vô thức lùi về sau mấy chục bước, theo bản năng giơ súng chĩa vào anh, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Lý Thiệu Minh không để ý tới sự cảnh giác của bọn họ, chỉ đi đến trước mặt của Đường Tuyết Kỳ, anh mới khẽ cúi người xuống nắm lấy bàn tay phải mềm mại của cô ta.
"Anh làm gì đấy?", Đường Tuyết Kỳ bị anh đánh cho cả người đau đớn, trong lòng lại sợ hãi, ánh mắt vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn anh ta đến phát run.
Tuy nhiên ánh mắt của Đường Tuyết Kỳ nhanh chóng trở nên kinh ngạc.
Cô ta chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp xông vào cơ thể mình, chân khí này mạnh mẽ hoàn toàn không để bị chân khí bên trong cơ thể của cô ta phản kháng lại, cứ thế xông thẳng vào hàng trăm đường kinh mạch của cô ta, nhanh chóng chữa trị những kinh mạch bị tổn thương đồng thời bảo vệ đan điền của cô ta và ngưng tụ lại chân khí đã bị đánh tản đi một lần nữa.
"Cô là em gái họ của tôi, tôi không muốn làm cô bị thương, nhưng cô ra tay quá mạnh, tôi là bề trên của cô nên phải dạy cho cô một bài học. Người gây sự trước là cô nhưng tôi sẽ không so đo tính toán với cô, nếu cô làm bị thương cậu chủ của vị đại thần nào đó thì vị đại thần đó sẽ dễ dàng tha cho cô sao? Võ sĩ phải có võ đức, tính cách của cô còn cần phải bồi dưỡng thêm", Lý Thiệu Minh âm thầm dùng chân khí trị thương cho Đường Tuyết Kỳ, đồng thời nhìn cô ta và nói.
"Tôi cũng không thật sự làm tổn thương anh", nghe thấy lời của Lý Thiệu Minh, Đường Tuyết Kỳ chỉ cảm thấy ấm ức, nước mắt cố kìm nén nãy giờ cũng lập tức rơi xuống.
"Vết thương này của cô hồi phục nhanh thật đấy. Thuốc của nhà họ Lục chúng ta đều là đan dược thượng hạng, cô quay về nhà họ Lục tìm ông ngoại, ăn một Hồi thần đan, một tháng sau vết thương sẽ lành lại. Dù sao nội công tu luyện của cô vẫn chưa ổn định, vừa hay nhân cơ hội này tập luyện lại lần nữa, phấn đấu trở thành cao thủ Thần Cấp thực sự", Lý Thiệu Minh nói.
"Nhưng anh đánh tôi rất đau", Đường Tuyết Kỳ hung hăng nhìn Lý Thiệu Minh nói.
"Đồ ngốc", Lý Thiệu Minh mỉm cười, buông cánh tay nhỏ mềm mại của Đường Tuyết Kỳ ra, xoa nhẹ mái tóc xoăn nâu của cô.
Anh đã bảo vệ được chân khí trong đan điền của Đường Tuyết Kỳ, chờ sau khi cô ta quay về nhà họ Lục, uống đan dược, một tháng sau sẽ khỏe lại.
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh đã đánh bại Đường Tuyết Kỳ, còn Xương Khô – một trong số bốn sát thủ đã bị Triệu Thế Hy đánh bại, ba sát thủ khác sau khi biết được thân phận của Lý Thiệu Minh cũng lên tiếng cầu xin tha mạng, hoàn toàn không dám đánh với Lý Thiệu Minh, Hàn Uy Phong cảm thấy phong ba đêm nay có thể kết thúc rồi, ông ấy khẽ ho hai tiếng rồi bước về phía Lý Thiệu Minh.
"Cậu Lý, võ công của cậu thật tuyệt vời, khiến tôi vô cùng khâm phục. Cậu không hổ danh là cao thủ võ lâm, có lẽ võ công tối hôm nay của cậu cũng đã trấn áp được hết mấy thằng nhóc con này trong đội của tôi rồi", khi nói chuyện, Hàn Uy Phong liếc nhìn đám binh sĩ đã bị Đường Tuyết Kỳ đánh bị thương.
Trong lòng ông nghĩ thật đáng đời, thực lực binh sĩ không ổn thì phải tập luyện, tập cho đến khi trở nên xuất sắc, chỉ có tập luyện mới có thể trở thành người lính giỏi bảo vệ quốc gia. Những tên nhóc con này không biết thực lực của Lý Thiệu Minh, thấy anh và Đường Tuyết Kỳ đánh nhau cũng không biết đường tránh đi, bọn họ đáng bị thương. Sau lần bị thương lần này bọn họ mới có thể hiểu được bản thân yếu kém ra sao, mới biết được nếu như đắc tội với cao thủ võ lâm, giá phải chịu sẽ đáng sợ thế nào, có lẽ đám binh sĩ này về sau sẽ tiến bộ lên không ít.
"Mọi người cũng đã biết thân phân của cậu rồi, tôi đã mời cậu gia nhập vào quân đội thì cũng sẽ không cảm thấy cậu phiền phức. Có thể ở nước ngoài cậu có không ít kẻ thù, những người đó sẽ phái người tới đây giết cậu. Cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì cứ bảo Liễu Bân gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi sẽ tới giúp cậu. Nhưng chuyện tối nay tôi cũng phải trách cậu, bây giờ cậu là người giàu số một của thành phố cảng biển, các cậu làm hỏng đường phố thì phải sửa chữa, còn có người, nhà, xe cộ và quán xá bị các cậu làm hỏng đều phải đền bù, những thứ này đều do cậu bỏ tiền ra. Còn về bốn sát thủ kia cậu định xử lý thế nào?"
"Bọn họ là người của tôi", Lý Thiệu Minh nói.
"Tôi biết bọn họ là người của cậu, cậu định xử lý bọn họ ra sao?", Hàn Uy Phong nói.
"Hoa Hạ có Ngục Thần, chuyên giam cầm các cao thủ Thần Cấp từ cấp trung đến cấp cao. Khi tôi ở nước ngoài cũng có nhà tù riêng, tên là Ngục Thiên”.
"Truy Hồn, Xương Khô, Bò Tót, Tay Sắt, bốn người nghe cho rõ đây. Các người vốn là thế lực của tôi, phụ trách cung cấp tình báo về quân đoàn Thiên Chu cho tôi. Nhưng các người lại dám phản bội tôi, ở nước ngoài cấu kết với Hàn Sương công kích chiếc thuyền của tôi. Bây giờ lại có gan dám đến Hoa Hạ đuổi giết tôi, tội của các người phạm phải là tội chết, cần phải lập tức chấp hành xử bắn. Nhưng bây giờ tôi không còn thích giết người nữa, tôi quyết định giam giữ các người đến chết, tạm thời sẽ giam giữ trong Ngục Thiên của tôi ở Hoa Hạ, các người có phục không?", Lý Thiệu Minh lập tức lạnh lúc nhìn bốn sát thủ kia.
Khi còn ở nước ngoài, nếu có người dám đắc tội với Lý Thiệu Minh thì không cần Lý Thiệu Minh phải lên tiếng mà đàn em của anh sẽ bắn chết hắn. Bây giờ nhìn thấy Lý Thiệu Minh thay đổi tính cách không còn thích giết người nữa, bọn họ lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Đại ca, bọn em biết bọn em mạo phạm đến anh là tội chết. Cho dù bọn em không biết thân phận của anh, bọn em làm như vậy cũng đã mạo phạm anh, cũng đáng bị xử bắn. Nhưng bọn em muốn sống, bọn em cảm ơn anh đã tha mạng, bọn em bằng lòng mãi mãi ở trong Ngục Thiên”.
"Ừ", Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu tỏ ý hài lòng, đồng thời đưa tay phải về phía bốn tên sát thủ.
Bốn tên sát thủ nhìn thấy Lý Thiệu Minh như vậy lập tức hiểu ý, lần lượt lôi mấy tấm thẻ ở trong người ra, giao cho Lý Thiệu Minh: "Cảm ơn đại ca đã tha mạng”.
"Sao vẫn còn cần tiền chứ?", Vương Hổ nhìn thấy Lý Thiệu Minh đòi tiền bốn tên sát thủ thì hơi sững sờ.
Hàn Uy Phong cũng ngây ngốc tại chỗ khi thấy Lý Thiệu Minh đòi tiền bốn tên sát thủ.
Bọn họ không biết thói quen của Lý Thiệu Minh nhưng bốn tên sát thủ thì hiểu rõ. Khi ở nước ngoài, có người đắc tội với Lý Thiệu Minh không chỉ bị giết, mà còn bị anh tịch thu tài sản.
Nếu không sao Lý Thiệu Minh lại có nhiều tiền như vậy? Đánh bại đối thủ tịch thu tài sản cũng là một trong số những con đường kiếm tiền của Lý Thiệu Minh.
Hàn Bân đứng một bên nhìn thấy cảnh này trong lòng hận muốn chết, thầm nghĩ anh ta lại kiếm được không ít tiền rồi.
"Cậu Lý, tôi tò mò", Hàn Uy Phong nghĩ một lúc sau đó nói.
"Tò mò chuyện gì?", Lý Thiệu Minh hỏi.
"Bốn tên sát thủ này đưa cho cậu bao nhiêu tiền? Cậu và bọn họ đánh nhau một trận có thể kiếm được bao nhiêu tiền trên người bọn họ?", Hàn Uy Phong hỏi.
"Bốn tên sát thủ này đều là sát thủ nổi tiếng trên thế giới, thuộc hàng bậc nhất. Bọn họ không chỉ giết người mà còn săn lùng bảo vật, có lúc còn kiêm cả lính đánh thuê, làm việc giúp lính đánh thuê chúng tôi. Người có thể ép buộc bọn họ đều là những Kim Chủ nổi tiếng trên thế giới, đến bây giờ bọn họ đã tích lũy được mấy trăm triệu rồi, mỗi người khoảng hơn ba tỷ", Lý Thiệu Minh nói.
"Cái gì cơ? Mỗi người bọn họ có hơn ba tỷ? Vậy bọn họ đưa hết tiền cho cậu sao? Mỗi người đưa cho cậu ba tỷ? Đêm nay cậu kiếm được hơn mười tỷ từ chỗ bọn họ ư?", Hàn Uy Phong trợ mắt há mồm kinh ngạc.
"Ừ, kiếm hơn mười tỷ", khuôn mặt Lý Thiệu Minh không chút biểu cảm.
Nghe thấy Lý Thiệu Minh nói vậy, Hàn Bân lập tức hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh. Hắn thấy Lý Thiệu Minh kiếm được tiền từ mấy người kia nên rất tức giận, lúc này lại thấy Lý Thiệu Minh kiếm được hơn mười tỷ từ bọn họ nên phẫn nộ đến mức muốn nổ phổi!
Đám người Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Vương Hổ hiểu rất rõ sức mạnh của cô chủ nhà họ Đường ở Tây Hồng, một trong số mười hai thần chủ Hoàng Kim uy danh lẫy lừng, thực lực đứng giữa trong số mười hai thần chủ Hoàng Kim. Cô ta là người phụ nữ duy nhất, sức mạnh chỉ vượt trội hơn cao thủ Thần Cấp bình thường.
Lý Thiệu Minh dùng một ngón tay đánh bại Đường Tuyết Kỳ, không chỉ khiến đám người Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Vương Hổ và Hàn Bân vô cùng kinh ngạc, ngay cả Triệu Thế Hy cũng hết sức bất ngờ.
Mấy ngày trước cô gọi điện thoại cho Lý Thiệu Minh, ở trong điện thoại chỉ thông báo Lý Thiệu Minh đã bắt đầu học võ, hơn nữa còn luyện đến cao thủ Thần Cấp. Cô không thể ngờ được, Đường Tuyết Kỳ có thực lực cao hơn cô lại bị Lý Thiệu Minh dùng một ngón tay đánh bại. Cho dù Đường Tuyết Kỳ mới trở thành cao thủ Thần Cấp chưa lâu nhưng nếu như cô muốn đánh bại Đường Tuyết Kỳ thì ít nhất cũng phải trên năm mươi chiêu.
"Anh, sao anh lại trở nên lợi hại như vậy?", Triệu Thế Hy ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh, trong lòng mừng thay cho anh.
"Tuyết Kỳ, đã hiểu thế nào là tôn trọng bề trên của mình chưa?", Lý Thiệu Minh không đáp lại Triệu Thế Hy mà chỉ lạnh lùng nhìn Đường Tuyết Kỳ.
Bị Lý Thiệu Minh nhìn chằm chằm, trong lòng Đường Tuyết Kỳ không biết là tức giận hay kinh ngạc, là sợ hãi hay ấm ức, cô ta đang muốn nói gì đó đột nhiên lại không nhịn được lại nôn ra máu. Chiêu thức Ngón tay Thiệu Minh đánh cô ta không nhẹ, khiến cô ta bị thương khi đang ngưng tụ lại để phóng chân khí ra. Khó khăn lắm cô ta mới luyện lên được cảnh giới Thần Cấp, bây giờ lai bị quay trở lại cảnh giới Tông Sư cấp cao.
Trong lòng cô ta vô cùng tức giận và không cam tâm, bị Lý Thiệu Minh đánh đến mức kinh mạch toàn thân đau nhức, hai mắt cô ta dần đỏ lên nhìn Lý Thiệu Minh muốn bật khóc.
Lý Thiệu Minh thấy cô ta không nói gì, anh nhịn cười rồi bước từng bước rời đi.
"Lý Thiệu Minh, anh muốn làm gì?", Đường Tuyết Kỳ cuối cùng cũng có thể nói chuyện, cô ta cố gắng kiềm chế lượng máu đang trào lên, rồi hét lớn.
Khi Lý Thiệu Minh đến gần cô ta, cô ta lại lùi phía sau và nhìn Lý Thiệu Minh bằng ánh mắt đáng sợ.
Khi Đường Tuyết Kỳ bị Lý Thiệu Minh đánh bay đã đâm vào mười mấy tên binh sĩ, những tên binh sĩ này cũng bị Lý Thiệu Minh đánh bị thương không nhẹ. Khi Lý Thiệu Minh đến gần Đường Tuyết Kỳ, trong ánh mắt của đám binh sĩ lộ ra vẻ sợ hãi, vô thức lùi về sau mấy chục bước, theo bản năng giơ súng chĩa vào anh, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Lý Thiệu Minh không để ý tới sự cảnh giác của bọn họ, chỉ đi đến trước mặt của Đường Tuyết Kỳ, anh mới khẽ cúi người xuống nắm lấy bàn tay phải mềm mại của cô ta.
"Anh làm gì đấy?", Đường Tuyết Kỳ bị anh đánh cho cả người đau đớn, trong lòng lại sợ hãi, ánh mắt vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn anh ta đến phát run.
Tuy nhiên ánh mắt của Đường Tuyết Kỳ nhanh chóng trở nên kinh ngạc.
Cô ta chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp xông vào cơ thể mình, chân khí này mạnh mẽ hoàn toàn không để bị chân khí bên trong cơ thể của cô ta phản kháng lại, cứ thế xông thẳng vào hàng trăm đường kinh mạch của cô ta, nhanh chóng chữa trị những kinh mạch bị tổn thương đồng thời bảo vệ đan điền của cô ta và ngưng tụ lại chân khí đã bị đánh tản đi một lần nữa.
"Cô là em gái họ của tôi, tôi không muốn làm cô bị thương, nhưng cô ra tay quá mạnh, tôi là bề trên của cô nên phải dạy cho cô một bài học. Người gây sự trước là cô nhưng tôi sẽ không so đo tính toán với cô, nếu cô làm bị thương cậu chủ của vị đại thần nào đó thì vị đại thần đó sẽ dễ dàng tha cho cô sao? Võ sĩ phải có võ đức, tính cách của cô còn cần phải bồi dưỡng thêm", Lý Thiệu Minh âm thầm dùng chân khí trị thương cho Đường Tuyết Kỳ, đồng thời nhìn cô ta và nói.
"Tôi cũng không thật sự làm tổn thương anh", nghe thấy lời của Lý Thiệu Minh, Đường Tuyết Kỳ chỉ cảm thấy ấm ức, nước mắt cố kìm nén nãy giờ cũng lập tức rơi xuống.
"Vết thương này của cô hồi phục nhanh thật đấy. Thuốc của nhà họ Lục chúng ta đều là đan dược thượng hạng, cô quay về nhà họ Lục tìm ông ngoại, ăn một Hồi thần đan, một tháng sau vết thương sẽ lành lại. Dù sao nội công tu luyện của cô vẫn chưa ổn định, vừa hay nhân cơ hội này tập luyện lại lần nữa, phấn đấu trở thành cao thủ Thần Cấp thực sự", Lý Thiệu Minh nói.
"Nhưng anh đánh tôi rất đau", Đường Tuyết Kỳ hung hăng nhìn Lý Thiệu Minh nói.
"Đồ ngốc", Lý Thiệu Minh mỉm cười, buông cánh tay nhỏ mềm mại của Đường Tuyết Kỳ ra, xoa nhẹ mái tóc xoăn nâu của cô.
Anh đã bảo vệ được chân khí trong đan điền của Đường Tuyết Kỳ, chờ sau khi cô ta quay về nhà họ Lục, uống đan dược, một tháng sau sẽ khỏe lại.
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh đã đánh bại Đường Tuyết Kỳ, còn Xương Khô – một trong số bốn sát thủ đã bị Triệu Thế Hy đánh bại, ba sát thủ khác sau khi biết được thân phận của Lý Thiệu Minh cũng lên tiếng cầu xin tha mạng, hoàn toàn không dám đánh với Lý Thiệu Minh, Hàn Uy Phong cảm thấy phong ba đêm nay có thể kết thúc rồi, ông ấy khẽ ho hai tiếng rồi bước về phía Lý Thiệu Minh.
"Cậu Lý, võ công của cậu thật tuyệt vời, khiến tôi vô cùng khâm phục. Cậu không hổ danh là cao thủ võ lâm, có lẽ võ công tối hôm nay của cậu cũng đã trấn áp được hết mấy thằng nhóc con này trong đội của tôi rồi", khi nói chuyện, Hàn Uy Phong liếc nhìn đám binh sĩ đã bị Đường Tuyết Kỳ đánh bị thương.
Trong lòng ông nghĩ thật đáng đời, thực lực binh sĩ không ổn thì phải tập luyện, tập cho đến khi trở nên xuất sắc, chỉ có tập luyện mới có thể trở thành người lính giỏi bảo vệ quốc gia. Những tên nhóc con này không biết thực lực của Lý Thiệu Minh, thấy anh và Đường Tuyết Kỳ đánh nhau cũng không biết đường tránh đi, bọn họ đáng bị thương. Sau lần bị thương lần này bọn họ mới có thể hiểu được bản thân yếu kém ra sao, mới biết được nếu như đắc tội với cao thủ võ lâm, giá phải chịu sẽ đáng sợ thế nào, có lẽ đám binh sĩ này về sau sẽ tiến bộ lên không ít.
"Mọi người cũng đã biết thân phân của cậu rồi, tôi đã mời cậu gia nhập vào quân đội thì cũng sẽ không cảm thấy cậu phiền phức. Có thể ở nước ngoài cậu có không ít kẻ thù, những người đó sẽ phái người tới đây giết cậu. Cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì cứ bảo Liễu Bân gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi sẽ tới giúp cậu. Nhưng chuyện tối nay tôi cũng phải trách cậu, bây giờ cậu là người giàu số một của thành phố cảng biển, các cậu làm hỏng đường phố thì phải sửa chữa, còn có người, nhà, xe cộ và quán xá bị các cậu làm hỏng đều phải đền bù, những thứ này đều do cậu bỏ tiền ra. Còn về bốn sát thủ kia cậu định xử lý thế nào?"
"Bọn họ là người của tôi", Lý Thiệu Minh nói.
"Tôi biết bọn họ là người của cậu, cậu định xử lý bọn họ ra sao?", Hàn Uy Phong nói.
"Hoa Hạ có Ngục Thần, chuyên giam cầm các cao thủ Thần Cấp từ cấp trung đến cấp cao. Khi tôi ở nước ngoài cũng có nhà tù riêng, tên là Ngục Thiên”.
"Truy Hồn, Xương Khô, Bò Tót, Tay Sắt, bốn người nghe cho rõ đây. Các người vốn là thế lực của tôi, phụ trách cung cấp tình báo về quân đoàn Thiên Chu cho tôi. Nhưng các người lại dám phản bội tôi, ở nước ngoài cấu kết với Hàn Sương công kích chiếc thuyền của tôi. Bây giờ lại có gan dám đến Hoa Hạ đuổi giết tôi, tội của các người phạm phải là tội chết, cần phải lập tức chấp hành xử bắn. Nhưng bây giờ tôi không còn thích giết người nữa, tôi quyết định giam giữ các người đến chết, tạm thời sẽ giam giữ trong Ngục Thiên của tôi ở Hoa Hạ, các người có phục không?", Lý Thiệu Minh lập tức lạnh lúc nhìn bốn sát thủ kia.
Khi còn ở nước ngoài, nếu có người dám đắc tội với Lý Thiệu Minh thì không cần Lý Thiệu Minh phải lên tiếng mà đàn em của anh sẽ bắn chết hắn. Bây giờ nhìn thấy Lý Thiệu Minh thay đổi tính cách không còn thích giết người nữa, bọn họ lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Đại ca, bọn em biết bọn em mạo phạm đến anh là tội chết. Cho dù bọn em không biết thân phận của anh, bọn em làm như vậy cũng đã mạo phạm anh, cũng đáng bị xử bắn. Nhưng bọn em muốn sống, bọn em cảm ơn anh đã tha mạng, bọn em bằng lòng mãi mãi ở trong Ngục Thiên”.
"Ừ", Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu tỏ ý hài lòng, đồng thời đưa tay phải về phía bốn tên sát thủ.
Bốn tên sát thủ nhìn thấy Lý Thiệu Minh như vậy lập tức hiểu ý, lần lượt lôi mấy tấm thẻ ở trong người ra, giao cho Lý Thiệu Minh: "Cảm ơn đại ca đã tha mạng”.
"Sao vẫn còn cần tiền chứ?", Vương Hổ nhìn thấy Lý Thiệu Minh đòi tiền bốn tên sát thủ thì hơi sững sờ.
Hàn Uy Phong cũng ngây ngốc tại chỗ khi thấy Lý Thiệu Minh đòi tiền bốn tên sát thủ.
Bọn họ không biết thói quen của Lý Thiệu Minh nhưng bốn tên sát thủ thì hiểu rõ. Khi ở nước ngoài, có người đắc tội với Lý Thiệu Minh không chỉ bị giết, mà còn bị anh tịch thu tài sản.
Nếu không sao Lý Thiệu Minh lại có nhiều tiền như vậy? Đánh bại đối thủ tịch thu tài sản cũng là một trong số những con đường kiếm tiền của Lý Thiệu Minh.
Hàn Bân đứng một bên nhìn thấy cảnh này trong lòng hận muốn chết, thầm nghĩ anh ta lại kiếm được không ít tiền rồi.
"Cậu Lý, tôi tò mò", Hàn Uy Phong nghĩ một lúc sau đó nói.
"Tò mò chuyện gì?", Lý Thiệu Minh hỏi.
"Bốn tên sát thủ này đưa cho cậu bao nhiêu tiền? Cậu và bọn họ đánh nhau một trận có thể kiếm được bao nhiêu tiền trên người bọn họ?", Hàn Uy Phong hỏi.
"Bốn tên sát thủ này đều là sát thủ nổi tiếng trên thế giới, thuộc hàng bậc nhất. Bọn họ không chỉ giết người mà còn săn lùng bảo vật, có lúc còn kiêm cả lính đánh thuê, làm việc giúp lính đánh thuê chúng tôi. Người có thể ép buộc bọn họ đều là những Kim Chủ nổi tiếng trên thế giới, đến bây giờ bọn họ đã tích lũy được mấy trăm triệu rồi, mỗi người khoảng hơn ba tỷ", Lý Thiệu Minh nói.
"Cái gì cơ? Mỗi người bọn họ có hơn ba tỷ? Vậy bọn họ đưa hết tiền cho cậu sao? Mỗi người đưa cho cậu ba tỷ? Đêm nay cậu kiếm được hơn mười tỷ từ chỗ bọn họ ư?", Hàn Uy Phong trợ mắt há mồm kinh ngạc.
"Ừ, kiếm hơn mười tỷ", khuôn mặt Lý Thiệu Minh không chút biểu cảm.
Nghe thấy Lý Thiệu Minh nói vậy, Hàn Bân lập tức hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh. Hắn thấy Lý Thiệu Minh kiếm được tiền từ mấy người kia nên rất tức giận, lúc này lại thấy Lý Thiệu Minh kiếm được hơn mười tỷ từ bọn họ nên phẫn nộ đến mức muốn nổ phổi!
Danh sách chương