“Cậu Lý, con trai tôi từ nhỏ đã thích văn nghệ, nó biết đánh đàn, ca hát, nhảy múa, sở trường của nó là khiêu vũ. Lúc thi đại học còn thi vào Học viện hí kịch khiến tôi tức gần chết. Tôi chỉ có một thằng con trai, đánh không thể đánh, mắng không dám mắng, nên chỉ có thể chiều theo ý nó, để nó làm diễn viên. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cậu cũng đã giúp tôi đưa nó rời khỏi giới giải trí, tôi phải cảm ơn cậu, cậu cần gì thì cứ nói, chỉ cần Phích Lịch Đường tôi có thể làm được thì tôi đều sẽ làm cho cậu!”
Đối với việc Lôi Tiểu Minh rút lui khỏi giới giải trí, bố của Lôi Tiểu Minh cảm thấy rất biết ơn. Mặc dù Phích Lịch Đường Giang Liên có tiền tài quyền thế, môn phái phụ trách công trình quân sự cho Hoa Hạ, nhưng vẫn luôn phụ thuộc vào thế lực của nhà họ Đường. Phích Lịch Đường là đàn em của Đường Hào – bố của Đường Tuyết Kỳ, trong giới võ lâm Phích Lịch Đường chỉ có tiền, chứ không có thế.
“Chú Lôi, nói thế nào thì chúng ta cũng là người nhà. Đường Hào - một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim là bác của tôi, còn Lôi Tiểu Minh là chồng chưa cưới của Đường Tuyết Kỳ. Sau này cậu ta sẽ cưới Tuyết Kỳ làm vợ, cậu ta sẽ trở thành em rể của tôi. Mà tôi khiến Lôi Tiểu Minh ra khỏi giới giải trí cũng là có ý đồ riêng, chú không cần cảm ơn tôi. Ngược lại là tôi khiến Lôi Tiểu Minh phá hợp đồng phải bồi thường một tỷ, số tiền này tôi nên thay cậu ta bồi thường mới đúng, để chú bồi thường, trong lòng tôi thấy hơi áy náy”, Lý Thiệu Minh chân thành nói.
“Cậu Lý, một tỷ đối với nhà họ Lôi tôi có đáng gì đâu. Chỉ cần khiến Tiểu Minh rút khỏi giới giải trí, đừng nói là một tỷ, cho dù phải bỏ ra mười tỷ cũng đáng. Tôi biết cậu định tham gia cuộc thi võ thuật quân sự, đây là cuộc thi võ thuật quy cách nhất Hoa Hạ, bốn năm tổ chức một lần, có sự tham gia của toàn bộ những thế lực chính phái ở Hoa Hạ. Nếu Tiểu Minh và cậu trở thành đội đứng đầu, giành lấy vinh quang cho Phích Lịch Đường Giang Liên tôi, thì tôi càng phải cảm ơn cậu hơn nữa. Cậu hãy đưa thằng con trai vô dụng của tôi đi và tùy ý dạy bảo”, Lôi đường chủ thoải mái nói với Lý Thiệu Minh.
“Cậu ta đi theo tôi có thể sẽ bị thương”, Lý Thiệu Minh nói.
“Có người đàn ông nào không bị thương? Có người đàn ông nào không chảy máu chứ?”, Lôi đường chủ kéo bộ võ phục màu đen, để lộ ra vết sẹo trên ngực.
“Được, cảm ơn chú Lôi”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
Cứ như vậy, Lý Thiệu Minh chính thức bổ sung Lôi Tiểu Minh vào đội ngũ của mình, cao thủ Thần Cấp Lôi Tiểu Minh, con trai của Phích Lịch Đường ở Giang Liên, chuyên gia nổ thuốc súng.
Trước khi anh tìm Lôi Tiểu Minh, anh đã biết Lôi Tiểu Minh thích sự nghiệp giải trí, không thích làm võ sĩ. Lôi Tiểu Minh này không dễ thu phục, vì vậy anh nói với Hàn Uy Phong rằng sẽ rời khỏi doanh trại hai mươi ngày, nhưng không ngờ chỉ cần ba ngày anh đã tìm ra được sơ hở của Lôi Tiểu Minh và lôi kéo cậu ta về phía mình trong cuộc đàm phán.
Đây là chuyện tốt, thời gian anh xây dựng đội ngũ càng nhanh thì thời gian báo thù cũng càng nhanh.
Lúc từ Giang Liên trở về, Lý Thiệu Minh đưa thẳng Lôi Tiểu Minh trở về doanh trại. Thấy Lý Thiệu Minh trở về nhanh như vậy, Hàn Uy Phong cũng khá kinh ngạc.
Các đội cao thủ trong cuộc thi quân sự này rất đông đảo, có Biệt đội Thần Thánh do cao thủ Thần Cấp hợp thành, đại đội đặc chiến Thần Long số một Hoa Hạ, đội Thiếu Lâm, đội Võ Đang, đội cậu ấm các nhà mười hai chủ thần Hoàng Kim, đội sáu tiểu thư nhà họ Lục ở Giang Nam kết hợp với tiểu thư đại gia tộc Mộ Dung – một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm, ngoài ra còn có đội Hoàng tộc do Bích Tỷ dẫn đầu.
Bốn tháng sau, Lý Thiệu Minh sẽ hồi phục lại thực lực ban đầu. Nhưng dù võ công của anh có cao đến đâu, có mạnh đến đâu thì một mình anh cũng không thể chống đỡ được cho cả đội.
Cơ chế thi đấu của cuộc thi võ thuật quân sự là bảy trận thắng bốn, nghĩa là cần bốn đội viên thắng trong số bảy đội viên thì mới có thể thăng cấp. Bích Tỷ của đội Hoàng tộc là cao thủ Thần Cấp cấp cao. Biệt đội Thần Thánh, đại đội đặc chiến Thần Long và nhiều đội mạnh khác cũng có cao thủ Thần Cấp cấp cao và cao thủ Thần Cấp cấp trung, với thực lực hiện giờ của đội Lý Thiệu Minh thì chưa chắc đã giành được chức vô địch.
Lý Thiệu Minh không hề biết rằng một thiên tài tuyệt thế vài ngày trước vừa rời khỏi doanh trại huấn luyện Thiên Lang, anh và cậu chủ nhà họ Chu thiếu chút nữa là có thể gặp mặt.
Anh chỉ nghĩ, thời gian tiếp theo sẽ ở lại doanh trại huấn luyện Thiên Lang để an tâm luyện tập. Võ công của anh cần hồi phục thì võ công của Cuồng Phong, Heo Rừng, Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh cũng cần nhanh chóng đột phá.
“Đội viên thứ tư Lý Thiệu Minh đưa về là một ngôi sao trong giới giải trí ư?”
Ngày hôm sau, khi tất cả các cao thủ tham gia thi đấu tập trung lại để chuẩn bị luyện tập thì nhìn thấy trong đội Lý Thiệu Minh có thêm Lôi Tiểu Minh, rất nhiều cao thủ lập tức nhận ra cậu ta.
Đây là chàng thư sinh khuôn mặt búng ra sữa đang nổi tiếng ở Hoa Hạ, danh tiếng của cậu ta sánh ngang với nam thần Seoul Châu Á, có ai mà không nhận ra cậu ta chứ? Thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, Lôi Tiểu Minh chợt nhíu mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhanh chóng lấy khẩu trang đeo vào.
Cậu ta có mái tóc xoăn, khuôn mặt trắng tròn, đôi mắt to trong veo sáng ngời, vẻ đẹp của cậu ta không kém gì con gái, quả thực rất cuốn hút.
Cậu ta không nhịn được liếc trộm Lý Thiệu Minh đang trong đội ngũ chuẩn bị huấn luyện cùng Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Heo Rừng, rồi khẽ nhíu mày.
Áp lực của người nổi tiếng rất lớn, đi đến đâu cũng sẽ thấy ánh mắt nhìn chằm chằm.
Trông thấy Lôi Tiểu Minh như vậy, Hàn Bân, Hồ Tiểu Đao, Lãnh Thi và Hồng Dũng đột nhiên bật cười.
Mọi người chỉ biết cậu ta với thân phận ngôi sao nổi tiếng, chứ không hề biết cậu ta là con trai của Phích Lịch Đường ở Giang Liên.
Hồ Tiểu Đao lắc đầu cười khinh thường nói: “Lý Thiệu Minh nói có thêm một đồng đội không tệ, nên mới xin ông cụ Hàn nghỉ hai ngươi ngày, cứ tưởng anh ta sẽ đưa về nhân vật to lớn nào, hóa ra là đem về một minh tinh”.
“Minh tinh cũng có thể tham gia cuộc thi võ thuật? Lẽ nào chỉ vì cậu ta đẹp trai thì đối thủ sẽ nhường, trong lúc thi đấu không đánh vào mặt cậu ta sao?”, Hồng Dũng cười nhạt.
“Lý Thiệu Minh là tổng sĩ quan huấn luyện của chúng ta, anh ta dẫn chúng ta tham gia trận đấu thì phải suy tính rất kỹ, nghiên cứu chiến lược sâu xa. Cuộc thi lần này còn có sáu người con gái nhà họ Lục ở Giang Nam và cô chủ gia tộc Mộ Dung tạo thành đội Cô Gái Giang Nam, Lý Thiệu Minh đưa Lôi Tiểu Minh đến chắc là để đối phó với đội Cô Gái Giang Nam nhỉ?”, Trần Uy cười nói.
“Đội của Lý Thiệu Minh nên đổi tên rồi, không nên gọi là đội Thiệu Minh, mà nên gọi là đội trai bao”, Đức Cách nói.
“Lôi Tiểu Minh, hát cho mọi người nghe một bài đi”, lúc này, Vương Hổ thích thú nhìn Lôi Tiểu Minh nói.
“Hả?”, mọi người kinh ngạc nhìn Vương Hổ.
Lý Thiệu Minh là tổng sĩ quan huấn luyện của doanh trại huấn luyện Thiên Lang, anh trở về trước hạn xin nghỉ phép, đương nhiên là sẽ tiếp tục làm sĩ quan huấn luyện. Anh không cần huấn luyện, mà chỉ phụ trách huấn luyện mọi người. Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh là đồng đội của đội Thiệu Minh, bọn họ phải huấn luyện cùng mọi người. Heo Rừng là phụ tá của Lý Thiệu Minh, chỉ làm việc cho Lý Thiệu Minh nên không tính là thành viên của đội bảy người chiến đấu, không tham gia cuộc thi võ thuật quân sự.
Vương Hổ là phó sĩ quan huấn luyện, anh ta cũng có quyền chỉ huy mọi người.
“Sĩ quan Lý, trước khi chúng ta huấn luyện, có thể để Lôi Tiểu Minh hát cổ vũ tinh thần cho mọi người được không?”, Vương Hổ nhìn Lý Thiệu Minh đang đứng chính giữa.
“Được”, Lý Thiệu Minh thấy yêu cầu này không quá đáng nên khẽ gật đầu đồng ý.
“Lôi Tiểu Minh, cậu là ngôi sao đang nổi tiếng ở Hoa Hạ, không chỉ là diễn viên xuất sắc mà còn là một ca sĩ ưu tú, cậu hát cho mọi người nghe đi”, Vương Hổ tiếp tục nói với Lôi Tiểu Minh.
“Tôi hát sao?”, Lôi Tiểu Minh ngẩn người, nghĩ một lúc rồi kéo khẩu trang xuống.
“Đúng vậy”, Vương Hổ nói.
“Được thôi”, Lôi Tiểu Minh cũng không sợ sân khấu, từ nhỏ cậu ta đã từng thi ca hát, bây giờ hát trước mặt mấy người này cậu ta cũng không ngại ngùng gì.
Cậu ta lập tức đi tới trước mặt mọi người, nhẹ nhàng hát cho mọi người nghe một ca khúc.
Lần huấn luyện đặc biệt này, đội viên tham gia cuộc thi và binh sĩ Lữ đoàn Đặc công Thiên Lang không huấn luyện cùng nhau, nhưng nghe thấy tiếng hát của Lôi Tiểu Minh, đám binh sĩ huấn luyện ở phía xa cũng tò mò nhìn về phía họ.
Lúc Lôi Tiểu Minh hát xong một bài, cả doanh trại huấn luyện Thiên Lang nổ ra một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Ánh mắt Vương Hổ nhìn Lôi Tiểu Minh càng thêm vẻ ngưỡng mộ.
Tiểu Minh, thực ta tôi là fans hâm mộ chân chính của cậu, nhìn cậu trưởng thành từng chút một. Hi vọng lần huấn luyện này có thể làm cho cuộc sống của cậu càng thêm phong phú, tăng thêm khí chất đàn ông trên người cậu.
Cố lên, tôi và tất cả các fans hâm mộ của cậu sẽ mãi mãi ủng hộ cậu, yêu cậu, chúng tôi đợi cậu trở lại giới giải trí…
Đối với việc Lôi Tiểu Minh rút lui khỏi giới giải trí, bố của Lôi Tiểu Minh cảm thấy rất biết ơn. Mặc dù Phích Lịch Đường Giang Liên có tiền tài quyền thế, môn phái phụ trách công trình quân sự cho Hoa Hạ, nhưng vẫn luôn phụ thuộc vào thế lực của nhà họ Đường. Phích Lịch Đường là đàn em của Đường Hào – bố của Đường Tuyết Kỳ, trong giới võ lâm Phích Lịch Đường chỉ có tiền, chứ không có thế.
“Chú Lôi, nói thế nào thì chúng ta cũng là người nhà. Đường Hào - một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim là bác của tôi, còn Lôi Tiểu Minh là chồng chưa cưới của Đường Tuyết Kỳ. Sau này cậu ta sẽ cưới Tuyết Kỳ làm vợ, cậu ta sẽ trở thành em rể của tôi. Mà tôi khiến Lôi Tiểu Minh ra khỏi giới giải trí cũng là có ý đồ riêng, chú không cần cảm ơn tôi. Ngược lại là tôi khiến Lôi Tiểu Minh phá hợp đồng phải bồi thường một tỷ, số tiền này tôi nên thay cậu ta bồi thường mới đúng, để chú bồi thường, trong lòng tôi thấy hơi áy náy”, Lý Thiệu Minh chân thành nói.
“Cậu Lý, một tỷ đối với nhà họ Lôi tôi có đáng gì đâu. Chỉ cần khiến Tiểu Minh rút khỏi giới giải trí, đừng nói là một tỷ, cho dù phải bỏ ra mười tỷ cũng đáng. Tôi biết cậu định tham gia cuộc thi võ thuật quân sự, đây là cuộc thi võ thuật quy cách nhất Hoa Hạ, bốn năm tổ chức một lần, có sự tham gia của toàn bộ những thế lực chính phái ở Hoa Hạ. Nếu Tiểu Minh và cậu trở thành đội đứng đầu, giành lấy vinh quang cho Phích Lịch Đường Giang Liên tôi, thì tôi càng phải cảm ơn cậu hơn nữa. Cậu hãy đưa thằng con trai vô dụng của tôi đi và tùy ý dạy bảo”, Lôi đường chủ thoải mái nói với Lý Thiệu Minh.
“Cậu ta đi theo tôi có thể sẽ bị thương”, Lý Thiệu Minh nói.
“Có người đàn ông nào không bị thương? Có người đàn ông nào không chảy máu chứ?”, Lôi đường chủ kéo bộ võ phục màu đen, để lộ ra vết sẹo trên ngực.
“Được, cảm ơn chú Lôi”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
Cứ như vậy, Lý Thiệu Minh chính thức bổ sung Lôi Tiểu Minh vào đội ngũ của mình, cao thủ Thần Cấp Lôi Tiểu Minh, con trai của Phích Lịch Đường ở Giang Liên, chuyên gia nổ thuốc súng.
Trước khi anh tìm Lôi Tiểu Minh, anh đã biết Lôi Tiểu Minh thích sự nghiệp giải trí, không thích làm võ sĩ. Lôi Tiểu Minh này không dễ thu phục, vì vậy anh nói với Hàn Uy Phong rằng sẽ rời khỏi doanh trại hai mươi ngày, nhưng không ngờ chỉ cần ba ngày anh đã tìm ra được sơ hở của Lôi Tiểu Minh và lôi kéo cậu ta về phía mình trong cuộc đàm phán.
Đây là chuyện tốt, thời gian anh xây dựng đội ngũ càng nhanh thì thời gian báo thù cũng càng nhanh.
Lúc từ Giang Liên trở về, Lý Thiệu Minh đưa thẳng Lôi Tiểu Minh trở về doanh trại. Thấy Lý Thiệu Minh trở về nhanh như vậy, Hàn Uy Phong cũng khá kinh ngạc.
Các đội cao thủ trong cuộc thi quân sự này rất đông đảo, có Biệt đội Thần Thánh do cao thủ Thần Cấp hợp thành, đại đội đặc chiến Thần Long số một Hoa Hạ, đội Thiếu Lâm, đội Võ Đang, đội cậu ấm các nhà mười hai chủ thần Hoàng Kim, đội sáu tiểu thư nhà họ Lục ở Giang Nam kết hợp với tiểu thư đại gia tộc Mộ Dung – một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm, ngoài ra còn có đội Hoàng tộc do Bích Tỷ dẫn đầu.
Bốn tháng sau, Lý Thiệu Minh sẽ hồi phục lại thực lực ban đầu. Nhưng dù võ công của anh có cao đến đâu, có mạnh đến đâu thì một mình anh cũng không thể chống đỡ được cho cả đội.
Cơ chế thi đấu của cuộc thi võ thuật quân sự là bảy trận thắng bốn, nghĩa là cần bốn đội viên thắng trong số bảy đội viên thì mới có thể thăng cấp. Bích Tỷ của đội Hoàng tộc là cao thủ Thần Cấp cấp cao. Biệt đội Thần Thánh, đại đội đặc chiến Thần Long và nhiều đội mạnh khác cũng có cao thủ Thần Cấp cấp cao và cao thủ Thần Cấp cấp trung, với thực lực hiện giờ của đội Lý Thiệu Minh thì chưa chắc đã giành được chức vô địch.
Lý Thiệu Minh không hề biết rằng một thiên tài tuyệt thế vài ngày trước vừa rời khỏi doanh trại huấn luyện Thiên Lang, anh và cậu chủ nhà họ Chu thiếu chút nữa là có thể gặp mặt.
Anh chỉ nghĩ, thời gian tiếp theo sẽ ở lại doanh trại huấn luyện Thiên Lang để an tâm luyện tập. Võ công của anh cần hồi phục thì võ công của Cuồng Phong, Heo Rừng, Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh cũng cần nhanh chóng đột phá.
“Đội viên thứ tư Lý Thiệu Minh đưa về là một ngôi sao trong giới giải trí ư?”
Ngày hôm sau, khi tất cả các cao thủ tham gia thi đấu tập trung lại để chuẩn bị luyện tập thì nhìn thấy trong đội Lý Thiệu Minh có thêm Lôi Tiểu Minh, rất nhiều cao thủ lập tức nhận ra cậu ta.
Đây là chàng thư sinh khuôn mặt búng ra sữa đang nổi tiếng ở Hoa Hạ, danh tiếng của cậu ta sánh ngang với nam thần Seoul Châu Á, có ai mà không nhận ra cậu ta chứ? Thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, Lôi Tiểu Minh chợt nhíu mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhanh chóng lấy khẩu trang đeo vào.
Cậu ta có mái tóc xoăn, khuôn mặt trắng tròn, đôi mắt to trong veo sáng ngời, vẻ đẹp của cậu ta không kém gì con gái, quả thực rất cuốn hút.
Cậu ta không nhịn được liếc trộm Lý Thiệu Minh đang trong đội ngũ chuẩn bị huấn luyện cùng Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Heo Rừng, rồi khẽ nhíu mày.
Áp lực của người nổi tiếng rất lớn, đi đến đâu cũng sẽ thấy ánh mắt nhìn chằm chằm.
Trông thấy Lôi Tiểu Minh như vậy, Hàn Bân, Hồ Tiểu Đao, Lãnh Thi và Hồng Dũng đột nhiên bật cười.
Mọi người chỉ biết cậu ta với thân phận ngôi sao nổi tiếng, chứ không hề biết cậu ta là con trai của Phích Lịch Đường ở Giang Liên.
Hồ Tiểu Đao lắc đầu cười khinh thường nói: “Lý Thiệu Minh nói có thêm một đồng đội không tệ, nên mới xin ông cụ Hàn nghỉ hai ngươi ngày, cứ tưởng anh ta sẽ đưa về nhân vật to lớn nào, hóa ra là đem về một minh tinh”.
“Minh tinh cũng có thể tham gia cuộc thi võ thuật? Lẽ nào chỉ vì cậu ta đẹp trai thì đối thủ sẽ nhường, trong lúc thi đấu không đánh vào mặt cậu ta sao?”, Hồng Dũng cười nhạt.
“Lý Thiệu Minh là tổng sĩ quan huấn luyện của chúng ta, anh ta dẫn chúng ta tham gia trận đấu thì phải suy tính rất kỹ, nghiên cứu chiến lược sâu xa. Cuộc thi lần này còn có sáu người con gái nhà họ Lục ở Giang Nam và cô chủ gia tộc Mộ Dung tạo thành đội Cô Gái Giang Nam, Lý Thiệu Minh đưa Lôi Tiểu Minh đến chắc là để đối phó với đội Cô Gái Giang Nam nhỉ?”, Trần Uy cười nói.
“Đội của Lý Thiệu Minh nên đổi tên rồi, không nên gọi là đội Thiệu Minh, mà nên gọi là đội trai bao”, Đức Cách nói.
“Lôi Tiểu Minh, hát cho mọi người nghe một bài đi”, lúc này, Vương Hổ thích thú nhìn Lôi Tiểu Minh nói.
“Hả?”, mọi người kinh ngạc nhìn Vương Hổ.
Lý Thiệu Minh là tổng sĩ quan huấn luyện của doanh trại huấn luyện Thiên Lang, anh trở về trước hạn xin nghỉ phép, đương nhiên là sẽ tiếp tục làm sĩ quan huấn luyện. Anh không cần huấn luyện, mà chỉ phụ trách huấn luyện mọi người. Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh là đồng đội của đội Thiệu Minh, bọn họ phải huấn luyện cùng mọi người. Heo Rừng là phụ tá của Lý Thiệu Minh, chỉ làm việc cho Lý Thiệu Minh nên không tính là thành viên của đội bảy người chiến đấu, không tham gia cuộc thi võ thuật quân sự.
Vương Hổ là phó sĩ quan huấn luyện, anh ta cũng có quyền chỉ huy mọi người.
“Sĩ quan Lý, trước khi chúng ta huấn luyện, có thể để Lôi Tiểu Minh hát cổ vũ tinh thần cho mọi người được không?”, Vương Hổ nhìn Lý Thiệu Minh đang đứng chính giữa.
“Được”, Lý Thiệu Minh thấy yêu cầu này không quá đáng nên khẽ gật đầu đồng ý.
“Lôi Tiểu Minh, cậu là ngôi sao đang nổi tiếng ở Hoa Hạ, không chỉ là diễn viên xuất sắc mà còn là một ca sĩ ưu tú, cậu hát cho mọi người nghe đi”, Vương Hổ tiếp tục nói với Lôi Tiểu Minh.
“Tôi hát sao?”, Lôi Tiểu Minh ngẩn người, nghĩ một lúc rồi kéo khẩu trang xuống.
“Đúng vậy”, Vương Hổ nói.
“Được thôi”, Lôi Tiểu Minh cũng không sợ sân khấu, từ nhỏ cậu ta đã từng thi ca hát, bây giờ hát trước mặt mấy người này cậu ta cũng không ngại ngùng gì.
Cậu ta lập tức đi tới trước mặt mọi người, nhẹ nhàng hát cho mọi người nghe một ca khúc.
Lần huấn luyện đặc biệt này, đội viên tham gia cuộc thi và binh sĩ Lữ đoàn Đặc công Thiên Lang không huấn luyện cùng nhau, nhưng nghe thấy tiếng hát của Lôi Tiểu Minh, đám binh sĩ huấn luyện ở phía xa cũng tò mò nhìn về phía họ.
Lúc Lôi Tiểu Minh hát xong một bài, cả doanh trại huấn luyện Thiên Lang nổ ra một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Ánh mắt Vương Hổ nhìn Lôi Tiểu Minh càng thêm vẻ ngưỡng mộ.
Tiểu Minh, thực ta tôi là fans hâm mộ chân chính của cậu, nhìn cậu trưởng thành từng chút một. Hi vọng lần huấn luyện này có thể làm cho cuộc sống của cậu càng thêm phong phú, tăng thêm khí chất đàn ông trên người cậu.
Cố lên, tôi và tất cả các fans hâm mộ của cậu sẽ mãi mãi ủng hộ cậu, yêu cậu, chúng tôi đợi cậu trở lại giới giải trí…
Danh sách chương