“Uống đi!”
Bên này, Lý Thiệu Minh không biết gia chủ nhà họ Hồng đã làm gì. Anh chỉ trân trọng thời gian bên người thân, tổ chức tiệc ở tỉnh lỵ, ân cần chiêu đãi cô em họ thứ năm Mã Tiểu Linh và ông ngoại Lục Kim Đan sắp về lại Giang Nam.
Tối hôm đó anh uống không ít, dường như tay chưa từng bỏ ly rượu xuống lần nào. Lúc say, anh đi đến cạnh Mã Tiểu Linh, thân thiết ngồi xuống cạnh cô ta.
Anh ôm lấy cô em họ này, anh lớn tiếng cười nhạo: “Tiểu Linh, anh chưa bao giờ thấy người nào ngốc như em, từ Giang Nam đến đây chỉ để ám sát anh vì muốn trở thành gia chủ nhà họ Lục. Nhưng vẫn chưa gặp được anh đã bị ông ngoại và cao thủ của gia tộc đến bắt đi. Em không thích hợp làm kẻ ác, sau khi về nhà với ông ngoại, em nên hồi tâm làm người tốt đi”.
Bị Lý Thiệu Minh ôm như vậy, Mã Tiểu Linh trợn mắt trừng anh với vẻ mặt u ám.
Bố của Mã Tiểu Linh là người đứng đầu phái Lao Sơn tỉnh Đông Sơn, phái Lao Sơn một nửa thuộc đạo giáo, một nửa thuộc võ thuật. Bố của Mã Tiểu Linh là một đạo sĩ, cô ta cũng vậy, chỉ được xem là một nửa người trong giang hồ. Nhà cô ta không có tiền, là đứa con gái có gia cảnh tệ nhất trong đám con cháu nhà họ Lục. Ở cùng với mấy đứa con gái nhà giàu như Triệu Thế Hy, Đường Tuyết Kỳ nên từ nhỏ đã hình thành nên tính cách tự ti. Cô ta muốn kiếm tiền và trở thành gia chủ nhà họ Lục, thừa kế gia tài khổng lồ của nhà họ Lục. Nghe nói Đường Tuyết Kỳ đến phương Bắc để giết Lý Thiệu Minh, lúc này cô ta mới nảy ra ý giết Lý Thiệu Minh nên lén đến phương Bắc.
Nhưng cô ta lại không may, vừa mới đến phương Bắc, Lý Thiệu Minh đã vào doanh trại huấn luyện Thiên Lang. Đó là nơi quan trọng về quân sự, cô ta chỉ là một đứa con gái bình thường nên không thể lẻn vào trong. Sau đó, Lục Kim Đan thấy các cô gái nhà họ Lục đều đến phương Bắc, ông cảm thấy có điều gì đó lạ bèn bảo người nhà họ Lục đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, Lục Kim Đan nổi giận. Lúc Mã Tiểu Linh còn đang loanh quanh ngoài doanh trại huấn luyện Thiên Lang thì bị Lục Kim Đan đích thân đến bắt về.
“Chị họ à, chị ngốc thật đấy”, Triệu Thế Hy hồn nhiên hoạt bát, cô ấy thường đùa vui không có ác ý. Thấy Lý Thiệu Minh giễu cợt Mã Tiểu Linh nên cô ấy cũng muốn cười cợt Mã Tiểu Linh.
Họ là người thân, người khác không quen Mã Tiểu Linh nên không có quyền cười nhạo Mã Tiểu Linh, nhưng cô ấy thì có thể tùy ý châm chọc Mã Tiểu Linh.
“Mọi người đều uống nhiều rồi sao?”, sắc mặt Mã Tiểu Linh u ám, thấy Lý Thiệu Minh và Triệu Thế Hy cười nhạo mình, cô ta trừng mắt nhìn họ.
“Thật ra võ công bây giờ của tôi rất tốt, tôi không được may mắn cho lắm nên không sớm tìm thấy các người, nếu để tôi thấy các người từ trước thì các người chết chắc”, Mã Tiểu Linh suy nghĩ một lúc rồi nói một câu.
“Khoác lác”, Triệu Thế Hy khinh thường bĩu môi.
“Thiệu Minh, lần này ông đưa Tiểu Linh về nhà họ Lục, cháu không định về với ông à?”, Lục Kim Đan chỉ cười nhìn mấy đứa nhỏ trong nhà cười cợt lẫn nhau.
Trong mắt ông, thật ra mấy đứa nhỏ nhà họ Lục đều là ruột thịt, ông không phải thiên vị Lý Thiệu Minh mà lần này Mã Tiểu Linh đã hơi quá đáng, sao cô ta có thể ám sát anh họ của mình được chứ? Dù Mã Tiểu Linh có ý nghĩ giết anh họ thì Lục Kim Đan cũng chỉ quở trách cô ta một trận, sáng hôm sau vẫn bỏ qua cho cô ta.
“Ông ngoại, ông đã dạy chúng cháu nói lời phải giữ lấy lời. Mặc dù Lý Thiệu Minh cháu từ nhỏ đã là đứa chẳng làm được tích sự gì nhưng cháu vẫn luôn nghe lời ông, cháu tự nhủ đã nói những gì thì phải thực hiện cho bằng được. Cháu đã thề nếu kiếp này không thể làm nên chuyện gì, tuyệt đối sẽ không bao giờ quay về nhà họ Lục nửa bước. Không quay về nhà họ Lý cũng như nhà họ Lục. Ông ngoại à, bây giờ cháu đã rất tốt rồi, ông hãy để cháu phát triển thêm một chút nữa nhé”, Lý Thiệu Minh nói.
“Cháu không nên tự trách giận mình như vậy”, Lục Kim Đan nói.
“Trước đây dù cháu có thế nào cũng cảm thấy không hài lòng, chỉ muốn bản thân có thể tiến xa hơn. Dường như sau một trận phong ba, cháu đã bị người ta đánh về lại hình dạng ban đầu trong một đêm, còn bây giờ cháu đã nghĩ thông suốt rồi, làm người nên biết thỏa mãn với chính mình. Ông ngoại, lần này cháu đã biết thế nào là hài lòng, chỉ cần cháu tiết kiệm thêm chút tiền, cố gắng để có được địa vị xã hội cao hơn, lúc đó cháu sẽ trở về nhà họ Lý, trở về nhà họ Lục để gặp ông”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được, ông đợi cháu”, Lục Kim Đan mỉm cười.
“Đại ca, Heo Rừng trộm tiền”, Lôi Tiểu Minh cũng uống không ít, cậu ta nghĩ ngợi một hồi rồi bỗng nói.
“Ai trộm tiền? Tôi có trộm tiền gì đâu?”, không ngờ Lôi Tiểu Minh lại nói vậy, Heo Rừng ngồi một bên sắc mặt lập tức thay đổi.
Tối nay, rất nhiều người đã uống rượu, có ông ngoại Lục Kim Đan, em họ thứ năm Mã Tiểu Linh, em họ thứ bảy Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh, Heo Rừng, Đại Quân, Vương Giai Nặc, Đoàn Bội Bội. Từ lúc Lý Thiệu Minh trở về từ Giang Nam vẫn chưa gặp Bích Tỷ, có lẽ Bích Tỷ tạm thời về nhà trước. Thấy Heo Rừng không thừa nhận, Lôi Tiểu Minh liền nói: “Hôm qua lúc bọn tôi đến nhà họ Hồng, tôi thấy Heo Rừng bỏ đồ trang sức vào túi. Anh ta lấy rất nhiều, mấy trang sức đó ít nhất cũng phải vài triệu”.
“Heo Rừng, từ lúc đi theo tôi đến bây giờ, anh kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”, Lý Thiệu Minh cười nhìn anh ta.
“Không bao nhiêu cả, lúc trước anh cho tôi mười triệu, tôi vẫn chưa dùng vào việc gì. Hôm qua lúc đến nhà họ Hồng sao kê tài sản, tôi nghĩ loại công việc sao kê này có lợi nên lấy một ít trang sức. Tôi không ngờ Cuồng Phong, Tiểu Hy và Lôi Tiểu Minh đều không lấy tiền, chỉ có một mình tôi lấy. Đại ca, không phải tôi cố ý lấy mà, hôm nay lúc tôi thấy anh tặng giáo thần cho Cuồng Phong, tôi cảm thấy xấu hổ, tôi không cần mấy món trang sức anh cho tôi nữa…”, sắc mặt Heo Rừng tái nhợt, bị Lôi Tiểu Minh tố cáo anh ta trộm tiền, anh ta rất oán giận Lôi Tiểu Minh.
Sợ Lý Thiệu Minh sẽ trách mình, anh ta lập tức lấy đồ trang sức đã trộm kia ra rồi nói xin lỗi với Lý Thiệu Minh.
“Không cần, tôi sẽ tặng anh thêm một tỷ nữa”, Lý Thiệu Minh nói.
“Một tỷ?”, Heo Rừng lập tức mở to mắt, rồi nấc lên một cái.
“Anh là anh em của tôi, tôi đã nói rồi chỉ cần anh trung thành với tôi, Lý Thiệu Minh tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với anh. Anh cũng đã đi theo tôi được một thời gian rồi, tôi giàu có tất nhiên cũng sẽ không để anh phải chịu thiệt. Lần này anh đã có công trong việc đến nhà họ Hồng sao kê tài sản, tôi cũng nên thưởng cho anh. Không chỉ có anh mà Cuồng Phong, Tiểu Hy và Lôi Tiểu Minh mỗi người đều sẽ có một tỷ, Đại Quân hai trăm triệu, Giai Nặc và Bội Bội cũng sẽ được tăng lương, lương hàng năm của các cô là một trăm triệu”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc, mỉm cười nói.
“Đại ca, tôi không làm được gì cả, anh cho tôi nhiều tiền như vậy, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận đây? Hai trăm triệu? Cả đời này tôi cũng không dám nghĩ đến”, không ngờ Lý Thiệu Minh tùy tiện có thể cho mình hai trăm triệu, Đại Quân cảm thấy ngơ ngác.
“Đừng từ chối, các anh đều là người của tôi, tôi sống tốt sao có thể để các anh chịu thiệt được? Lý Thiệu Minh tôi sao có thể là người tệ bạc như vậy?”, Lý Thiệu Minh xua tay không cho mọi người nói thêm gì nữa.
Đoàn Bội Bội ngồi một bên không lên tiếng.
Không ngờ Lý Thiệu Minh lại cho cô ta một trăm triệu tiền lương hàng năm, giờ đây cô ta chỉ có cảm giác không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên Lý Thiệu Minh ngồi xuống uống rượu chung với mọi người, có thể xem như đây là bữa tiệc để gia tăng tình cảm của anh và mọi người, cũng có thể xem như là bữa tiệc ông chủ thưởng tiền cho mọi người. Đến lúc trời sáng, Lý Thiệu Minh mới về biệt thự với mọi người, tắm táp sơ qua rồi quay về phòng mình nghỉ ngơi. Lúc này anh cảm thấy cả người không còn sức, anh không khỏi nhớ đến Hiên Tịnh Vũ.
Nghĩ đến từng chuyện đã xảy ra giữa anh và Hiên Tịnh Vũ một lúc, anh mới dần nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều, Lý Thiệu Minh xoa cái đầu đau như búa bổ đưa ông ngoại và Mã Tiểu Linh đến sân bay. Ông ngoại thấy bên Lý Thiệu Minh phát triển rất tốt, ông đã yên tâm về nhà họ Lục để đợi Lý Thiệu Minh đạt được sự nghiệp mà anh mong muốn. Đồng đội của Lý Thiệu Minh, Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Vương Bưu, Hàn Bân và vài ông lớn của quân đội phương Bắc cũng đến tiễn ông ngoại. Võ lâm Hoa Hạ có địa vị rất cao ở Hoa Hạ, dù là phương Bắc hay phương Nam Hoa Hạ đều rất kính trọng cao thủ võ lâm. Lục Kim Đan là võ sĩ nổi tiếng trong võ lâm Hoa Hạ, dù không có quan hệ gì với Lý Thiệu Minh thì khi ông ấy đến phương Bắc, Hàn Uy Phong cũng sẽ tiếp đón ông như binh sĩ, hơn nữa Hàn Uy Phong và Lục Kim Đan còn là người quen.
“Ông Hàn, tôi phải đi rồi, mấy ngày ở đây đã làm phiền ông. Đứa cháu ngoại này của tôi còn phải học hỏi nhiều, nếu nó có chỗ nào không đúng, ông đừng khách sáo làm gì cứ xem nó như cháu ngoại ông mà dạy dỗ nó là được. Ở Giang Nam tôi vẫn có chút địa vị, tôi hoan nghênh ông đến Giang Nam bất cứ lúc nào”, Lục Kim Đan nắm chặt hai tay Hàn Uy Phong, không nỡ mà nói tạm biệt Hàn Uy Phong.
“Lục gia chủ, tôi thật ghen tị vì ông có được một đứa cháu ngoại ngoan thế này. Năng lực của cậu ta còn cần tôi dạy gì nữa? Ngược lại tôi phải học hỏi cậu ta nhiều, ha ha ha. Nhưng lần này trong cuộc thi võ thuật quân sự, mỗi đội phải cử ra bảy người, tôi giành trụ cột của nhà họ Lục các ông mất rồi, mong ông đừng trách tôi mới phải”, tính cách Hàn Uy Phong rất ngay thẳng, ông cũng nắm chặt tay Lục Kim Đan bật cười.
“Không ai qua được ông”, Lục Kim Đan khẽ cười.
Một lát sau, Lục Kim Đan, Mã Tiểu Linh và các cao thủ nhà họ Lục phải vào phòng chờ. Lần này bị bắt, Mã Tiểu Linh vẫn cảm thấy uất ức, lúc đi cô ta còn hơi khó chịu: “Lý Thiệu Minh, tôi mong có thể gặp anh trong cuộc thi võ thuật quân sự, hi vọng anh đừng bị loại quá sớm”.
“Được, anh nhất định sẽ không bị loại”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
Đột nhiên có một nhóm người đàn ông mặc vest khí thế hùng hổ đi vào sân bay. Người đàn ông đi đầu mặc vest đi giày da, đầu trọc, cao khoảng một mét chín mươi, mày rậm, bề ngoài vô cùng hung tợn.
Thấy Lý Thiệu Minh ở sân bay, ông ta kẹp một lá thư thách đấu vào ngón giữa rồi búng nhẹ, Lý Thiệu Minh bắt lấy lá thư đó.
Là Hồng Võ – gia chủ nhà họ Hồng.
Lúc này, sắc mặt Hồng Võ - gia chủ nhà họ Hồng xanh mét, trên trán Hồng Dũng đi cạnh ông ta cũng dán miếng gạc, tức giận nhìn Lý Thiệu Minh.
“Lý Thiệu Minh, chẳng phải cậu rất thích đánh cược sao? Tôi chơi với cậu một ván, ba mươi tỷ. Bảy ngày sau, tôi và sáu vị đại sư phái Thiếu Lâm đợi cậu ở tỉnh Đông Sơn, chúng ta sẽ dựa theo quy tắc trong cuộc thi võ thuật quân sự, bảy đấu với bảy, Hồng Võ tôi và sáu vị đại sư phái Thiếu Lâm sẽ đích thân khiêu chiến với đội Thiệu Minh của cậu”.
“Nếu cậu không đến thì tự gánh lấy hậu quả đi”.
Hồng Võ không sợ Lục Kim Đan, ông ta coi Lục Kim Đan như không khí chỉ lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh rồi dẫn người nhà họ Hồng rời đi.
“Ba mươi tỷ? Hồng Võ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, không ngờ Hồng Võ lại đến báo thù nhanh thế, lại còn hào phóng đánh cược ba mươi tỷ với Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong không khỏi ngạc nhiên nhìn anh.
“Một phần nhỏ ảnh hưởng đến toàn cục, võ lâm Hoa Hạ đến ngày nay, nhiều gia tộc nổi tiếng đã có địa vị rất vững chắc trong võ lâm. Nhà họ Hồng có thể đứng vững nhiều năm ở tỉnh Đông Sơn chắc chắn có nhiều mối quan hệ rộng với các môn phái lớn trong võ lâm. Hồng Võ vừa bị tôi vơ vét hết tài sản, nhanh như vậy đã huy động được ba mươi tỷ, hẳn là có người thân có thân phận hiển hách gì đó.”
“Ông ngoại, ông biết con át chủ bài của nhà họ Hồng là gì không?”, Lý Thiệu Minh nhìn thư thách đấu trong tay, cười híp mắt.
“Là Hồng Môn ở nước ngoài”.
Bên này, Lý Thiệu Minh không biết gia chủ nhà họ Hồng đã làm gì. Anh chỉ trân trọng thời gian bên người thân, tổ chức tiệc ở tỉnh lỵ, ân cần chiêu đãi cô em họ thứ năm Mã Tiểu Linh và ông ngoại Lục Kim Đan sắp về lại Giang Nam.
Tối hôm đó anh uống không ít, dường như tay chưa từng bỏ ly rượu xuống lần nào. Lúc say, anh đi đến cạnh Mã Tiểu Linh, thân thiết ngồi xuống cạnh cô ta.
Anh ôm lấy cô em họ này, anh lớn tiếng cười nhạo: “Tiểu Linh, anh chưa bao giờ thấy người nào ngốc như em, từ Giang Nam đến đây chỉ để ám sát anh vì muốn trở thành gia chủ nhà họ Lục. Nhưng vẫn chưa gặp được anh đã bị ông ngoại và cao thủ của gia tộc đến bắt đi. Em không thích hợp làm kẻ ác, sau khi về nhà với ông ngoại, em nên hồi tâm làm người tốt đi”.
Bị Lý Thiệu Minh ôm như vậy, Mã Tiểu Linh trợn mắt trừng anh với vẻ mặt u ám.
Bố của Mã Tiểu Linh là người đứng đầu phái Lao Sơn tỉnh Đông Sơn, phái Lao Sơn một nửa thuộc đạo giáo, một nửa thuộc võ thuật. Bố của Mã Tiểu Linh là một đạo sĩ, cô ta cũng vậy, chỉ được xem là một nửa người trong giang hồ. Nhà cô ta không có tiền, là đứa con gái có gia cảnh tệ nhất trong đám con cháu nhà họ Lục. Ở cùng với mấy đứa con gái nhà giàu như Triệu Thế Hy, Đường Tuyết Kỳ nên từ nhỏ đã hình thành nên tính cách tự ti. Cô ta muốn kiếm tiền và trở thành gia chủ nhà họ Lục, thừa kế gia tài khổng lồ của nhà họ Lục. Nghe nói Đường Tuyết Kỳ đến phương Bắc để giết Lý Thiệu Minh, lúc này cô ta mới nảy ra ý giết Lý Thiệu Minh nên lén đến phương Bắc.
Nhưng cô ta lại không may, vừa mới đến phương Bắc, Lý Thiệu Minh đã vào doanh trại huấn luyện Thiên Lang. Đó là nơi quan trọng về quân sự, cô ta chỉ là một đứa con gái bình thường nên không thể lẻn vào trong. Sau đó, Lục Kim Đan thấy các cô gái nhà họ Lục đều đến phương Bắc, ông cảm thấy có điều gì đó lạ bèn bảo người nhà họ Lục đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, Lục Kim Đan nổi giận. Lúc Mã Tiểu Linh còn đang loanh quanh ngoài doanh trại huấn luyện Thiên Lang thì bị Lục Kim Đan đích thân đến bắt về.
“Chị họ à, chị ngốc thật đấy”, Triệu Thế Hy hồn nhiên hoạt bát, cô ấy thường đùa vui không có ác ý. Thấy Lý Thiệu Minh giễu cợt Mã Tiểu Linh nên cô ấy cũng muốn cười cợt Mã Tiểu Linh.
Họ là người thân, người khác không quen Mã Tiểu Linh nên không có quyền cười nhạo Mã Tiểu Linh, nhưng cô ấy thì có thể tùy ý châm chọc Mã Tiểu Linh.
“Mọi người đều uống nhiều rồi sao?”, sắc mặt Mã Tiểu Linh u ám, thấy Lý Thiệu Minh và Triệu Thế Hy cười nhạo mình, cô ta trừng mắt nhìn họ.
“Thật ra võ công bây giờ của tôi rất tốt, tôi không được may mắn cho lắm nên không sớm tìm thấy các người, nếu để tôi thấy các người từ trước thì các người chết chắc”, Mã Tiểu Linh suy nghĩ một lúc rồi nói một câu.
“Khoác lác”, Triệu Thế Hy khinh thường bĩu môi.
“Thiệu Minh, lần này ông đưa Tiểu Linh về nhà họ Lục, cháu không định về với ông à?”, Lục Kim Đan chỉ cười nhìn mấy đứa nhỏ trong nhà cười cợt lẫn nhau.
Trong mắt ông, thật ra mấy đứa nhỏ nhà họ Lục đều là ruột thịt, ông không phải thiên vị Lý Thiệu Minh mà lần này Mã Tiểu Linh đã hơi quá đáng, sao cô ta có thể ám sát anh họ của mình được chứ? Dù Mã Tiểu Linh có ý nghĩ giết anh họ thì Lục Kim Đan cũng chỉ quở trách cô ta một trận, sáng hôm sau vẫn bỏ qua cho cô ta.
“Ông ngoại, ông đã dạy chúng cháu nói lời phải giữ lấy lời. Mặc dù Lý Thiệu Minh cháu từ nhỏ đã là đứa chẳng làm được tích sự gì nhưng cháu vẫn luôn nghe lời ông, cháu tự nhủ đã nói những gì thì phải thực hiện cho bằng được. Cháu đã thề nếu kiếp này không thể làm nên chuyện gì, tuyệt đối sẽ không bao giờ quay về nhà họ Lục nửa bước. Không quay về nhà họ Lý cũng như nhà họ Lục. Ông ngoại à, bây giờ cháu đã rất tốt rồi, ông hãy để cháu phát triển thêm một chút nữa nhé”, Lý Thiệu Minh nói.
“Cháu không nên tự trách giận mình như vậy”, Lục Kim Đan nói.
“Trước đây dù cháu có thế nào cũng cảm thấy không hài lòng, chỉ muốn bản thân có thể tiến xa hơn. Dường như sau một trận phong ba, cháu đã bị người ta đánh về lại hình dạng ban đầu trong một đêm, còn bây giờ cháu đã nghĩ thông suốt rồi, làm người nên biết thỏa mãn với chính mình. Ông ngoại, lần này cháu đã biết thế nào là hài lòng, chỉ cần cháu tiết kiệm thêm chút tiền, cố gắng để có được địa vị xã hội cao hơn, lúc đó cháu sẽ trở về nhà họ Lý, trở về nhà họ Lục để gặp ông”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được, ông đợi cháu”, Lục Kim Đan mỉm cười.
“Đại ca, Heo Rừng trộm tiền”, Lôi Tiểu Minh cũng uống không ít, cậu ta nghĩ ngợi một hồi rồi bỗng nói.
“Ai trộm tiền? Tôi có trộm tiền gì đâu?”, không ngờ Lôi Tiểu Minh lại nói vậy, Heo Rừng ngồi một bên sắc mặt lập tức thay đổi.
Tối nay, rất nhiều người đã uống rượu, có ông ngoại Lục Kim Đan, em họ thứ năm Mã Tiểu Linh, em họ thứ bảy Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh, Heo Rừng, Đại Quân, Vương Giai Nặc, Đoàn Bội Bội. Từ lúc Lý Thiệu Minh trở về từ Giang Nam vẫn chưa gặp Bích Tỷ, có lẽ Bích Tỷ tạm thời về nhà trước. Thấy Heo Rừng không thừa nhận, Lôi Tiểu Minh liền nói: “Hôm qua lúc bọn tôi đến nhà họ Hồng, tôi thấy Heo Rừng bỏ đồ trang sức vào túi. Anh ta lấy rất nhiều, mấy trang sức đó ít nhất cũng phải vài triệu”.
“Heo Rừng, từ lúc đi theo tôi đến bây giờ, anh kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”, Lý Thiệu Minh cười nhìn anh ta.
“Không bao nhiêu cả, lúc trước anh cho tôi mười triệu, tôi vẫn chưa dùng vào việc gì. Hôm qua lúc đến nhà họ Hồng sao kê tài sản, tôi nghĩ loại công việc sao kê này có lợi nên lấy một ít trang sức. Tôi không ngờ Cuồng Phong, Tiểu Hy và Lôi Tiểu Minh đều không lấy tiền, chỉ có một mình tôi lấy. Đại ca, không phải tôi cố ý lấy mà, hôm nay lúc tôi thấy anh tặng giáo thần cho Cuồng Phong, tôi cảm thấy xấu hổ, tôi không cần mấy món trang sức anh cho tôi nữa…”, sắc mặt Heo Rừng tái nhợt, bị Lôi Tiểu Minh tố cáo anh ta trộm tiền, anh ta rất oán giận Lôi Tiểu Minh.
Sợ Lý Thiệu Minh sẽ trách mình, anh ta lập tức lấy đồ trang sức đã trộm kia ra rồi nói xin lỗi với Lý Thiệu Minh.
“Không cần, tôi sẽ tặng anh thêm một tỷ nữa”, Lý Thiệu Minh nói.
“Một tỷ?”, Heo Rừng lập tức mở to mắt, rồi nấc lên một cái.
“Anh là anh em của tôi, tôi đã nói rồi chỉ cần anh trung thành với tôi, Lý Thiệu Minh tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với anh. Anh cũng đã đi theo tôi được một thời gian rồi, tôi giàu có tất nhiên cũng sẽ không để anh phải chịu thiệt. Lần này anh đã có công trong việc đến nhà họ Hồng sao kê tài sản, tôi cũng nên thưởng cho anh. Không chỉ có anh mà Cuồng Phong, Tiểu Hy và Lôi Tiểu Minh mỗi người đều sẽ có một tỷ, Đại Quân hai trăm triệu, Giai Nặc và Bội Bội cũng sẽ được tăng lương, lương hàng năm của các cô là một trăm triệu”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc, mỉm cười nói.
“Đại ca, tôi không làm được gì cả, anh cho tôi nhiều tiền như vậy, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận đây? Hai trăm triệu? Cả đời này tôi cũng không dám nghĩ đến”, không ngờ Lý Thiệu Minh tùy tiện có thể cho mình hai trăm triệu, Đại Quân cảm thấy ngơ ngác.
“Đừng từ chối, các anh đều là người của tôi, tôi sống tốt sao có thể để các anh chịu thiệt được? Lý Thiệu Minh tôi sao có thể là người tệ bạc như vậy?”, Lý Thiệu Minh xua tay không cho mọi người nói thêm gì nữa.
Đoàn Bội Bội ngồi một bên không lên tiếng.
Không ngờ Lý Thiệu Minh lại cho cô ta một trăm triệu tiền lương hàng năm, giờ đây cô ta chỉ có cảm giác không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên Lý Thiệu Minh ngồi xuống uống rượu chung với mọi người, có thể xem như đây là bữa tiệc để gia tăng tình cảm của anh và mọi người, cũng có thể xem như là bữa tiệc ông chủ thưởng tiền cho mọi người. Đến lúc trời sáng, Lý Thiệu Minh mới về biệt thự với mọi người, tắm táp sơ qua rồi quay về phòng mình nghỉ ngơi. Lúc này anh cảm thấy cả người không còn sức, anh không khỏi nhớ đến Hiên Tịnh Vũ.
Nghĩ đến từng chuyện đã xảy ra giữa anh và Hiên Tịnh Vũ một lúc, anh mới dần nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều, Lý Thiệu Minh xoa cái đầu đau như búa bổ đưa ông ngoại và Mã Tiểu Linh đến sân bay. Ông ngoại thấy bên Lý Thiệu Minh phát triển rất tốt, ông đã yên tâm về nhà họ Lục để đợi Lý Thiệu Minh đạt được sự nghiệp mà anh mong muốn. Đồng đội của Lý Thiệu Minh, Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Vương Bưu, Hàn Bân và vài ông lớn của quân đội phương Bắc cũng đến tiễn ông ngoại. Võ lâm Hoa Hạ có địa vị rất cao ở Hoa Hạ, dù là phương Bắc hay phương Nam Hoa Hạ đều rất kính trọng cao thủ võ lâm. Lục Kim Đan là võ sĩ nổi tiếng trong võ lâm Hoa Hạ, dù không có quan hệ gì với Lý Thiệu Minh thì khi ông ấy đến phương Bắc, Hàn Uy Phong cũng sẽ tiếp đón ông như binh sĩ, hơn nữa Hàn Uy Phong và Lục Kim Đan còn là người quen.
“Ông Hàn, tôi phải đi rồi, mấy ngày ở đây đã làm phiền ông. Đứa cháu ngoại này của tôi còn phải học hỏi nhiều, nếu nó có chỗ nào không đúng, ông đừng khách sáo làm gì cứ xem nó như cháu ngoại ông mà dạy dỗ nó là được. Ở Giang Nam tôi vẫn có chút địa vị, tôi hoan nghênh ông đến Giang Nam bất cứ lúc nào”, Lục Kim Đan nắm chặt hai tay Hàn Uy Phong, không nỡ mà nói tạm biệt Hàn Uy Phong.
“Lục gia chủ, tôi thật ghen tị vì ông có được một đứa cháu ngoại ngoan thế này. Năng lực của cậu ta còn cần tôi dạy gì nữa? Ngược lại tôi phải học hỏi cậu ta nhiều, ha ha ha. Nhưng lần này trong cuộc thi võ thuật quân sự, mỗi đội phải cử ra bảy người, tôi giành trụ cột của nhà họ Lục các ông mất rồi, mong ông đừng trách tôi mới phải”, tính cách Hàn Uy Phong rất ngay thẳng, ông cũng nắm chặt tay Lục Kim Đan bật cười.
“Không ai qua được ông”, Lục Kim Đan khẽ cười.
Một lát sau, Lục Kim Đan, Mã Tiểu Linh và các cao thủ nhà họ Lục phải vào phòng chờ. Lần này bị bắt, Mã Tiểu Linh vẫn cảm thấy uất ức, lúc đi cô ta còn hơi khó chịu: “Lý Thiệu Minh, tôi mong có thể gặp anh trong cuộc thi võ thuật quân sự, hi vọng anh đừng bị loại quá sớm”.
“Được, anh nhất định sẽ không bị loại”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
Đột nhiên có một nhóm người đàn ông mặc vest khí thế hùng hổ đi vào sân bay. Người đàn ông đi đầu mặc vest đi giày da, đầu trọc, cao khoảng một mét chín mươi, mày rậm, bề ngoài vô cùng hung tợn.
Thấy Lý Thiệu Minh ở sân bay, ông ta kẹp một lá thư thách đấu vào ngón giữa rồi búng nhẹ, Lý Thiệu Minh bắt lấy lá thư đó.
Là Hồng Võ – gia chủ nhà họ Hồng.
Lúc này, sắc mặt Hồng Võ - gia chủ nhà họ Hồng xanh mét, trên trán Hồng Dũng đi cạnh ông ta cũng dán miếng gạc, tức giận nhìn Lý Thiệu Minh.
“Lý Thiệu Minh, chẳng phải cậu rất thích đánh cược sao? Tôi chơi với cậu một ván, ba mươi tỷ. Bảy ngày sau, tôi và sáu vị đại sư phái Thiếu Lâm đợi cậu ở tỉnh Đông Sơn, chúng ta sẽ dựa theo quy tắc trong cuộc thi võ thuật quân sự, bảy đấu với bảy, Hồng Võ tôi và sáu vị đại sư phái Thiếu Lâm sẽ đích thân khiêu chiến với đội Thiệu Minh của cậu”.
“Nếu cậu không đến thì tự gánh lấy hậu quả đi”.
Hồng Võ không sợ Lục Kim Đan, ông ta coi Lục Kim Đan như không khí chỉ lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh rồi dẫn người nhà họ Hồng rời đi.
“Ba mươi tỷ? Hồng Võ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, không ngờ Hồng Võ lại đến báo thù nhanh thế, lại còn hào phóng đánh cược ba mươi tỷ với Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong không khỏi ngạc nhiên nhìn anh.
“Một phần nhỏ ảnh hưởng đến toàn cục, võ lâm Hoa Hạ đến ngày nay, nhiều gia tộc nổi tiếng đã có địa vị rất vững chắc trong võ lâm. Nhà họ Hồng có thể đứng vững nhiều năm ở tỉnh Đông Sơn chắc chắn có nhiều mối quan hệ rộng với các môn phái lớn trong võ lâm. Hồng Võ vừa bị tôi vơ vét hết tài sản, nhanh như vậy đã huy động được ba mươi tỷ, hẳn là có người thân có thân phận hiển hách gì đó.”
“Ông ngoại, ông biết con át chủ bài của nhà họ Hồng là gì không?”, Lý Thiệu Minh nhìn thư thách đấu trong tay, cười híp mắt.
“Là Hồng Môn ở nước ngoài”.
Danh sách chương